Tâm Độc

Chương 105




Vây quét

05.

An Trạch – Dù nhiều người đã không còn nhớ đến cái tên này nhưng Hoa Sùng sẽ vẫn không quên.

Những năm tháng khoác lên mình chiếc áo đặc công, anh có rất nhiều anh em, rất nhiều đồng đội nhưng kỳ phùng địch thủ thì không nhiều. An Trạch thuộc trong số ít đó.

Anh gặp An Trạch lần đầu vào nhiều năm về trước, khi đến thủ đô tham gia khóa huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ toàn quốc. Khi đó anh còn rất trẻ, chỉ mới tốt nghiệp trường cảnh sát, nghé con không sợ cọp mà đăng ký vào danh sách các cảnh sát tham gia của Lạc Thành. An Trạch bằng tuổi anh, đều là trẻ con miệng còn hôi sữa tràn đầy sức lực, là thành viên của đội cảnh sát được tuyển chọn ở Lưu Thành, tỉnh Tiêu kế bên.

Vì cùng tuổi, năng lực đều xuất chúng, nên sau trận giao đấu ngắn ngủi, cả hai như vừa gặp đã quen, chí lớn gặp nhau. Sau 1 tháng đồng cam cộng khổ đã xem nhau như anh em một nhà.

Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, An Trạch trở lại Lưu Thành, Hoa Sùng cũng trở về Lạc Thành.

Làm cảnh sát đặc nhiệm và chấp hành nhiệm vụ nên không thể thường xuyên liên lạc. Nhưng nhiều lần trong hoạt động phòng chống băng đảng và ma túy, tình cờ được phân cùng tiểu đội hành động, cả 2 đều phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

Ngay cả Hàn Cừ, lúc ấy còn chưa lên làm đội trưởng Đội cảnh sát đặc nhiệm Lạc Thành, cũng nói: "Hai người rất có duyên với nhau, là trời sinh để tương hỗ cùng nhau."

Không lâu sau, cả hai lại cùng tham gia khóa huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm toàn quốc. Khác với lần trước, lần tham gia này ngoài còn có những học viên chưa tốt nghiệp của các trường cảnh sát và quân đội được mời đến.

Trước khi đăng ký lên Tây Bắc để hỗ trợ chống khủng bố, Hoa Sùng hiếm hoi một lần gọi điện thoại cho An Trạch. An Trạch trong điện thoại cười nói: "Tôi biết cậu sẽ đi. Yên tâm yên tâm, tôi cũng báo danh, hai ta lại cùng nhau kề vai chiến đấu rồi! Nơi đó chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều, Hoa Nhi cậu phải bảo vệ tôi đó!"

Bảy năm trước, những cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ từ khắp mọi miền đất nước ồ ạt kéo về vùng Tây Bắc rộng lớn. Đóng tại tuyến đầu Toa Thành, Kho Cương và Mật Hãn chủ yếu là đội đặc nhiệm của tỉnh Hàm và tỉnh Tiêu. Hoa Sùng và An Trạch đến cùng lúc, được phân đến Trung đoàn viện trợ trung đội 3.

Cuộc sống ở Tây Bắc rất cực khổ, điều kiện sống không thể so sánh được với các thành phố lớn, thường xuyên phải đối mặt với thử thách sinh tử. Các tổ chức khủng bố vô cùng hung ác, cấu kết cùng những tổ chức buôn bán vũ khí và ma túy trên thế giới. Bất cứ việc tàn nhẫn đẫm máu nào đều có thể thực hiện được, một khi để chúng bắt gặp thì giáng xuống sẽ là mưa bom, bão đạn và súng ống. Tuy nhiên, môi trường nguy hiểm mà khắc nghiệt này cũng đã khiến cho các cảnh sát đặc nhiệm từ nhiều nơi không quen biết nhau nhanh chóng kết thành sợi dây tình cảm rất khó hình thành trong học viện cảnh sát hay đội ngũ cảnh sát bình thường.

An Trạch là người anh em mà Hoa Sùng quen biết từ lâu, sau đó Hoa Sùng còn làm quen thêm được Chu Thiên Nhai, Mộ Tiêu, Điền Nhất Khai, Mãn Việt... Cùng nhau huấn luyện, tranh đồ ăn trong cùng mâm cơm, cùng nhau chữa trị vết thương, uống thuốc, giúp nhau lấy nước, gội đầu, tắm rửa, yểm trợ cho nhau khi làm nhiệm vụ, gánh lấy mạng sống anh em cũng như giao sinh mạng mình cho anh em bảo vệ.

