Tâm Độc

Chương 110




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

10.

Ngoài dự đoán của mọi người, máu còn sót lại từ phần lớn máu đã được lau sạch trêи dao Lý Lập Văn, sau khi trải qua chiết xuất và kiểm nghiệm đã được xác nhận là của một người đàn ông 33 tuổi tên Tiêu Triều Cương.

Nhưng người này đã mất tích từ nửa năm trước.

Hoa Sùng phải triệu tập mọi người mở cuộc họp khẩn ngay lập tức.

Đây là vụ mất tích trong khu vực của chúng ta.” Trong tay Tào Hãn cầm một cuốn sổ nhưng không mở ra: “Tiêu Triều Cương cụng (cùng) đối tác khởi nghiệp trong lĩnh vực APP điện thoại di động. Vào tháng 4 năm ni (nay), gấy (vợ) cùng bọ mệ (cha mẹ) của anh ta đến đồn công an để trình báo, nói điện thoại anh ta luôn tắt máy, cũng nỏ (không) đến làm việc tại công ty, nỏ (không) cách chi (nào) liên lạc được nên nghi ngờ đã mất tích.”

“Lần cuối cùng trước khi mất tích Tiêu Triều Cương xuất hiện ở đâu?” Hoa Sùng hỏi.

“Là ở công ty.” Tào Hãn dường như nhớ hết tất cả chi tiết nhỏ của vụ án “Chiều ngày 3 tháng 4, anh ta vẫn đi mần (làm) bình thường nhưng bựa túi (buổi tối) hôm nớ (đó) lại nỏ (không) về nhà. Gấy (vợ) anh ta cho rằng anh ta tăng ca – Vì đang khởi nghiệp nên tăng ca suốt đêm là chuyện bình thường, gấy (vợ) anh ta nỏ (không) chú ý. Mãi đến sáng ngày thứ 3, phát hiện cả đêm anh ta nỏ (không) về, mới gọi điện thoại nhưng điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy. Túi (tối) hôm nớ (đó) đồn công an đã tiếp nhận báo án nhưng vì nỏ (không) có dấu hiệu tổn thương bất thường chi (nào), cũng nỏ (không) có tài sản bị mất nên khung (không) thể lập biên bản ngay.”

Hoa Sùng cau mày “Sau đó thì sao?”

“Đương nhiên sau nớ (đó) được khởi tố nhưng vẫn nỏ (không) điều tra được thông tin có giá trị mồ (nào).” Tào Hãn nói: “Kiểu vụ án mất tích nỏ (không) có địa điểm đầu tiên, có thể chỉ là rời đi mà nỏ (không) có lý do nên thực sự rất khó để điều tra. Cái tên Tiêu Triều Cương ni (này), đội của tui đi thăm hỏi rất nhiều lần, mới biết được chút (một ít) chuyện về anh ta.”

Tiêu Triều Cương và vợ Cung Tiểu Phàm kết hôn được 7 năm, nhìn qua tình cảm khá hòa hợp nhưng vẫn không có con cái. Ban đầu Cung Tiểu Phàm không muốn nói rõ ngọn ngành cho cảnh sát biết, sau đó mới nói việc kết hôn cùng Tiêu Triều Cương trước đó thật ra là bị lừa gạt. Tiêu Triều Cương là người song tính, nhưng chuyện anh ta thích đàn ông hơn phụ nữ thì trước khi kết hôn, Cung Tiểu Phàm không hề hay biết, kết hôn được nửa năm mới từ từ phát hiện ra bất thường. Tuy nhiên, khi phát hiện Tiêu Triều Cương vẫn duy trì mối quan hệ “bạn tình” với rất nhiều đàn ông khác, Cung Tiểu Phàm không kϊƈɦ động hay oán giận đề nghị ly hôn mà bình thản nói chuyện cùng Tiêu Triều Cương. Từ đó hai người bên ngoài là vợ chồng nhưng Tiêu Triều Cương tiếp tục ăn chơi lêu lỏng còn Cung Tiểu Phàm tiêu tiền của anh ta hưởng thụ cho bản thân. Cứ như vậy trải qua 7 năm xem nhau “Tương kính như tân” (*).

