Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
13.
Để ngăn chặn rủi ro có thêm người nào nữa mất mạng, Trương Mậu nhờ định vị điện thoại tìm và chặn Mao Châu Bình lại ở ngã ba đường tại “Sang Hối Gia Viên”.
Lúc đó, Mao Châu Bình đang cầm con dao phay trêи tay, ánh mắt cuồng loạn và sợ hãi, cả người run rẩy, thần kinh không được bình thường. Cô mặc một cái áo khoác mỏng màu đen xám đơn giản, lo lắng giấu con dao phay, ánh mắt liên tục để ý khuôn mặt của những người qua đường. Thấy đàn ông nào khoảng 60 tuổi thì đuổi theo kéo lại, xác định không phải là Lưu Xí Quốc mới buông dao.
Trương Mậu sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả người, đoạt lấy con dao phay từ tay Mao Châu Bình cậu mới dám lén lút thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi bị dẫn đến cục thành phố, cảm xúc Mao Châu Bình như vỡ òa, khóc lóc thảm thiết trong phòng thẩm vấn, khóc rất to, cách một hành lang dài cũng có thể nghe được tiếng khóc của cô.
Cùng lúc đó, mục tiêu mà cô muốn giết – Lưu Xí Quốc cũng bị đội viên phân cục Lạc An tìm thấy, áp giải về.
“Tổ trưởng Hoa, anh đoán xem người của Đội trưởng Tào tóm được Lưu Xí Quốc ở đâu?” Liễu Chí Tần đẩy cửa phòng tổ trọng án, vẻ mặt hơi ngại ngùng.
Hoa Sùng vừa mới báo cáo tình huống cho Trần Tranh xong, còn hơi ngơ ngác, hỏi: “Chỗ nào?”
“Quán massage tên "Đặc sắc", chuyên dành cho những người đàn ông có thu nhập.” Liễu Chí Tần thở dài: “Nói thẳng ra chính là chỗ mại ɖâʍ giá rẻ.”
Mí mắt Hoa Sùng giật giật: “Sáng sớm ông ta ra khỏi nhà vội vàng như vậy là để tới nơi đó?”
“Đúng vậy, thậm chí còn không mang theo di động vì không muốn bị người quen quấy rầy, nênchúng ta không có cách nào lần theo định vị mà tìm hắn được.” Liễu Chí Tần nói: “Vẫn là nhờ Đội trưởng Tào nhiều kinh nghiệm, không thể tìm người theo cách thông thường, bèn phái vài đội viên đi các quán massage điều tra. Quả thật tìm được Lưu Xí Quốc.”
Hoa Sùng nhìn thời gian: “Lưu Xí Quốc ở quán massage cả một ngày?”
“Đúng. Đội trưởng Tào đã bắt hết những người bị nghi ngờ mua và bán ɖâʍ trong quán. Người phụ trách nói Lưu Xí Quốc là "lão già ɖâʍ", nhu cầu cao, nhưng lớn tuổi nên "năng lực" kia kém cỏi, mà lần nào cũng đòi hỏi phải "tận hứng", nên chỉ có thể dùng rượu thuốc, xong việc thì đứng dậy không nổi đành phải thuê căn phòng kế bên nằm một ngày đến tận sáng sớm hôm sau.” Liễu Chí Tần sờ sờ mũi, hơi lúng túng: “Ông ta đi đến sớm như vậy là buổi vì chỉ có buổi sáng mới có thể, ờ… hiểu không?”
Hoa Sùng cười: “Anh Tiểu Liễu, chúng ta đang phân tích vụ án, cậu làm điệu bộ bối rối cái gì chứ? Còn "hiểu không" là hiểu cái gì? Nếu tôi không hiểu thì cậu ngừng báo cáo à?”
Liễu Chí Tần mím môi, trong họng phát ra tiếng "Hừ".
(Liễu: em chiều anh quá nên anh hư có đúng hôn =]])
“Chuyện Lưu Xí Quốc mua ɖâʍ lúc sáng sớm đã chứng cứ xác thực, hành tung ngày hôm nay có thể xác định được.” Hoa Sùng hoàn toàn không bị không khí lúng túng này ảnh hưởng: “Vậy sáng sớm hôm qua ông ta ở đâu? Làm gì? Ông ta sao?”
