*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái này không còn sự lựa chọn nào khác rồi. Nhiều người luôn đi sớm về trễ, buổi sáng nhiều khi chả gặp được ai, buổi tối muộn vẫn chưa trở về, chỉ đành đến sớm một chút mới có thể tìm được người."
Hoa Sùng nộp phí xong, trước khi đóng cửa liếc cậu Tiểu Vương đang gõ cửa phòng bên cạnh một cái.
Sao lúc nãy mình phát hiện không phải Liễu Chí Tần lại cảm thấy hơi thất vọng nhỉ?
Lúc này, Liễu Chí Tần đang ngồi trước bàn làm việc, hai tay chống trán, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
Mới vừa nãy, hệ thống bảo vệ cậu tự mình thiết kế phát ra tiếng cảnh cáo - có người đang cố gắng hack máy tính.
Cậu lập tức cảnh giác, bắt đầu lần theo dấu vết thủ phạm, nhưng đối phương chỉ để lại một tin nhắn: " Cậu có biết Lâm Kiêu Phi không?"
Là hacker kia! Tiểu Hoan, Phó Hứa Hoan.
Liễu Chí Tần phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đáp lại, nhưng đối phương không còn chút động tĩnh nào. Nhưng phần mềm truy tìm nhanh chóng cho ra kết quả, đã tìm được địa chỉ IP của hacker.
Liễu Chí Tần nhìn chăm chú vào địa chỉ IP kia, hơi nhíu mày, tim dần đập nhanh hơn.
Phó Hứa Hoan đã trở về rồi, ngay lúc này cậu ta đang ở Trạch thành tỉnh Tông!
Mà điều làm cậu bất ngờ hơn cả việc đối phương về nước đó chính là đối phương lại dễ dàng để lại địa chỉ IP như vậy.
Cậu đã lần theo dấu vết của Phó Hứa Hoan trên Internet hai lần rồi, lần nào cũng không có kết quả gì. Cậu hiểu rõ kỹ năng phản trinh sát của thanh niên trẻ này hơn ai hết. Thế nhưng lần này, Phó Hứa Hoan lại cứ thể để lại địa chỉ cho cậu.
Chỉ có một lý do lý giải cho hành động này, đó là Phó Hứa Hoan đã nhìn thấy dòng chữ "Tiểu Hoan" bên cạnh " Phong Phi 78" trên bìa sách "Vĩnh dạ thiểm diệu xử".
Mặc kệ nguy hiểm khi bị bắt để về nước, chắc hẳn Phó Hứa Hoan rất muốn biết tại sao tên của mình lại được ghi bên cạnh bút danh của Lâm Kiêu Phi.
Phó Hứa Hoan đã nhìn thấy bức thư kia rồi ư?
Ánh sáng từ màn hình vi tính hắt vào đấy mắt cậu, Liễu Chí Tần mới phát hiện suy nghĩ của mình hơi mâu thuẫn. Vụ án này đã được bàn giao cho đội đặc nhiệm từ lâu, không thuộc về quyền quản lý của sở cảnh sát Lạc thành nữa, hiện nay Phó Hứa Hoan lại xuất hiện ơi nơi Lâm Kiêu Phi sinh sống khi xưa, đây chính là cơ hội tốt nhất để khống chế cậu ta.
Liệu mình có nên thông báo cho Thẩm Tầm hay không? Hay cứ coi như bản thân không hề hay biết gì?
Cậu nhắm chặt hai mắt, huyệt thái dương theo bản năng giật liên hồi.
Đột nhiên, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, lấp loé hai chữ "Hoa Sùng".
Trái tim không tự chủ mà giãn ra, đôi lông mày nhíu chặt cũng trở về như cũ, cậu nghe điện thoại, còn chưa kịp liên tiếng đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Dậy chưa?" Hoa Sùng hỏi.
Cậu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đôi mắt cay xè đối mặt với ánh sáng bên ngoài "Dậy rồi"
"Vậy thì sang bên này đi. Trứng tôi rán xong rồi. Nếu để nguội ăn không ngon."
"Lại trứng rán à?"
"Ăn ngán rồi sao? Tôi chỉ biết làm món này thôi."
"Không có." Cậu cười nói "Không phải anh sợ dầu bắn lắm à?"
"Sợ dầu cũng phải làm thôi. Nếu không ăn gì bây giờ?"
Cậu nhớ đến dáng vẻ của Hoa Sùng khi rán trứng, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều "Được rồi, chờ tôi mấy phút. Tôi tới liền đây."
Cúp điện thoại, cậu liếc màn hình máy vi tính một cái, sau đó tìm trên danh bạ điện thoại một dãy số, gọi điện.
Giọng của Thẩm Tầm vẫn còn ngái ngủ, hiển nhiên anh ta vẫn đang ngủ ngon.