(*):Tương kính như tân: Kính trọng nhau như người mới quen

Đây là nguyên nhân mà Cung Tiểu Phàm cũng không lập tức gọi điện hỏi thăm khi Tiêu Triều Cương ngày đầu tiên không về nhà – Tình cảm của họ đã đổ vỡ từ lâu, vẫn tiếp tục sống chung với nhau chẳng qua vì tránh né lời ra tiếng vào của xã hội và người trong nhà thôi.

Theo như lời nói của bạn bè Cung Tiểu Phàm và Tiêu Triều Cương, Tiêu Triều Cương còn có thói quen đi bar tìm thú vui nhưng vì quá bận rộn do công ty còn đang trong giai đoạn phát triển nên 2 năm qua số lần đi bar rất ít. Sau khi lập biên bản, cảnh sát điều tra từng quán bar, hộp đêm mà Tiêu Triều Cương từng đến. Chỉ có một số người có ấn tượng về anh ta nhưng họ đều nói rằng anh ta là một khách hàng rất trầm lặng, một mình uống rượu trêи quầy bar, không có cảm giác tồn tại.

Tìm vài video giám sát xem thử cũng không thấy có kẻ khả nghi nào tiếp cận Tiêu Triều Cương.

Việc mất tích của anh ta trông giống như một trò đùa dai để trốn đi.

Nhưng bây giờ, đối với cảnh sát cực kỳ mẫn cảm với vụ án như họ thì rất có thể anh ta đã bị sát hại. E rằng con dao dính máu của Lý Lập Văn chính là hung khí.

Ngay lúc nghe 3 chữ “Tiêu Triều Cương” Lý Lập Văn run một lúc, sau đó lại giống như đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to hết sức có thể.

Hoa Sùng có thể nhìn ra được sự sợ hãi vô cùng trong mắt cậu ta.

Nhưng sự sợ hãi mà Lý Lập Văn toát ra không giống như nỗi sợ hãi ẩn giấu sự thô bạo tàn ác của người bị bắt vì phạm tội, mà lại mang vẻ nhu nhược và bất lực.

Liễu Chí Tần chỉ ảnh chụp Tiêu Triều Cương: “Cậu biết anh ta đúng không?”

Lý Lập Văn theo bản năng lắc đầu.

“Vào ngày 25 tháng 3 năm nay, anh ta đã đến quán bar nơi cậu đang làm việc.” Liễu Chí Tần nói: “Ngày đó không phải ngày được nghỉ, cậu vẫn luôn làm việc từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng. Hẳn là cậu đã gặp qua anh ta, đúng chứ?”

“Không có!” Giọng nói Lý Lập Văn run rẩy: “Tôi chưa từng thấy hắn! Tôi không quen biết hắn! Trong quán…ngày nào trong quán cũng có rất nhiều khách, 3 tháng tiếp đón khách làm sao tôi nhớ được?”

Liễu Chí Tần không nghe lời giải thích của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Mấy ngày sau, Tiêu Triều Cương tới tìm cậu – nhưng không phải ở quán bar. Cậu có nhớ anh ta đợi cậu ở đâu, đã làm gì với cậu không?”

Sắc mặt Lý Lập Văn ngày càng khó coi, tay phải bóp chặt trán: “Tôi không biết anh đang nói cái gì! Tôi đã nói tôi không quen biết hắn! Hắn, hắn,… Không phải là hạng người tốt lành gì. Các anh muốn điều tra hắn thì đi tìm người khác đi!”

“Nếu không quen, tại sao lại nói anh ta không phải người tốt?” Hoa Sùng nheo mắt: “Hôm qua chúng tôi đã tìm thấy bảy con dao tại nhà cậu và một trong số đó đã phản ứng Luminol. Lúc đó tôi đã hỏi cậu, có phải nghĩ rằng rửa sạch vết máu trêи con dao bằng nước thì mọi thứ sẽ ổn. Cậu cũng không thừa nhận rằng cậu đã sử dụng nó gần đây hay nó bị dính máu. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã tìm thấy DNA của một người trêи con dao, cậu đoán xem người này là ai?”