“Thuê nhà tập thể tại "Sang Hối Gia Viên".”
“Thuê nhà tập thể? Nhưng ông ta có nhà ở "Sang Hối Gia Viên" mà? Thuê nhà tập thể để làm gì?”
“Nhà tập thể kia… Cũng là nơi mại ɖâʍ. Căn nhà được chia thành nhiều phòng có khoảng 10 cái giường.” Liễu Chí Tần đốt điếu thuốc, che giấu đi sự xấu hổ khi nói ra chuyện này: “Lưu Xí Quốc cũng là khách quen nơi đó, người quản lý xác thực ban đêm ông ta ở nơi đó. Q lý nói hắn không "ấy ấy" được nhưng đã chi 20 tệ nên kêu phụ nữ hơn 40 tuổi ngủ chung đơn thuần với ông ta. Tôi nghĩ chắc Lưu Xí Quốc tối qua cũng không hề làm gì nên sáng sớm hôm nay mới có thể vội vàng đến quán massage.”
Hoa Sùng giơ tay ra hiệu Liễu Chí Tần ngừng: “Nói cách khác, tối hôm qua Lưu Xí Quốc không có thời gian gây án, không thể nào là hung thủ sát hại La Hành Thiện.”
“Đúng vậy.”
“Vậy nhanh chóng giao ông ta cho phân cục chống mại ɖâʍ xử lý, Khu Lạc An chuyện gì cũng xảy ra, chuyện nhà thuê tập thể thành khu mại ɖâʍ cũng có!” Hoa Sùng vứt bao thuốc lá lên bàn, không tìm được bật lửa, ngước mắt nhìn Liễu Chí Tần: “Anh Tiểu Liễu, cho mượn bật lửa với.”
Liễu Chí Tần đến gần đốt cho anh, ngón tay không cẩn thận chạm phải cằm của anh.
Cằm của đàn ông không được láng bóng lắm, mặc dù nhìn không thấy nhưng chắc chắn sẽ sờ thấy.
Liễu Chí Tần thu tay về, có chút lưu luyến cảm xúc nơi đầu ngón tay, ngón cái và ngón giữa lặng lẽ ma sát nhau mấy lần.
Hoa Sùng phun ra một làn khói trắng, tay phải bỗng nhiên chụp tới phía trước.
Liễu Chí Tần không kịp phản ứng, cổ tay bị tóm được.
Lòng bàn tay Hoa Sùng ấm áp, có một chút chai sạn. Nhưng da nơi cổ tay khá mỏng, hai bên tiếp xúc với nhau, cảm giác rất rõ ràng.
Theo phản xạ có điều kiện, Liễu Chí Tần nhanh chóng rụt tay lại, nghĩ rằng động tác nhỏ của bản thân bị phát hiện.
“Trốn cái gì?” Hoa Sùng nói: “Để anh xem một chút thôi. Còn đau không?”
Liễu Chí Tần thở phào, giọng dịu dàng: “Tổ trưởng Hoa.”
“Hả?”
“Vấn đề này anh hỏi mấy lần rồi. Đã lâu không còn đau nữa, chỉ có vài lúc không thoải mái thôi.”
“Có thật không?” Khóe mắt Hoa Sùng rũ xuống, như vô ý nói: “Không phải là vì lo lắng cho cậu sao? Cậu tự xem mình đi, mới có một ngón tay bị tàn phế đã muốn làm Lan Hoa Chỉ cả ngày.”
Liễu Chí Tần không có cong ngón tay nào lên chứ đừng nói tới việc làm động tác Lan Hoa Chỉ, nhưng khi nghe Hoa Sùng nói, theo bản năng cậu quay sang nhìn tay trái mình.
Hoa Sùng nghiêng đầu cười.
“Tổ trưởng Hoa…” Liễu Chí Tần thở dài.
“Không giỡn với em nữa.” Hoa Sùng đi vài bước: “Mao Châu Bình và con trai La Hành Thiện đến, anh đi xem sao.”