"Phó Hứa Hoan đang ở Trạch thành." Liễu Chí Tần nói " Tôi đã thông báo với anh rồi, phải làm gì tiếp theo là lựa chọn của đội đặc nhiệm các anh."
Dù bị đánh thức từ trong giấc mộng, Thẩm Tầm vẫn giữ nguyên phong độ thường ngày, không hề biểu hiện sự kính ngạc nào.
Liễu Chí Tần không hỏi thẳng: "Vậy anh định xử lý như thế nào?", cậu cho rằng dù Thẩm Tầm không nói, nhưng chỉ dựa vào điệu bộ của anh ta, cậu cũng có thể đại khái đoán được hướng hành động.
Nhưng con hồ ly gian manh chỉ nói với cậu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Ngược lại, cậu có thể loáng thoáng giọng nói của Nhạc Nhiên bên cạnh truyền tới: "Đệt! Tin thật hay giả vậy?"
Cúp điện thoại, cậu lặng lẽ nhặt chiếc thảm len rơi dưới chân, nhanh chóng chỉn chu quần áo tóc tai rồi xuống nhà.
"Phó Hứa Hoan về rồi á?" Phản ứng của Hoa Sùng mạnh hơn Thẩm Tầm nhiều, động tác nhét miếng trứng vào màn thầu của anh khựng lại
"Tôi không rõ tại sao cậu ta lại muốn liên lạc với tôi." Liễu Chí Tần gắp một quả trứng ăn với màn thầu: "Cậu ta về rất bất ngờ, vụ án trong tay đội đặc nhiệm quá nhiều, không thể chú ý sát sao hướng đi của cậu ta. Cậu ta trở về nhất định là để làm rõ tại sao trên bìa của "Vĩnh dạ thiểm diệu xử" lại có tên của cậu ta. Việc này chỉ cần hỏi thăm mẹ của Lâm Kiêu Phi một chút là biết ngay. Nhưng cậu ta lại trực tiếp liên lạc với tôi, còn để lại địa chỉ IP. Cậu ta muốn làm gì cơ chứ?"
"Cậu ta có thể đọc được bức thư Lâm Kiêu Phi để lại cho cậu ta." Hoa Sùng thở dài "Không biết tâm tình của cậu ta khi phát hiện cái chết của Lâm Kiêu Phi là do bệnh tật mà không phải bị bạo lực mạng sẽ ra sao?"
"Chẳng lẽ cậu ta muốn tự thú ư?"
"Có lẽ cậu ta đang do dự. Nhưng tự thú cũng là một cách cậu ta có thể tự giải thoát cho mình." Cuối cùng Hoa Sùng cũng kẹp được miếng trứng vào màn thầu, anh cắn một miệng, mắt sáng rực lên "Rán siêu ngon luôn, độ chín vừa phải, lần trước bị rán quá tay rồi."
"Lần trước anh cũng nói như vậy" Liễu Chí Tần cười "Lần trước anh bảo lần trước nữa quá sống, lần trước nữa anh lại nói lần trước trước nữa quá già rồi."
"Úi dừng lại dừng lại!" Hoa Sùng vội vàng ngắt lời "Ý cậu là tôi rán trứng không ngon rồi dựa vào việc phê bình bản thân trong quá khứ để biện minh cho tôi bây giờ chứ gì?"
"Không, ý tôi là anh rán vẫn rất ngon, nhưng lần nào cũng khiêm tốn phê bình chính mình."
Hoa Sùng trợn cậu một cái, sau đó mới nhận ra hình như mình bị trêu thì phải.
Anh ho khan vài cái, sau đó chuyển chủ đề: "Vừa nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Bọn Thẩm Tầm định xử lý vụ này sao đây?"
"Vụ này xử lý cũng hơi khó." Liễu Chí Tần lắc đầu "Thực chất Phó Hứa Hoan không giết người, cậu ta chỉ giật dây giết người, thủ phạm chân chính không phải cậu ta, thế nên thân phận của cậu ta cũng nhạy cảm lắm."
"Đội tưởng Thẩm không tiết lộ cho cậu gì sao?"
"Anh ta ấy hả? Gian manh lắm, không lộ ra chút nào cả."
"Chờ một chút là sẽ biết ngay ấy mà." Hoa Sùng gặm vài ba miếng là hết cái màn thầu: "Dù sao chúng ta cũng không thể quản chuyện này."
Liễu Chí Tần gật đầu, tầm mắt dừng lại trên chiếc áo vắt trên sofa.
Hoa Sùng theo tầm mắt của cậu quay sang, cũng nhìn thấy chiếc áo ấy: "Ăn nhanh đi rồi chúng ta đi đón Nhị Oa trở về, sau đó đi mua quần áo cho cậu."
"Đền thật à?"
"Xì, cậu không phải đang phí lời à? Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, bỏ qua dịp này thì không có dịp khác đâu. Tuy rằng vụ án của Ngưu Mị đã được chuyển lên cho cục, thế nhưng chúng ta cũng cần phải phối hợp với họ, không được nghỉ ngơi mấy ngày đâu."Nghe Hoa Sùng nhắc tới Ngưu Mị, Liễu Chí Tần lại nhíu mày.