Đồng tử Lý Lập Văn đột nhiên co rút lại: “Tiêu…Tiêu Triều Cương?”

“Xem ra không phải không nhận ra mà.” Một tay Hoa Sùng chống lên mép bàn, tầm mắt dừng trêи mặt Lý Lập Văn: “Nửa năm trước anh ta đã mất tích, cậu biết không?”

Lý Lập Văn toát mồ hôi, kinh hoàng gật đầu: “Người của đồn công an đã đến điều tra nhưng… nhưng họ không hỏi tôi.”

“Vết máu trêи dao của cậu không phải mới.” Hoa Sùng nói: “Cậu đã làm gì anh ta? Hiện giờ anh ta đang ở đâu?”

“Tôi không biết!” Lý Lập Văn ôm lấy cánh tay nhưng lại nhanh chóng buông ra: “Tôi chỉ tự vệ, tôi không tấn công hắn! Chuyện hắn mất tích không liên quan tới tôi!”

“Tự vệ?”

“Hắn cưỡng bức tôi!” Lý Lập Văn nhớ lại quá khứ thống khổ ấy, đôi vai run rẩy không ngừng.

“Từ từ nói.” Liễu Chí Tần nhẹ giọng: “Cậu phải kể hết chuyện hôm đó cho chúng tôi, chúng tôi mới có thể điều tra được.”

Lý Lập Văn gắng nuốt nước bọt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm mặt bàn: “Tiêu Triều Cương, hắn chỉ ghé qua quán của chúng tôi một lát. Người phục vụ rượu cho hắn không phải tôi, tôi không tới quá gần hắn, có trời mới biết tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm tôi! Hôm đó sau khi tôi tan tầm, hắn đi từ cửa sau quán chặn tôi lại… muốn….. muốn tôi cùng hắn.”

Các quán bar, club mỗi nơi đều trang trí một phong cách riêng biệt, phía trước hào nhoáng nhưng phía sau lại rất cẩu thả, chất đống những rác, nước bẩn chảy ròng ròng, ví dụ điển hình cho cái gọi là “bóng tối phía sau quầng hào quang”.

Trước đây không lâu Hoa Sùng đã tới nơi đó, anh có thể tưởng tượng ra cảnh Tiêu Triều Cương gọi Lý Lập Văn.

“Tôi làm nghề này đã được mấy năm, không phải chưa từng gặp loại khách như hắn, tôi biết hắn có ý gì.” Lý Lập Văn khịt khịt mũi: “Hắn đang muốn ngủ cùng tôi. Nhưng tôi không phải gay, không thể đồng ý với hắn vì tiền. Hai thằng đàn ông cùng làm chuyện đó thật là ghê tởm!”

Liễu Chí Tần ho nhẹ một tiếng, Hoa Sùng không quan tâm đến, tiếp tục hỏi: “Sau đó cậu và anh ta xảy ra xung đột?”

“Hắn là khách, tôi sao dám xung đột?” Lý Lập Văn bỗng nhiên ngước mắt lên nhưng vừa thấy ánh mắt của Hoa Sùng thì vội quay sang chỗ khác: “Mấy ngày sau hắn thường xuyên đến quấy rầy tôi, còn uy hϊế͙p͙ tôi.”

“Uy hϊế͙p͙ cậu cái gì?”

“Còn có thể cái gì? Mấy người họ không phải lúc nào cũng xem chúng tôi là người phục vụ dễ ức hϊế͙p͙ à? Nếu hắn gây sự với tôi trong quán, tôi sẽ lập tức bị đuổi việc. Nếu lớn chuyện nữa thì không quán bar nào nhận tôi làm việc luôn.” Lý Lập Văn vừa tức vừa lo lắng: “Tôi bị hắn quấn lấy, không chịu được nên đã đồng ý dùng tay và miệng làm cho hắn một lần.”

“Chính là ngày anh ta mất tích?” Hoa Sùng hỏi.

Lý Lập Văn hít sâu một hơi: “Đúng, nhưng tôi không biết sau đó hắn mất tích, tôi chỉ….chỉ chém hắn một nhát!”