Khác với Mao Châu Bình không ngừng gào khóc, La Úy – 12 tuổi, yên tĩnh như khúc gỗ. Cậu nhóc cúi thấp đầu, không hề động đậy ngồi trêи ghế, cằm nhỏ, đôi vai gầy gò, dường như vẫn chưa thoát khỏi cú sốc ba mình bị người khác giết hại.
Hoa Sùng ngồi đối diện cậu, nhìn hồi lâu mới mở miệng nói: “Ba cậu…”
“Ba không hại ai cả.” La Úy đột nhiên nói một cách lạnh lùng: “Ba rất hiền lành, vẫn luôn dạy em làm người phải lương thiện. Em biết ba bị rất nhiều người thù hận nhưng tất cả cũng vì nghĩ tới sự an toàn của tiểu khu mới không cho phép người không có thẻ ngang nhiên ra vào. Ba làm vậy là sai sao? Tại sao người tốt lại có không được đền đáp xứng đáng?”
Nhìn đôi mắt đơn thuần nhưng đầy bi thương của thiếu niên trước mặt, Hoa Sùng hiếm khi cảm thấy nghẹn lời.
Điều tra một ngày, mối quan hệ cá nhân của La Hành Thiện dần dần rõ ràng hơn. Anh ta chỉ là nhân viên bảo vệ bình thường, không có kỹ năng cũng không có bối cảnh gì. Bị người dân ở đấy ghét cũng chỉ vì anh nghiêm túc chấp hành quy tắc làm việc, không phá vỡ quy tắc cũng như không tạo điều kiện cho người nào vi phạm. Các nhân viên bảo vệ khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cố gắng không đắc tội với người khác, nhưng anh lại tận tâm và trách nhiệm với công việc.
Anh ta sai sao? Đương nhiên là không.
Nếu không sai, tại sao làm người tốt còn lại không được báo đáp.
Vì sao lại bị người khác ghi thù? Bị người giết hại?
Làm sao nói cho thiếu niên này biết, đó là bởi vì trong cái xã hội này, có quá nhiều “kẻ bất lương”, người không tuân thủ quy tắc không có lương tâm mà cho rằng bản thân mới là người bị hãm hại.
Đối với những người này, không có bất cứ đạo lý nào có thể giảng dạy được.
Bọn họ sống mấy chục năm, thói hư tật xấu gì cũng có, chuyện nào cũng nghĩ mình là trung tâm, lhông theo ý mình thì căm ghét, khóc lóc om sòm, cho rằng người khác muốn hại mình, thế giới này có lỗi với mình.
Hoa Sùng day day giữa hai chân mày, thấy ánh mắt nóng rực của thiếu niên cứ nhìn mình, lòng càng thêm chua xót.
Vụ án La Hành Thiện chắc chắn sẽ phá, nhưng Tổ trọng án chỉ có thể đem hung thủ về quy án, trừng phạt thích đáng, không thể trả lại cho thiếu niên một người cha sống sót khỏe mạnh trở về được.
Người đã chết mãi sẽ xa rời người thân của mình, không bao giờ trở lại nữa. Hung thủ cắt trêи cổ La Hành Thiện hơn 20 nhát dao, cướp đi hạnh phúc và sự yên bình của một gia đình dễ như trở bàn tay.
Cảnh sát không thể cũng không có cách nào giúp người chết sống lại một lần nữa.
La Úy đứng lên, cúi người thật sâu, vài giọt nước mắt rơi trêи bàn. Cậu gồng người cúi mạnh, cơ trêи lưng đều căng cứng lại.
Tấm lưng gầy gò của người thiếu niên này, từ nay sẽ phải gánh vác gánh nặng sinh hoạt của gia đình.
Hoa Sùng nhìn cậu run rẩy, cũng nhìn ra được cậu đang vô cùng cố gắng kiềm chế.
“Xin các anh, nhất định phải tìm được hung thủ đã sát hại ba em.” Giọng nói thiếu niên vẫn cứng rắn, nhưng chắc có lẽ do đã khóc quá nhiều, vẫn mang sự nghẹn ngào: “Ba em không đáng chết! Ba không làm gì sai, ba là người tốt!”
Ngày càng nhiều nước mắt rơi trêи bàn, dường như tụ tập thành một vũng nước nho nhỏ.
Hoa Sùng định đứng lên, chợt thấy Liễu Chí Tần đi tới, đỡ lấy vai thiếu niên run rẩy.
