Tâm Độc

Chương 107-2




Mấy nhân viên của tổ giám định đang làm việc, Lý Huấn vội vàng tham gia, Từ Kham mang găng tay và giày vào, ngồi xổm xuống bên thi thể bắt đầu tiến hành kiểm tra sơ bộ.

Hoa Sùng liếc mắt nhìn xung quanh, cau mày nói: "Buổi sáng chỗ này có rất nhiều người qua lại phải không?"

"Ai nói không phải mô (đâu)?" Tào Hãn đã ngoài 30 tuổi, nổi tiếng là hotboy trong giới cảnh sát của quận An Lạc, thậm chí là cảnh sát của cả tỉnh Hàm này, anh ta thật sự rất đẹp trai, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn. Bất kể người đàn ông nào mà nhìn thấy anh ta cũng không thể không bật khen một câu "Mẹ nó thật đẹp trai". Nhưng anh ta từ nhỏ lớn lên trong thôn quê hẻo lánh, tuy là sau khi trưởng thành thì rời nhà vào học trường cảnh sát, nhưng vẫn không thay đổi cái giọng nói địa phương của mình, há mồm là "Răng, mô, rứa". Chưa kể, biểu cảm cũng rất cường điệu, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài chân chất lương thiện ấy. Lúc mới nhậm chức, mấy nữ cảnh sát đều trở thành fan của anh ta, nhưng vừa qua mấy ngày sau thì thành antifan nhờ mấy biểu cảm đó hết.

Anh ta có năng lực chuyên môn vững vàng, tính cách cũng cương trực, phấn đấu đến vị trí đội trưởng đội hình sự quận An Lạc hoàn toàn là nhờ vào bản thân mình. Nhưng mà Hoa Sùng lại không quá thích hợp tác với anh ta, bởi vì rõ ràng là trường hợp rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần anh ta nói một câu, cộng với cái biểu cảm ấy, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trương Mậu nghe được tiếng "mô" kia, liền quay lưng lại che miệng cười. Liễu Chí Tần lần đầu tiên gặp Tào Hãn, không bị cái giọng địa phương cùng với cái biểu cảm của anh ta chọc cười, nhưng lại có chút để ý tới cái câu "Tổ trưởng Hoa ơi".

Cũng thật khó nghe.

Hoa Sùng không muốn nhìn thấy mặt Tào Hãn, đành phải nhìn chằm chằm thi thể cách đó vài bước, "Tình hình thế nào?"

Tổ trưởng Hoa, chú nhìn hai bên ni đi." Tào Hãn nghiêm túc chỉ vào hai bên chỗ rẽ, "Bên nớ (kia) là cửa ra vào của ga tàu điện ngầm, bên ni (này) là các tòa nhà văn phòng, có đến mấy trăm công ty lớn nhỏ chen chúc trong đó. Để cho nhanh thì mấy ngài (người) đi mần (làm) sau khi xuống tàu điện ngầm sẽ đi qua con đường nhỏ ni. Sáng sớm ni đồn công an nhận được mười mấy cuộc điện thoại, đều là gọi tới báo trong đường nhỏ ni có ngài (người) chết. Lúc tui tới thì bên trong bên ngoài đều đầy ngài (người) luôn!"

Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra cái cảnh đó, nhưng khi nghe Tào Hãn dùng một loạt từ "ni, nớ, mô" để miêu tả, mí mắt giật giật liên tục.

Sau khi hợp tác với Tào Hãn, Khúc Trị đã bị anh ta "truyền nhiễm", nói "răng, mô, rứa" suốt một tuần, đúng là không phải không có lý do.

"Nạn nhân nỏ (không) có vật dụng chi (gì) có giá trị như điện thoại di động, ví tiền hay chứng minh nhân dân hết, tui đã cử người đi xác minh danh tính của anh ta." Tào Hãn lúc làm việc hết sức chăm chú, không để ý lông mày của mình lúc thì nhướng bên phải một cái, lúc thì nhướng bên trái một cái, trông rất buồn cười, anh ta tiếp tục nói: "Chắc chắn sẽ mau (nhanh) chóng điều tra ra người ni. Tổ trưởng Hoa, làm răng (sao) mà sắc mặt chú xấu rứa (vậy)? Có muốn nghỉ ngơi chút khung (không)?"