“Ở đâu?”

“Nhà nghỉ ở khu Phú Khang.”

“Khu Phú Khang? Tiêu Triều Cương dẫn anh đi nhà nghỉ?”

“Hắn nói nơi đó tương đối an toàn.” Lý Lập Văn che hơn nửa khuôn mặt: “Nhà nghỉ cái gì mà kiểm tra quá nhiều, chứng minh thư cũng kiểm tra kỹ lưỡng.”

Hoa Sùng hơi nâng cằm lên “Lúc nãy tôi đã hỏi rồi, vì sao cậu lại chém anh ta? Cố ý mang dao?”

“Không phải tôi cố ý! Tôi có thói quen luôn đem theo dao bên mình! Tôi không cố ý đâm hắn ta!”

” "Đâm" và "Chém" là 2 động tác hoàn toàn khác nhau.” Hoa Sùng đan tay vào nhau “Rốt cuộc là "Đâm" hay là "Chém"? Đâm ở đâu? Chém ở đâu?”

Liễu Chí Tần ném lên bàn một bịch khăn giấy: “Lau mồ hôi đi.”

Lý Lập Văn vội vàng rút vài tờ khăn giấy: “Tôi nói thật. Trong quá trình, Tiêu Triều Cương đổi ý! Tôi phục vụ cho hắn không chỉ một lần. Hắn lại không hài lòng, cứ cưỡng ép tôi làʍ ȶìиɦ với hắn. Tôi không thể chấp nhận chơi gay với hắn, nên cũng ầm ĩ lên, thế là hắn tát tôi mấy bạt tai, chửi thứ như tôi sinh ra là đồ rẻ mạt, có lưỡi thì ɭϊếʍ dương v*t đàn ông, còn ʍôиɠ chổng lên cho người khác đ*t! Hắn ta cao hơn tôi, cường tráng hơn tôi, tôi cố gắng cỡ nào cũng không đánh lại được.”

“Nhưng cậu có dao.” Hoa Sùng nói.

Lý Lập Văn hồi lâu không lên tiếng, thậm chí còn khóc thút thít, khăn giấy thấm đẫm mồ hôi che đi đôi mắt ươn ướt, phòng thẩm vấn ngột ngạt vang lên tiếng khóc trầm thấp.

Liễu Chí Tần nghiêng đầu nhìn phía Hoa Sùng, mặt Hoa Sùng vẫn không biến sắc: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đâm…” Lý Lập Văn lấy hơi nói: “Tôi cắt trúng cánh tay của hắn, máu trêи dao dính lên khi đó. Lúc đó chúng tôi ở phòng vệ sinh, tôi rất sợ hãi. Sau đó hắn chạy mất, tôi liền rửa sạch máu trêи tường, cả con dao cũng rửa.”

Hoa Sùng không quá tin: “Sau khi Tiêu Triều Cương bị cắt trúng cánh tay thì anh ta "chạy mất"?”

Lý Lập Văn gật đầu thật mạnh: “Chuyện sau đó tôi thật sự không biết. Tôi không cắt trúng động mạch của hắn nên hắn không thể chết vì vết dao đó được.”

“Lúc cậu chém anh ta, cậu không lo lắng anh ta sẽ tới tìm cậu kiếm chuyện, gây sự sao?”

“Lúc đó sao tôi nghĩ nhiều được như thế? Tôi giúp hắn cái chuyện kia đã không chịu nổi rồi. Hắn còn muốn làm tôi, tôi chỉ có thể chơi khô máu với hắn!”

Hoa Sùng thở dài: “Sau khi anh ta "chạy mất" thì có tìm cậu nữa không?”

“Không có. Nhưng tôi vẫn luôn rất sợ hãi, lo lắng hắn đột nhiên xuất hiện. Qua một khoảng thời gian, người của đồn công an đến quán thì tôi mới biết hắn mất tích.”

“Vậy anh không có ý kiến gì sao?” Liễu Chí Tần hỏi.

Yên lặng một lúc, Lý Lập Văn cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng hắn sẽ không xuất hiện nữa… Chết, tốt nhất là chết đi.”