“Tôi cam đoan với cậu.” Giọng nói Liễu Chí Tần ấm áp nói: “Chúng tôi nhất định sẽ tìm được tên hung thủ.”
Lông mày đang nhíu chặt của Hoa Sùng buông lỏng, thấy tâm tình thiếu niên ổn định hơn mới nói: “Ráng chăm sóc mẹ cậu cho cẩn thận, cậu bây giờ là chỗ dựa của cô ấy. Chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh khống chế cô. Nhưng cậu mới là người có thể giúp mẹ mình cảm thấy an ủi. Làm được không?”
Thiếu niên lau nước mắt đi, gật đầu thật mạnh.
Hoa Sùng dừng một chút, ngón tay gõ trêи bàn một cái, cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn vẫn không thể không nói: “Sau khi trở về cố gắng nhớ, nếu như cảm thấy có kẻ nào hay chuyện gì khả nghi, lập tức nói cho tôi, được không?”
Thiếu niên tiếp tục gật đầu: “Em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, cũng nghĩ lại toàn bộ sự việc nói cho các anh. Chỉ cần các anh có thể bắt được hung thủ!”
Vì tinh thần có vấn đề và khuynh hướng gây tổn thương người khác, Mao Châu Bình tạm thời bị đưa đến bệnh viện số 4 vùng phụ cận tiếp nhận trị liệu.
Lời đồn đãi từ các bệnh nhân lan truyền nhanh chóng – Bệnh viện số 7 có một người điên bị ung thư ở khu nội trú nhảy lầu tự sát. Tòa nhà khu nội trú của bệnh nhân hành lang uốn khúc như một cái quan tài, âm khí nặng nề, cô gái cố tình tự sát ở nơi đó để hóa thành ác quỷ, trả thù đời.
Lời đồn không hề có chút khoa học nào, có người nghe một chút thì quên mất, có người lại tin là thật, thậm chí còn thề mà nói: Người sống còn trả thù đời thì người chết sẽ không sao? Không thấy giờ có rất nhiều người bị bệnh mãn tính trả thù đời à? Tôi còn trẻ tuổi lại ung thư, tôi không hiểu tại sao người khác lại có cuộc sống tốt đẹp, tôi lại không có? Tại sao người chết không phải ai khác mà lại là tôi? Tôi làm sai điều gì? Đời trước đã tạo nghiệp gì? Mẹ nó, thật không công bằng! Tôi phải chết, được thôi, nhưng dù tôi có chết cũng phải để mấy người tiếp táng, lúc này mới không còn thiệt thòi…
Trương Mậu vừa dàn xếp Mao Châu Bình xong xuôi, quay đầu nghe được mấy câu này, cậu rùng mình một cái, vội vàng tìm bác sĩ quen biết hỏi thăm mới biết được hôm qua ở Bệnh viện số 7 có chuyện xảy ra.
“Bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối tự sát” hiển nhiên không liên quan đến 2 vụ án mà tổ trọng án đang điều tra, bệnh nhân tự sát ở bất cứ đâu đều có thể xảy ra. Vào thời kỳ sau căn bệnh, không chịu nổi trị liệu đau đớn, không có hy vọng sống, liên lụy đến người nhà, không có tiền trị liệu… Bất cứ lý do gì đều có thể khiến bệnh nhân coi thường mạng sống bản thân.
Nhưng Trương Mậu cảm thấy điều gì đó không đúng khó mà giải thích được, trong lòng hoảng loạn giống như có chuyện sắp xảy ra.
Người bạn bác sĩ lúc công tác rất nghiêm túc, rảnh rỗi cũng thích nghe chuyện phiếm, không chú ý đến sắc mặt Trương Mậu hơi kỳ lạ, nói tiếp: “Y tá chúng tôi bên này còn nói, bệnh nhân kia trước khi tự sát còn âm trầm trừng mắt nhìn vài y tá khác, làm cho cô gái nhỏ bị dọa sợ hãi.”
Trương Mậu nói: “Cậu làm việc khoa học mà cũng tin mấy chuyện này?”