Mộ Tiêu đến Toa Thành được 1 năm 3 tháng thì hy sinh, là cảnh sát đầu tiên hy sinh của Trung đội 3. Trong nghi thức cáo biệt, đội trưởng Trung đội 3 rơm rớm nước mắt nói nhất định phải để những người còn lại được bình an mà trở về quê hương mình.

Nguyện vọng này cuối cùng lại không thể thực hiện được.

Nhiệm vụ cuối cùng của nhóm hỗ trợ cảnh sát đặc nhiệm bọn họ là tiêu diệt tổ chức khủng bố "Khâu Tài" đang đóng chiếm tại Toa Thành và Mật Hãn.

Đây không tính là nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm. Bởi vì trong 2 năm qua, các cảnh sát đặc nhiệm luôn đối phó cùng "Khâu Tài", thủ lĩnh và phần lớn thành viên quan trọng đã bị đánh hạ, chỉ còn lại một ít lực lượng sót lại.

Trước khi bắt đầu hành động, An Trạch cùng mọi người nói đùa, lần lượt ôm, bắt tay nhau mong sau khi rời khỏi Tây Bắc thì mỗi năm sẽ tụ họp với nhau ít nhất một lần, không say không về.

Nhưng mười tiếng sau, Tiểu đội 6 người do An Trạch chỉ huy đều bị giết sạch, không một ai sống sót trở về.

Dù thấy An Trạch thân thể máu me đầm đìa, Hoa Sùng cũng không thể nào tin được An Trạch cứ như vậy mà ra đi.

An Trạch, Điền Nhất Khai, Mãn Việt và những cảnh sát đã hy sinh được trao tặng danh hiệu liệt sĩ, thi thể được che kín dưới quốc kỳ trang trọng.

Nửa tháng sau, các cảnh sát đặc nhiệm hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ hai năm tạm biệt nhau trở về thành phố ban đầu. Cuộc sống tưởng chừng như có thể quay trở về như cũ, nhưng Hoa Sùng lại phát hiện mình không có cách nào quên được.

Nếu đã lựa chọn đi trợ giúp chống khủng bố, không bất kỳ ai e ngại hy sinh, nên tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự hy sinh đó.

Nhưng anh cảm thấy từ đầu đến cuối, trong tình huống bình thường ấy người hy sinh không nên là An Trạch.

Trong đội ngũ chống khủng bố có người đã tiết lộ thông tin cuộc tấn công ra bên ngoài, có thể là một người hoặc là một nhóm người.

Dù là một hay một nhóm, anh cũng không muốn buông tha, anh phải tìm được kẻ cầm đầu đã hại chết An Trạch cùng những anh em khác.

Nhưng đến Toa Thành lần thứ 2 là chuyện không thể, chống khủng bố ở tiền tuyến, mỗi cảnh sát đặc nhiệm chỉ có thể đi 1 lần.

Dù muốn điều tra chỉ có thể điều tra tại Lạc Thành.

Điều này quá khó khăn, Lạc Thành cách rất xa Toa Thành, đội cảnh sát đặc nhiệm không có cách nào lấy được bất kỳ thông tin tình báo có giá trị. Cũng may mắn, đóng tại Toa Thành năm đó đều là những cảnh sát đặc nhiệm ở tỉnh Hàm và tỉnh Tiêu. Nếu vẫn còn trong lực lượng cảnh sát nói không chừng có thể tra ra được chút thông tin gì đó.

Mà tổ trọng án trinh sát hình sự là nơi có khả năng có manh mối nhưng anh lại dưới quyền hạn được phép.

Có lúc anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, giữ trong người tư tưởng viễn vong muốn nhờ vào bản thân mà bắt được kẻ đã hại chết đồng đội.

Thời điểm không thể nào chịu được anh lại nhớ đến nụ cười trước khi hy sinh của An Trạch.

Không chỉ có An Trạch mà cả những người đã chết.

Bọn họ là liệt sĩ, mà liệt sĩ là danh hiệu để quang vinh bọn họ "Chết cũng không tiếc", để khẳng định sự hy sinh ấy là có giá trị.

"Khâu Tái" bị diệt trừ, nhiệm vụ thành công. Chống khủng bố, việc hy sinh không thể tránh khỏi, và sau nỗi đau buồn tất cả đều trở về quỹ đạo bình thường.

Một số đồng đội nói An Trạch và những người hy sinh khác chỉ là không gặp may.

Nhưng anh không cách nào thuyết phục bản thân những người từng sống sờ sờ, từng cùng anh sớm chiều đã không còn nữa. Hai chữ "Liệt sĩ" có thể an ủi người khác nhưng đối với anh thì không.

Chết là điều tiếc nuối nhất, không có cái gọi là "Chết không hối tiếc".

Anh muốn một chân tướng thật sự.