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Hoa Sùng mặt bình thản bước nhanh tới cuối hành lang, hơi thô bạo đẩy cửa.

Mấy ngày nay nhiệt độ xuống rất thấp, phòng nào cũng mở máy điều hòa, vừa buồn chán vừa nóng bức, thẩm vấn mấy tiếng đồng hồ cả người gần như hoa mắt chóng mặt, huyệt thái dương đau đớn hơn cả đêm xảy ra tai nạn nghiêm trọng ngày hôm đó.

Liễu Chí Tần đi theo lên sân thượng, tiện tay đóng cửa lại, hứng làn gió mát thổi qua, hút nửa điếu thuốc, đầu óc minh mẫn lại không ít.

“Lý Lập Văn có lẽ không nói dối nhưng chắc chắn cậu ta đang che giấu chuyện gì đó.” Hoa Sùng mặc áo khoác có mũ, hai tay đút vào túi quần, không ngừng đi đi lại lại bên cạnh lan can: “Cậu ta đem tới cho tôi cảm giác rất kỳ lạ. Việc Tiêu Triều Cương mất tích chắc chắn có liên quan tới cậu ta.”

“Một người đàn ông bị cắt trúng cánh tay, nửa đêm rời khỏi nhà nghỉ sẽ đi đâu?” Liễu Chí Tần đi đến bên cạnh Hoa Sùng, giơ tay phải kéo mũ trùm lên cho Hoa Sùng.

Khi đầu được chiếc mũ dày và mềm che lại, Hoa Sùng sửng sốt, luồng suy nghĩ bị cắt đứt, anh nhìn thẳng vào Liễu Chí Tần.

“Đừng nhìn em như vậy.” Liễu Chí Tần sửa sang lại mũ cho anh một chút, thuận tiện vỗ đầu anh hai cái: “Em sẽ thất thần, sự chú ý sẽ để trêи người anh, không có cách nào để tâm đến vụ án.”

Hoa Sùng hơi cúi đầu xuống, vành mũ gần như che khuất hai mắt, nửa giây sau, anh duỗi tay ra muốn kéo mũ trùm đầu xuống.

“Ở đây gió lớn.” Ánh mắt Liễu Chí Tần dịu dàng, nói: “Anh mới bị thương, gió thổi lâu không tốt.”

Hoa Sùng thở dài, giọng có phần bất lực: “Vậy em cũng đừng nhìn anh như vậy.”

“Hả?”

“Anh cũng sẽ thất thần.”

Ánh sáng trong mắt Liễu Chí Tần không đổi, khóe môi cậu gần như ngay lập tức nhếch lên.

Hoa Sùng đương nhiên chú ý tới nhưng thu liễm lại tâm tư, nói về đề tài chính: “Tổ trọng án không xử lý được nhiều vụ án như vậy. Vì vết máu trêи dao không thuộc về Doãn Tử Kiều nên quan hệ giữa Lý Lập Văn và vụ án cắt cổ là có hạn. Lát nữa tôi sẽ nói với Tào Hãn một tiếng, để anh ta điều cấp dưới của mình tiếp tục điều tra trường hợp mất tích của Tiêu Triều Cương. Chúng ta bên này tập trung vào vụ án cắt cổ.”

Cần sa thuộc về ma túy, những vụ án liên quan đến ma túy đều do đội chống ma túy phụ trách. Hoa Sùng đã cấp báo cho Trần Tranh tin tức về ma túy ở quán bar khu Lạc An, Trần Tranh nhanh chóng liên lạc với đội trưởng đội phòng chống ma túy. Đội phòng chống ma túy đã nhanh chóng tấn công và khống chế hàng chục đối tượng buôn bán ma túy quan trọng.

Nhưng đây không phải là một hoạt động phòng chống ma túy quy mô lớn, số ma túy bị thu giữ duy nhất là một lượng nhỏ cần sa và thuốc lắc, không có ma túy đá độ tinh khiết cao, hay heroin và các loại ma túy khác.