“Tôi nói tin hồi nào?” Người bạn bác sĩ nói: “Chính cậu nhiều chuyện, tìm tôi hỏi thăm về bệnh viện số 7. Tôi chỉ kể lại thôi, làm sao lại thành tôi mê tín?”
Trương Mậu đuối lý, ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng cậu tin.”
“Tôi đâu có bị điên?” Người bạn bác sĩ nhún nhún vai: “Nhưng mà nhiều người tin lắm đấy, người lớn tuổi thì khỏi bàn luôn, những lời đồn thổi này nghe muốn mòn tai rồi. Còn một ít cô gái trẻ tuổi tin, cứ chạy đến tòa nhà nội trú ở Bệnh viện số 7 xem trò vui. Giờ sắp cuối năm, tôi nói các cậu làm cảnh sát đừng nên chỉ chống mại ɖâʍ với xã hội đen, nên tiến hành nhiều hoạt động “tuyên truyền loại bỏ mê tín dị đoan” đi… Ôi, Trương Mậu cậu đừng đi nha, nghe tôi nói hết đã!”
Tổ trọng án công việc bề bộn, Trương Mậu biết mình cần phải trở về ngay, nhưng cậu khá để tâm tới việc phát sinh ở Bệnh viện số 7 nên lái xe đến, trêи đường còn không ngừng tự nói với bản thân – Mình chỉ nhìn xíu thôi, sẽ không làm lỡ việc chính đâu.
Lúc này đêm đã khuya, chẳng có việc chính nào bị trì hoãn, nếu có thì chỉ là thời gian ngủ của bản thân. Nghĩ như vậy, lòng Trương Mậu an ổn được một ít.
Toàn nhà ngoại trú Bệnh viện số 7 đèn đuốc sáng trưng, nhưng tòa nhà bên cạnh là khoa nội trú không sáng rực như thế. Trương Mậu đi thẳng đến khu nội trú thì bị bảo vệ chặn lại.
Cậu vội vàng tìm giấy chứng nhận, bảo vệ nhìn một chút, nghi ngờ nói: “Ngày hôm qua các anh đã đến điều tra rồi mà?”
Cậu biết bảo vệ nhìn lầm mình là cảnh sát ở đồn cảnh sát, thuận miệng nói: “Trong đồn sợ có chuyện phái tôi đến xem một chút. Ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bảo vệ thích nói chuyện phiếm, lập tức như máy nói: “Không phát sinh chuyện gì, mọi người đều bàn luận về chuyện người bệnh nhân nhảy lầu. Cái gì mà “quan tài”, rồi lại “hóa quỷ” làm người khác sỡ vỡ mật. Tôi nghe nói mấy y tá trực ban bên khoa sản lúc ấy đều xin nghỉ hết, nói là tâm trạng không được tốt. Các cô ấy hình như đã bị người bệnh nhân kia trừng mắt đó!”
Trương Mậu nhìn bên trong một chút hỏi: “Người nhà bệnh nhân đâu? Có chịu ảnh hưởng gì không?”
“Người nhà này rất hiểu chuyện, đúng là gia đình tri thức có khác. Đáng tiếc, con gái lại sống không được lâu! Vì trị bệnh mà gia đình sa sút, nhưng con gái vẫn không cứu được, chỉ tiêu tốn tiền bạc! Tương lai tôi mà có bệnh tật gì, tôi sẽ ra thẳng đường cho xe đụng chết, không để người nhà thêm gánh nặng, còn có thể “kiếm lời” chút tiền bồi thường, khà khà khà!” Bảo vệ cảm thán hai câu, bị gió lạnh thổi đến run người, cười nói: “Chuyện nhảy lầu như vậy không phải lần thứ nhất tôi thấy, lần nào cũng nói bóng gió một lúc lâu. Không có chuyện gì thì qua một thời gian sẽ không còn ai bàn nữa đâu. Trở về đi, trời thật là lạnh mà…”
Trương Mậu lỡ đãng muốn đi đến khu nội trú bệnh nhân nhìn, lo lắng mình phản ứng thái quá. Cân nhắc hồi lâu, nói lời tạm biệt với bảo vệ, một mình đi đến chỗ dừng xe.
Trở lại xe, cậu vỗ vỗ mặt mình, cố tỉnh táo một chút, xác định chỉ là vì lòng hiếu kỳ mà nghĩ quá thôi.