Lần này, ngay cả Liễu Chí Tần cũng thấy hơi buồn cười.

Hoa Sùng phẩy phẩy tay, không muốn nói chuyện cùng Tào Hãn nữa, đi tới bên cạnh thi thể, lẳng lặng cúi người xuống.

Nạn nhân là một nam thanh niên có mái tóc khá dài, mặc áo len đen có mũ, quần thể thao màu xám đậm, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Trên cổ có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương gáy phía trong, là một vết thương chí mạng. Trên quần áo có rất nhiều vết máu, xung quanh cũng loang lổ máu. Bên cạnh vứt một cây đàn ghi ta rẻ tiền, đứt một dây, thân đàn có nhiều vết xước.

Nhìn từ vết máu, có thể khẳng định chỗ nạn nhân nằm chính là hiện trường sát hại, hung thủ chỉ di chuyển thi thể đến gần bức tường hơn chút.

Hoa Sùng ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn đứng ở bên đường. Ngọn đèn đường cách thi thể gần nhất chưa tới ba mét.

Nạn nhân bị cắt cổ dưới đèn đường.

Liễu Chí Tần đi tới, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, nói: "Đường nhỏ như thế này, ban đêm có thể cũng không bật đèn, có một bóng đèn chiếu sáng được là tốt lắm rồi."

Hoa Sùng gật đầu, gọi Lý Huấn đi kiểm tra xem trên đường nhỏ này có bao nhiêu đèn sáng được, mấy cái hỏng.

Tào Hãn nghe vậy, vội vàng lớn tiếng nói: "Cấy ni (cái này) tui đã điều tra rồi! Chỉ có bóng ni là sáng được, còn lại bị hư hết ráo!"

Hoa Sùng tự động che mấy tiếng "cấy ni" với "hết ráo" đi, nói: "Một con đường nhỏ dài gần hai trăm mét, hung thủ đã chọn nơi sáng nhất để ra tay?"

"Có thể đối với kẻ sát nhân, đây là địa điểm tốt nhất cho hắn ra tay. Nhưng điều này có vẻ không hợp lý. Nếu như tôi hung thủ, tôi sẽ chọn một nơi tối tăm hơn." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng lùi lại vài bước quan sát phía sau, nói: "Con đường nhỏ này không có camera."

"Ở bên ngoài có." Tào Hãn nói, "Hai bên nơirẽ lối đi bộ đều có camera, tui đã cho người đi lấy video giám sát rồi, sẽ mau coi được ngay thôi!"

Đây là lần đầu tiên Liễu Chí Tần tiếp xúc với Tào Hãn, rất khó khăn để mà thích ứng được, Hoa Sùng có thể tự động che đi mấy từ "răng, mô, rứa", nhưng cậu lại tạm thời không làm được. Cũng giống như sáng sớm nghe được một giai điệu tươi vui phát ra từ một cái quán ven đường, lập tức bị tẩy não, trong đầu cứ phát đi phát lại giai điệu ấy, suốt cả một ngày, đến tận khi chìm vào giấc ngủ mới dừng lại được.

Hoa Sùng đụng vào cánh tay Liễu Chí Tần một cái, "Đợi lát nữa xem video giám sát."

Liễu Chí Tần "Ừm" một tiếng, rồi buột miệng nói: "Em biết rồi hè."

Hoa Sùng giật mình một cái, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà, ngạc nhiên hỏi: "Em mới nói cái gì đó?"

Liễu Chí Tần lúc này mới nhận ra mình bị trúng "độc" của Tào Hãn, lắc đầu, "Em nói là em biết rồi."

Hoa Sùng gần như trợn tròn mắt, kéo Liễu Chí Tần sang một bên, nói nhỏ: "Hầu như người nào mới gặp Tào Hãn đều bị anh ta "lây", anh nghĩ em sẽ ngoại lệ. Không ngờ em cũng bị "trúng chiêu"."