Lạc Thành không phải là thành phố tràn lan ma túy. Chiến dịch tiêu diệt tội phạm toàn thành phố lần trước đi kèm với hoạt động chống ma túy và đường dây buôn bán ma túy đã bị triệt phá hoàn toàn. Những năm gần đây, Lạc Thành đã làm rất tốt công tác chống ma túy, nhưng cá lọt lưới vẫn tồn tại.

Phàn Bân, ông chủ quán bar “Kim Thịnh” là một trong số đó.

Khi bị mang tới trước mặt Hoa Sùng, Phàn Bân thú nhận đã hợp tác với băng đảng sản xuất và mua bán cần sa ở tỉnh, đồng thời khai ra không ít kẻ buôn ma túy đang ẩn náu ở các thành phố nhỏ.

Trong đường dây mua bán cần sa, hắn chỉ là một đơn vị nhỏ và bán cần sa không phải là công việc kinh doanh chính của.

Làm ăn phát đạt nhưng lại “chui” vào đồn cảnh sát.

Ngồi trêи ghế thẩm vấn, Phàn Bân cúi đầu ủ rũ, giống như chịu một thất bại nặng nề.

“Người này "lấy" ma túy từ anh bao nhiêu lần?” Hoa Sùng đặt bức ảnh Doãn Tử Kiều lên bàn, lạnh lùng cùng nghiêm nghị nhìn Phàn Bân.

Đối với ma túy, từ trước đến nay anh luôn ác cảm, dù là con buôn ma túy, con nghiện hay ông trùm cần sa. Mỗi năm, đều có rất nhiều nhiều chiến sĩ cảnh sát phòng chống ma túy hy sinh trêи tuyến đầu, tuy chưa tham gia công tác phòng chống ma tuý nhưng anh hiểu rằng chống ma tuý không dễ hơn chống khủng bố, sự hy sinh của cảnh sát phòng chống ma tuý ấy cũng ngang bằng với sự hy sinh của cảnh sát đặc nhiệm chống khủng bố.

Chính những kẻ buôn bán ma túy và những kẻ hút chích ấy khiến vô số gia đình không còn trọn vẹn.

Người chết là anh hùng, là liệt sĩ, bọn họ được trao tặng huân chương nhưng để lại cho người nhà là sự tiếc nuối.

“Không bao nhiêu lần. Hắn được "Cua Đồng" giới thiệu, năm nay mới tới chỗ tôi lấy hàng.” Phàn Bân đã biết tại sao mình bị bắt: “Tôi làm việc trong hộp đêm, tình cờ thành nơi bán "thuốc", chỉ có người quen giới thiệu mới có thể mua ma túy, không nhiều, tôi sợ có chuyện. Lúc này bị bắt, tôi không có lời gì để nói, tôi làm tôi nhận, tuyên án bao nhiêu năm, thu bao nhiêu tài sản tôi cũng chịu. Nhưng tôi không giết người này, mỗi lần hắn mua ma túy "Cua Đồng" đều thanh toán. Tôi và hắn chỉ thấy nhau vài lần, không quan hệ, không tiền tài hay tranh cãi, tôi phải rảnh lắm mới di động tay động chân với hắn.”

Hoa Sùng quan sát người đàn ông trung niên phát tướng trước mặt, trong lòng có cảm giác trống rỗng.

Phàn Bân hiển nhiên "Lành làm gáo, vỡ làm muôi" (*), biểu cảm chán nản không buồn nói dối.

(*): Bất chấp tất cả, thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra

Rốt cuộc ai là người đã giết Doãn Tử Kiều?

” "Cua Đồng hại tôi.” Phàn Bân đột nhiên thẫn thờ cười rộ lên “Nếu biết thằng lỏi này chơi xỏ tôi, con mẹ nó tôi sẽ không nghe lời của hắn, súc sinh!”

Hoa Sùng đơn giản nói: “Vậy anh có cho rằng, Bằng Cốc Hữu có khả năng động thủ với Doãn Tử Kiều không?”

“Này, hắn hại tôi nhưng tôi lười tính sổ với hắn.” Phàn Bân nói: “Giết người thì không thể đâu. Bằng Cốc Hữu không có lá gan đó, cũng không làm như thế làm gì.”