Tự trách bản thân một lát, cậu khởi động xe chuẩn bị trở về cục thành phố.
Trong gương chiếu hậu của xe, trong màn đêm có một cô gái mặc váy len dài màu nâu nhạt cùng áo khoác kẻ caro cùng màu rầu rĩ bước ra cổng bệnh viện.
Trương Mậu theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu nhưng không để tâm, trong đầu vẫn nghĩ đến vụ án và sự việc ở bệnh viện.
Khúc Trị từng nói, ở trong tổ trọng án lâu ngày có lúc “đánh hơi được” mùi của vụ án. Cậu nghĩ thoáng hơn, cảm thấy mình còn quá “non tay”, chưa “tu luyện” đến mức Khúc Trị nói. Vừa rồi cảm thấy sự khác thường ở Bệnh viện số 7 chẳng qua là do thời gian phá án lâu nên tinh thần căng thẳng quá độ.
“Đi.” Cậu vỗ vỗ mặt mình tự nhủ: “Chú tâm vào vụ án, cả ngày đừng chỉ biết suy nghĩ lung tung!”
Trước khi Trương Mậu vội vàng đến Bệnh viện số 7 thì đến giờ giao ca ở khoa nội trú. Lữ Khả uể oải, sau khi thay quần áo xong đang ngồi nghỉ ngơi một lúc lâu. Mãi đến khi tất cả mọi người đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Lúc nãy vừa cười đùa lại nghĩ đến bệnh nhân giường số 14 – Lam Tĩnh.
Thực ra thì, giường số 14 đã có bệnh nhân mới – Giường ở khoa sản vô cùng khan hiếm, vừa có giường trống lập tức đã có các bệnh nhân xếp hàng đến nhận. Có người chết vì tự sát đúng là không may mắn nhưng bệnh nhân chờ đợi có giường không quan tâm may mắn hay không.
Tinh thần cô đang bất ổn, vừa nghe bệnh nhân giường số 14 gọi mình, trước mắt liền tối sầm, làm cô y tá nhỏ kia sợ hết hồn.
Y tá trưởng thấy cô mệt mỏi, suy sụp nên cho cô đến phòng y tá nghỉ ngơi. Ở đó, cô lại gặp phải người đàn ông đi thoáng qua mình lúc nãy.
Lần này cô thấy rõ mặt, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không phải hắn. Tuy bóng lưng rất giống nhưng không phải.
Giờ đã rạng sáng, Lữ Khả đứng lên khỏi ghế dựa, mặc chiếc áo khoác kẻ caro màu nâu lạc đà mới mua đầu thu năm nay, bất an đi đến thang máy.
Trêи đường không kìm lòng, cô lại nghĩ đến Lam Tĩnh.
Sau một ngày, câu chuyện về Lam Tĩnh bị đồn thổi đến mức ngày càng quỷ quái. Thậm chí có mấy người nói, Lam Tĩnh chọn giếng trời ở khoa nội trú tự sát vì hy vọng khi chết sẽ biến thành quỷ trả thù những người mắc bệnh giống cô nhưng được trị liệu tốt, có lẽ còn có các bác sĩ và y tá.
Một bà lão trêи mặt đầy nếp nhăn, nói tiếng địa phương không rõ nơi nào thề thốt nói, bên trong giến trời này chính là nơi tụ tập âm khí.
Lữ Khả không khỏi rùng mình.
Vừa lúc thang máy đến, cô hồn vía trêи mây bước vào, sửng sốt một lúc mới nhấn “lầu một” nhưng nay khi cửa thang máy khép lại, đèn cảm ứng bên trong đột nhiên lóe lên.
Lập tức nỗi sợ hãi tuôn trào, cô hoảng sợ vịn vào vách tưởng, mồ hôi lạnh tuôn ra, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Thang máy có 3 mặt tường, một mặt kính, cửa thang máy có thể phản chiếu được bóng người. Có lẽ vì sợ hãi mà hoa mắt, cô thực sự thấy có người mơ hồ đứng sau lưng mình.
Nhưng trong thang máy rõ ràng chỉ có một mình cô!