Liễu Chí Tần vừa nãy hơi xấu hổ, nghe Hoa Sùng nói vậy, lập tức nhẹ nhõm một hơi, "Anh cũng bị anh ta "lây"?"

Hoa Sùng nghĩ tới bộ dạng mình lúc ấy, xua xua tay nói: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa!"

Liễu Chí Tần truy hỏi: "Lúc đó anh nói cái gì?"

"Nói sau đi." Hoa Sùng nhướng mắt, "Tập trung vào vụ án trước đã, lúc nào rảnh tôi nói với cậu."

Lúc này Từ Kham đứng lên, "Vết thương lấy mạng nằm ở cổ, yết hầu với động mạch bị cắt đứt hoàn toàn. Miệng vết thương bằng phẳng, không có vết cắt dư thừa. Trên người nạn nhân không có dấu vết bị đánh hay bị không chế, hung thủ đã thành công chỉ với một dao duy nhất và có tâm lý tương đối bình tĩnh khi gây án. Bước đầu có thể loại trừ khả năng giết người vì mất khống chế cảm xúc. Tôi đã lấy một ít da dưới móng tay nạn nhân, sẽ về kiểm tra sau.""Hành động cắt cổ nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thật ra không dễ." Liễu Chí Tần cúi đầu, "Hung thủ có thể lấy đi tính mạng của một người đàn ông trưởng thành chỉ bằng một nhát dao, xem xét từ miệng vết thương rất dứt khoát, việc này..."

Hoa Sùng nói: "Giống như là một người có kinh nghiệm gây ra."

Từ Kham tháo găng tay ra, "Nạn nhân có dùng thuốc hay trên người có những vết thương khác hay không, sau khi khám nghiệm tử thi mới biết."

"Còn thời gian tử vong?" Hoa Sùng hỏi.

"Trong khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ đêm qua." Từ Kham nhìn thoáng qua lối rẽ bên kia, "Camera ngoài kia có thể sẽ quay được anh ta."

"Trước tiên đem thi thể về khám nghiệm tử thi, nhanh chóng xác định danh tính nạn nhân." Hoa Sùng nói xong vẫy vẫy tay với Tào Hãn, "Xem video giám sát ở khoảng thời gian sau 10 giờ rưỡi tối qua."

Phòng trọ mà Lý Lập Văn thuê nằm ở chỗ giao nhau giữa quận An Lạc và quận Phú Khang, trên danh nghĩa nó thuộc quận An Lạc, nhưng lại giống kiểu nhà ở quận Phú Khang hơn: cũ kỹ, ẩm thấp, ánh sáng không tốt, xung quanh rất ồn ào và an ninh công cộng kém.

Buổi tối trở về nhà, Lý Lập Văn muốn nhanh chóng đi ngủ, nhưng nhớ tới việc ở quán bar lại bị tức không ngủ được, cậu ta bật đèn lên đếm lại tiền trong ví, nhưng đếm thế nào cũng chỉ có ba trăm tệ...

"Mẹ nó!" Cậu ta ném cả ví lẫn tiền xuống đất, ép buộc bản thân không được suy nghĩ đến chuyện xui xẻo tối qua nữa, lấy chăn trùm kín đầu, đếm "một tệ, hai tệ, ba tệ,.." suốt một tiếng đồng hồ, mới chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, mới ngủ không được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

- -

Note một chút:

- Về giọng địa phương của Tào Hãn, team mình thống nhất sẽ đổi thành giọng miền Trung, và sẽ in nghiêng những câu thoại dùng giọng này nha.

- Hai nam chính đang yêu nhau trong tối (phang nhau ở đâu thì chưa biết) nên những đoạn đối thoại riêng của cả hai là anh em còn nói chuyện chung với đồng nghiệp/người khác thì vẫn tôi tôi bình thường nhé. Iu đương vụng trộm nơi công sở bà con thông cảm.