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ cửa, Tào Hãn nghiêng nửa người: “Tổ trưởng Hoa, người nhà của Doãn Tử Kiều đến.”

Vì không muốn phiền phức, mẹ của Doãn Tử Kiều là Chu Lệ Quyên từ thành phố khác chạy đến, cùng chồng là Kỳ Tuấn.

“Tôi chỉ đến giải quyết hậu sự cho nó.” Vẻ mặt Chu Lệ Quyên không quá nhiều bi thương, trong mắt lộ ra trách nhiệm nhiều hơn là tình nghĩa: “Nó không có người thân nào khác, tôi và nó nhiều năm trước đã không còn liên lạc, nhưng tôi cần phải đưa tiễn nó đoạn đường cuối cùng, coi như lần cuối cùng thực hiện trách nhiệm người mẹ.”

Kỳ Tuấn hỏi: “Chúng tôi có thể đưa thi thể Tử Kiều đi không?”

Hoa Sùng lắc đầu “Xin lỗi, vụ án chưa giải quyết xong.”

Chu Lệ Quyên cau mày: “Vụ án còn chưa giải quyết xong liên quan gì đến việc chúng tôi lo liệu tang lễ cho nó? Tôi còn cuộc sống của mình, không thể ở lại Lạc Thành mà chờ đợi mãi.”

Hoa Sùng hỏi ngược lại: “Cô không muốn biết ai là hung thủ sát hại con mình sao?”

Phòng cảnh sát yên lặng vài giây, Chu Lệ Quyên cười khổ: “Tôi sinh ra nó, nhưng chưa từng nuôi nấng nó. Tôi không có tình cảm với nó, nó cũng không nhận tôi là mẹ… Không, không những không có mà chắc nó nguyền rủa tôi đi chết đi.”

“Lệ Quyên, đừng nói như vậy.” Kỳ Tuấn vỗ vai vợ.

Hoa Sùng chú ý tới, mặc dù Chu Lệ Quyên ăn nói bình tình nhưng vai đang khẽ run rẩy.

Liễu Chí Tần nháy mắt với Hoa Sùng, sau đó dẫn Kỳ Tuấn đến phòng nghỉ ngơi.

So với những phụ nữ cùng tuổi, vẻ ngoài Chu Lệ Quyên được chăm chút khá kỹ lưỡng, trông cũng có khí chất. Cô cúi đầu ngồi xuống ghế, im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh muốn tìm hiểu về Doãn Tử Kiều từ tôi sao?”

Hoa Sùng nói: “Nếu như cô biết.”

Chu Lệ Quyên khẽ lắc đầu: “Tôi không biết. Cuộc hôn nhân của tôi với cha nó là một thảm họa. Nói khó nghe hơn, việc cha nó mất sớm đối với tôi là một sự giải thoát. Nó không giống tôi, mọi cử chỉ hành vi đều giống người đàn ông kia, tàn bạo và nhu nhược, không khác gì một con quái vật.”

“Từ lúc nào cô không tiếp tục sống cùng anh ta nữa?”

“Mười mấy năm trước, chính là thời điểm nó từ cấp 1 lên cấp 2. Nó không ưa tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó nên tách nhau ra mà sinh sống. Sau đó, tôi mới quen biết người chồng hiện tại, rồi chuyển đến thành thị sinh sống.”

“Vậy ở trường học anh ta đã gây ra chuyện gì…”

“Tôi không biết. Tôi chưa đi họp phụ huynh cho nó lần nào. Trước khi nó 16 tuổi, nửa năm tôi chỉ gửi cho nó tiền sinh hoạt và học phí.” Chu Lệ Quyên vuốt tóc: “Sinh nhật 16 tuổi, lần đầu tiên nó gọi điện cho tôi, nói đừng gửi thêm tiền cho nó nữa, nó ngại bẩn. Từ đó, tôi không gửi tiền cho nó thêm lần nào. Cũng từ đó trở đi, chúng tôi không còn liên lạc với nhau.”

Bảy năm, đủ để khiến một người thân bất hòa hoàn toàn trở thành người xa lạ.