Cô bỗng nhiên xoay người, nhìn tấm kính đối diện cửa thang máy, cả người đều cứng đờ.
Trong gương là khuôn mặt mà cô chưa từng quên!
Đèn đang nhấp nháy rồi lại tắt hoàn toàn, thang máy bao trùm bóng tối, cô không dám nhúc nhích, không khí chung quanh vô cùng quỷ dị.
“Tách!” Đèn bỗng nhiên sáng lên nhưng vẫn không ngừng nhấp nháy.
Cô không dám nhìn vào gương nữa, mỗi một sợi dây thần kinh đều căng thẳng tột độ.
“Ting!” Đúng lúc này, thang máy dừng tại lầu 2, đèn đang nhấp nháy không hiểu sao lại khôi phục bình thường. Cửa thang máy mở ra, hai người trung niên sắc mặt tiều tụy tiến vào, còn có một ông lão người trêи xe lăn.
Lữ Khả đáng lý ra phải lùi vào phía trong nhưng lại không dám đến gần tấm gương.
Người phụ nữ trung niên tức giận nói: “Nhường chút được không?”
Lúc này Lữ Khả mới lùi về sau mấy bước, mắt liếc nhìn tấm gương, khuôn mặt quen thuộc kia đã không còn thấy nữa.
Thang máy đi xuống lầu một, thời điểm bước ra khỏi thang máy, theo bản năng cô lại nhìn gương một chút.
Trừ mình ra, không có gì khác.
Cô thở phào, nhắm mắt lại, ngồi chồm hổm trêи mặt đất một lúc lâu.
Chắc là do gần đây quá bận rộn, áp lực lớn mới xuất hiện ảo giác, nhìn thấy người đã sớm không còn tồn tại trêи đời.
Lấy lại bình tĩnh, cô đứng lên, lên dây cót tinh thần nhưng vừa mới xua đi một ý nghĩ hoang đường thi một ý nghĩ khác lại xuất hiện.
Chuyện phiếm liên quan đến Lam Tĩnh nghe được trong giờ làm không ngừng vang vọng trong đầu, “tập hợp âm khí”, “hóa quỷ”, những chuyện trước đây cô xem như vui đùa giống như kim châm đâm vào thần kinh cô.
Cô dừng bước, lắc đầu tự nhủ: “Mình có nên xin nghỉ phép mấy ngày không?”
Sau mấy giây, cô liền từ bỏ suy nghĩ đó. Bệnh viện bận rộn quanh năm, đặc biệt là khu nội trú, ở đây vẫn luôn không thiếu nhân lực, sau khi xin nghỉ, vị trí của mình chắc chắn sẽ có người khác thế vào, điều này quá nguy hiểm.
Suy nghĩ lung tung, cô lướt qua chiếc xe cảnh sát đậu trước bệnh viện, đi đến trạm xe buýt.
Ngồi taxi hay xe buýt, đây đúng là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Ngồi xe buýt thì sau khi xuống còn phải đi một đoạn đường nhỏ âm u, nhưng ngồi taxi lỡ như gặp phải tài xế có mưu đồ làm sao?
Cô nghĩ, vậy thì xem thử xe buýt hay taxi tới trước thì đi xe đó.
Một phút sau, xe buýt chuyến đêm đến, cô thở dài, quẹt thẻ lên xe tìm một chỗ ngồi xuống.
Trêи xe buýt đêm cũng không ít người, chỗ ngồi dường như chật kín, vì nhiều ngành cũng hay tăng ca, mua xe không nổi lại ngại đi taxi.
Ở chung một chỗ với những người này, Lữ Khả cảm thấy thân thuộc.
Đến nơi, cô xuống xe, cảm giác thân thuộc tan biến theo làn gió lạnh lẽo. Cô nhìn xe buýt ngày càng đi xa, lúc này mới đi về nhà.
Đây là một con đường tối tăm. Nhớ tới gần đây xảy ra “Vụ án cắt cổ”, tim cô đập nhanh hơn, không ngừng bước đi nhanh.
Không biết có phải do căng thẳng, cô dường như nghe thấy ngoài tiếng bước chân của bản thân còn có tiếng bước chân khác càng ngày càng đến gần.
Cô dừng lại, cứng đờ xoay người.