"An Trạch" Một tia sáng lóe lên trong mắt Liễu Chí Tần "Anh ấy là anh trai của tôi."

Hoa Sùng trợn tròn mắt, kinh ngạc "Cậu vừa nói gì?"

"An Trạch là anh trai của tôi." Liễu Chí Tần lặp lại một lần nữa, sau đó lẳng lặng nhìn Hoa Sùng.

"Không thể nào." Giọng Hoa Sùng run run "Tôi không nhớ rõ cậu ấy có em trai, cậu ấy chưa từng đề cập tới người trong nhà."

"Chúng tôi từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ tôi thì anh ấy không có một người thân nào có thể đề cập." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: "Anh ấy chưa bao giờ nhắc tôi với người ngoài, chỉ vì tôi từng muốn tiến vào bộ đội đặc chủng nên nói với anh ấy – Anh, em phải là bộ đội đặc chủng, tất cả thông tin đều là bảo mật nên anh không thể tùy tiện nói em là em trai anh đâu."

Hoa Sùng đỡ trán, cảm thấy bất lực vô cùng như đột nhiên vướng vào một chuyện gì đó hết sức hỗn loạn.

Một lát sau, anh lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: "Tôi...Tôi không tin."

Liễu Chí Tần thở dài, đi qua anh bước vào phòng ngủ.

Trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh, Liễu Chí Tần cầm lên, đưa cho Hoa Sùng "Anh ấy từng đề cập đến anh với tôi, nói anh là đối thủ mà anh ấy vô cùng quý. Hai người đã quen nhau từ lâu, tôi nghĩ, anh có thể nhìn ra được dáng vẻ năm 18 tuổi của anh ấy. Anh ấy không thay đổi nhiều, dù sao... Dù sao anh ấy ra đi vào lúc còn rất trẻ. Đứng cạnh anh ấy là tôi, hơn mười lăm, tôi thay đổi rất nhiều so với anh trai, có thể nhận ra chứ?"

Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, người con trai bên trái đúng là An Trạch, anh không thể nào nhận nhầm được, năm đó là lần đầu tiên gặp mặt An Trạch, đây là An Trạch không thể nào sai được.

Mà thiếu niên đứng bên phải...

Anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Liễu Chí Tần.

Rõ rành khoảng cách của anh và cậu không xa, nhưng Hoa Sùng lại thấy như cách nhau một vòng rồi lại một vòng tuổi tác.

Khung ảnh đã phủ một tầng bụi.

Trong hình, ngũ quan của thiếu niên còn vài phần ngây ngô, non nớt, thân hình đang trong giai đoạn chuyển tiếp từ thiếu niên sang trưởng thành. Không cười, hơi cau mày, nhìn còn già hơn so với An Trạch một ít.

Mà người con trai trước mặt nay đã thành thục, kiên cường, khôi ngô tuấn tú, lông mày sắc bén vô cùng hung hãn, nhưng ánh mắt từ đáy mắt lại ôn nhu mà điềm đạm.

Dù anh có vụng về đến đâu, anh cũng có thể nhận ra rằng Liễu Chí Tần chính là thiếu niên đứng bên cạnh An Trạch.

"Tên ban đầu của tôi không phải là Liễu Chí Tần, tên này tôi đổi sau đó." Liễu Chí Tần dựa vào tường: "An Mân – Mới là tên thật của tôi."

Lông mi Hoa Sùng run lên, anh bỗng nhớ đến lần thứ 2 tham gia khóa huấn luyện, nghe An Trạch mấy lần gọi một học viên trường quân đội có sơn trên mặt là "Min – Min."

Anh vẫn luôn nghĩ là An Trạch gọi "Dân Dân."

Trước đó anh cũng có chút ấn tượng với học viên số "092" này. Thể lực và kỹ năng tác chiến của cậu nhóc trong một đám học viên trường quân đội, cảnh sát vượt trội hơn hẳn. Tuy kém hơn so với cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ nhưng vẫn nhìn ra được là một hạt giống tốt.

Anh có ý định tranh tài với cậu nhóc, vì lúc đó anh còn kiêu căng, tự mãn, thích lên mặt dạy đời nhưng vẫn luôn không có cơ hội, tình cờ nghe An Trạch gọi "Dân Dân" anh vội chạy đến gần.

Mà "092" vừa thấy anh thì quay người đi ngay.

Anh liền hỏi An Trạch "Cậu quen "092" sao?"

"Không quen." An Trạch nói.

"Không quen sao gọi người ta thân thiết như vậy?" Anh cười: "Nhóc đó tên là "Dân Dân" à? Huấn luyện thì chỉ có thể gọi số hiệu thôi, cậu làm sao còn biết tên của người ta?"