Nhưng bỗng nhiên Hoa Sùng nghĩ đến Hoàng Tài Hoa. Người đàn ông này đã một mình lái xe tải ở Lạc Thành để kiếm sống, dù hàng năm chỉ về nhà 1 lần nhưng hàng tháng đều nhớ gửi tiền về cho mẹ.

Gửi tiền?

Ánh mắt Hoa Sùng càng sâu.

“Hoàng Tài Hoa gác lại công việc, đậu xe tải tạm thời ở bãi đậu xe chở hàng để chuyển tiền sinh hoạt cho mẹ?” Sau khi đưa Chu Lệ Quyên và Kỳ Tuấn đi, Liễu Chí Tần bưng cà phê, đôi mày sắc bén của cậu nhăn lại: “Anh ta thường gửi tiền về nhà vào ngày nào?”

“Cuối tháng.” Hoa Sùng lật xem hồ sơ thanh toán Khúc Trị đưa: “Tháng này vẫn chưa chuyển tiền.”

“Vậy thì có thể.” Liễu Chí Tần cầm lấy giấy tờ liếc qua “Lần chuyển tiền sớm nhất của anh ta là vào ngày 21 và muộn nhất là ngày 29, khoảng thời gian tương đối dài. Ngày anh ta mất tích là vào ngày 25, không quá muộn. Anh ta đã ở đó. Có việc gì gấp? Sao phải vội vàng nghỉ việc đi gửi tiền? Mẹ anh ta gần đây cũng không gọi điện thoại, có thể loại trừ khả năng cần tiền gấp.”

“Vậy anh ta hy vọng vào ngày đó mẹ anh có thể nhận được tiền?” Hoa Sùng nói.

“Ngày đó là ngày gì đặc biệt sao?” Liễu Chí Tần uống một hớp cà phê, phát hiện mình quên thêm đường, vội vàng bỏ xuống, ánh mắt lại sáng lên: “Vụ án ở núi Hư Lộc kia, chúng ta đã gặp Ngưu Minh đến thăm lại bưu điện. Dù là kẻ tình nghi nhưng cậu ta ta đã mạo hiểm đến bưu điện chỉ vì ngày đó là ngày sinh nhật âm lịch của anh trai.”

Hoa Sùng lập tức gọi điện cho Khúc Trị, được báo lại rằng sinh nhật mẹ Hoàng Tài Hoa vào tháng 3.

“Có vẻ như anh nghĩ sai rồi.” Hoa Sùng dùng điện thoại di động chọc vào trán, giọng mệt mỏi: “Gần đây có quá nhiều vụ án, Hoàng Tài Hoa, Doãn Tử Kiều, Lý Lập Văn và bây giờ lại có thêm một Tiêu Triều Cương mất tích nửa năm. Cái não này thật sự không đủ dùng.”

Liễu Chí Tần đưa tay lên miệng, nhìn sơ qua như thở dài.

Hoa Sùng hỏi: “Ngón tay đau à? Để anh xem một chút.”

“Không có.” Liễu Chí Tần buông tay ra, đi tới phía sau ghế dựa Hoa Sùng ngồi, ngón trỏ và ngón giữa đột nhiên ấn vào thái dương Hoa Sùng.

Hoa Sùng sững sờ, ngay cả ánh mắt cũng đông cứng trong chốc lát.

Tại thôn Lạc Quan, anh suýt làm điều tương tự với Liễu Chí Tần. Lúc đó, Liễu Chí Tần nói rằng đau đầu khi nghĩ đến vụ án, theo bản năng bàn tay của anh giơ lên nhưng sau đó anh cảm thấy không thích hợp nên thu về.

Nhưng hiện tại, Liễu Chí Tần xoa huyệt thái dương của anh, lại như không có gì không thích hợp.

Huyệt thái dương rất nóng, cũng không biết là do nhiệt độ ở ngón tay Liễu Chí Tần hay chính là nhiệt độ ngứa ngáy từ đầu quả tim truyền đến.

“Tiểu…” Anh muốn nói chuyện, lại chợt nghe Liễu Chí Tần kêu tên mình.

“Tổ trưởng Hoa, như vậy có tốt hơn chút nào không?”