Ngày ấy khi phát hiện ra thi thể của Ngưu Mị, cả đội ai cũng buồn bực rất lâu. Tất cả manh mối tìm được về vụ án buôn bán thuốc gây mê Sevoflurane này đã biến mất theo cái chết của cô ta, bố mẹ của Vương Tương Mỹ cũng không thể nào chờ đến ngày cô ta nhận được hình phạt thích đáng của mình.
Tim của cô ta bị một viên đạn có đường kính 5.8mm xuyên thủng, trên người cũng không có vết thương nào khác. Không biết là do có liên quan đến súng hay vì lý do nào khác mà vụ án này đã được trên cục tiếp nhận. Trần Tranh hiếm khi không đấu tranh để giành vụ này, chỉ vỗ vai Hoa Sùng: "Cũng tốt, khoảng thời gian này mọi người đã mệt mỏi lắm rồi, tra tiếp nữa sẽ quá sức với mọi người. Mọi người cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức để lấy lại tinh thần nhé."
Ngày nghỉ mà cứ nói chuyện vụ án thì không vui chút nào, Liễu Chí Tần dứt khoát vứt bỏ nghi vấn trong đầu: "Tôi ăn xong rồi."
"Vậy cậu rửa đĩa giúp tôi nhé." Hoa Sùng chỉ đống đĩa trên bàn "Tôi thay quần áo rồi ra liền."
Câu nói được thốt ra rất đỗi tự nhiên, nói xong anh mới cảm thấy không được lịch sự cho lắm.
Liễu Chí Tần rửa bát xong xuôi, lại thấy phòng ngủ mãi không mở, cậu gọi: "Đội trưởng Hoa à."
"Hử?" Hoa Sùng sực tỉnh, vỗ một cái vào gáy, sau đó mở cửa đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Liễu Chí Tần.
"Anh..." Liễu Chí Tần lơ đãng nhướng mày "Hôm nay muốn ngồi xe của tôi hả?"
Xe của cậu là motor.
"Còn phải đón Nhị Oa nữa mà, sao có thể đi xe cậu được?" Hoa Sùng nói " Đi xe của tôi này."
"Vậy sao anh lại mặc như thế này?"
"Mặc thế này là như thế nào?" Hoa Sùng cúi đầu ngắm nghía hồi lâu, bộ quần áo này là quà mấy năm trước các anh em bên đội cảnh sát đặc nhiệm tặng cho anh, nghe nói mua ở thương hiệu gì đó, giá cũng không thấp. Nhưng anh vẫn nhét nó vào trong tủ, hôm nay mới mặc thử lần đầu tiên.
Vẻ mặt đấy của anh Tiểu Liễu là sao nhỉ. Chả lẽ lại không dễ nhìn?
Sao có thể chứ. Anh nhấc tay, lại nhìn nửa ngày, bản thân đâu có cảm thấy tệ lắm đâu
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc như thế này." Liễu Chí Tần cười "Rất mới mẻ."
"Thế có đẹp trai không?" Hoa Sùng kéo cổ áo.
"Đẹp" Liễu Chí Tần cho anh một ngón tay cái.
"Vậy là được rồi." Hoa Sùng thở phào, nhét chìa khoá điện thoại vào chiếc túi đeo lưng phối hợp cùng với bộ quần áo "Đi thôi".
"Hay là chúng ta đi xe máy đi" trên đường xuống ga ra, Liễu Chí Tần đề nghị.
"Cậu lái đằng trước, tôi ngồi phía sau ôm Nhị Oa á?" Hoa Sùng từ chối "Không được đâu, lá gan của Nhị Oa nhỏ xíu, dạo gần đây còn bị Từ Kham nuôi đến béo tròn, tôi không ôm được nó đâu."
"Không phải." Liễu Chí Tần giải thích "Chúng ta đi xe ô tô đón nó, sau đó lại lái xe máy đi mua...đi đền quần áo."
"Cậu cũng có áo da* hả?"
"Đương nhiên là tôi có rồi."
Hoa Sùng vui vẻ " Sao cậu không nói sớm."
Hai tiếng sau, Nhị Oa vui vẻ cực kỳ khi được trở về nhà, nó ngậm lấy dây, muốn chủ nhân dắt nó đi dạo một chút. Nhưng Hoa Sùng lại ngồi xổm xuống xoa đầu nó thật mạnh "Bé ngoan ở nhà trông nhà nhé, đừng có mà ăn hoa trên ban công đấy."
- -
(*) Đồ ngụy trang:
(**) Đồ da: (trong raw ghi là bộ đồ mặc khi chạy motor mình tìm hiểu thì nó là bộ đồ này nên mình để nó luôn là bộ đồ da nhé)