"Tôi nghe bạn bè cậu ấy gọi như vậy." An Trạch hỏi: "Làm sao, cậu hứng thú với "092" à?"

"Nhìn cậu ta rất giỏi, phản ứng linh hoạt, cái nào cũng tốt." Hoa Sùng nhìn bóng lưng "092" một chút "Không biết thuộc trường quân đội nào."

An Trạch dường như hơi đắc ý: "Sở trường của cậu ấy không giống chúng ta."

"Không giống là sao?"

"Không giống là... không giống."

"Cái con người này, sao lại như cái hũ nút thế" (Hũ nút ở đây nghĩ là kín tiếng.)

"Ha ha ha ha!"

Hoa Sùng giật mình, nhìn ánh mắt Liễu Chí Tần, đột nhiên ahh phát hiện ra "Cậu là học viên trường quân đội nào, được mời tham gia huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm toàn quốc chưa?"

Liễu Chí Tần hơi bất ngờ, đuôi lông mày vô tình run lên "Anh nhớ ra tôi sao?"

Hoa Sùng hít một hơi thật sâu: "Số hiệu của cậu là bao nhiêu?"

"092" Ánh mắt Liễu Chí Tần trở nên háo hức hơn "Tôi là 092, anh trai của tôi là 016 còn anh 014."

Hoa Sùng nhíu nhíu mày, tâm tình dao động dữ dội.

Anh lui về phía sau một bước, ngón cái và ngón giữa của bàn tay phải nhấn mạnh vào huyệt thái dương, như cố gắng nhớ lại những chuyện cũ.

Cả 3 số hiệu đó, Liễu Chí Tần nói đều không sai.

Số hiệu của học viên tham gia huấn luyện tuyệt đối bảo mật với bên ngoài, ngoại trừ huấn luyện viên cùng đội viên thì không người nào biết.

Trách sao cảm thấy Liễu Chí Tần này giống như đã quen từ trước, thì ra nhiều năm trước đây đã từng gặp mặt một lần.

Lúc đó anh còn thưởng thức Liễu Chí Tần.

"An Trạch gọi cậu là Dân Dân?" Mấy phút sau, tâm trạng Hoa Sùng trở lại bình thường, dựa vào tường đối mặt với Liễu Chí Tần.

"Ừm." Liễu Chí Tần gật đầu, trong mắt lộ vẻ hoài niệm: "Khi còn bé anh ấy cứ gọi tôi như thế, lúc tôi trưởng thành cũng không đổi."

Hoa Sùng đột nhiên cảm thấy cổ họng thắt lại, nửa ngày sau mới nói: "Cậu... Cậu tới Lạc Thành vì làm rõ chân tướng việc hy sinh của An Trạch?"

"Đúng vậy. Anh ấy là người thân duy nhất trên đời của tôi. Trước khi đi Toa Thành, anh ấy còn rất tốt, khi trở về chỉ còn sót lại một lọ tro cốt." Giọng Liễu Chí Tần rất nhẹ nhàng: "Tôi không thể nào chấp nhận được."

"An Trạch nói "092" giỏi nhất là những thứ khác với chúng tôi. Cậu am hiểu về máy tính sao?"

"Cái này anh ấy cũng nói với anh sao?"

Hoa Sùng lắc đầu "Hắn chỉ nói thứ cậu am hiểu nhất không phải là tác chiến."

Liễu Chí Tần hồi lâu không lên tiếng.

"Những năm nay, cậu luôn điều tra chuyện khi đó?" Hoa Sùng lại hỏi: "Tại sao cậu lại tới Lạc Thành? Đến thẳng Toa Thành không phải tốt hơn sao?"

"Nơi đó tôi không đến được." Liễu Chí Tần nói.

"Cũng đúng." Hoa Sùng ý thức được mình hỏi vấn đề không có chút ý nghĩa nào. Toa Thành không phải nơi muốn đi liền đi, chẳng phải ngay cả anh cũng không có cách nào đến hay sao?

"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần như hắng giọng, chậm rãi nói: "Tôi hoài nghi anh."

Hoa Sùng ngước mắt, không thể lập tức phản ứng lại "Hoài nghi? Tôi?"

Nhìn ánh mắt của Liễu Chí Tần, anh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

5 năm qua, anh vẫn luôn đơn độc mà truy tìm, chỉ để tìm chân tướng về sự hy sinh của An Trạch và đồng đội năm đó, mà hiện tại, em trai của An Trạch lại nói – Tôi hoài nghi anh.

Anh cúi đầu, ngón tay xen vào trong tóc, lắc đầu cười khổ, giọng nói khàn khàn: "Vậy tại sao cậu phải nói điều này cùng tôi?"

Liễu Chí Tần đơn giản bắt đầu giảng giải.