Tam Diện Học Đường (Xuyên Thành Nam Nhân Triều Đường)

Chương 7: Đường về nhà




- Lẽ nào công tử bị cô nương ta bỏ bùa? - Tào Hán lắc đầu ngán ngẫm bỏ đến chiếc tràng kỷ mỗi đêm y thường ngồi thiền. 

Chân y dẫm phải một vật, nhìn kỹ thì là một quả quýt chín cam lè đã nát bét. Thật kỳ lạ, bữa nay y 2 lần nhìn thấy chủ nhân ở cùng với Tiết cô nương, mà lần nào trên hiện trường cũng vương lại 1 quả quýt?

Tiểu Nặc tự giác giữ im lặng nhìn Văn Anh, cảnh tượng ban nãy cộng thêm tình trạng không khác gì quả bom nổ chậm của thiếu gia lúc này em ấy cũng đủ hiểu "kế hoạch" của mình không suôn sẻ rồi. 

Văn Anh thì chẳng nói chẳng rằng mà chỉ chống tay lên trán nghĩ ngợi, nhìn bề ngoài có vẻ tĩnh lặng chỉ e động vào một cái là phát nổ ngay. Bỗng dưng Văn Anh đứng phắt dậy khiến Tiểu Nặc giật mình xém chút nữa bật khỏi ghế.

- Không được rồi! Không thể để hắn hiểu lầm như vậy được, phải thú nhận tất cả thôi!

- Thiếu gia! thiếu gia! Người bình tĩnh lại, người muốn thú nhận chuyện gì chứ?

- Thì nói cho hắn biết ta là nam nhi chứ còn gì nữa!

- May quá em tưởng thiếu gia nói ra chuyện chúng ta lấy tiền của họ...

Tiểu Nặc vỗ ngực thở phào, nhưng Văn Anh vừa đi đến cửa thì em liền chợt nhớ ra hấp tấp chạy đến ôm thiếu gia của mình lại.

- Dừng lại!!! Thiếu gia mà nói ra là cả 2 chúng ta đi đời đấy!

- Tại sao? - Văn anh cố nới tay Tiểu Nặc ra nhưng em ấy lại càng ôm chặt 

- Ban nãy em thấy tên họ Tào đó đã hơi nghi ngờ, nếu biết chúng ta cải nữ lại còn lấy trộm tiền chẳng may hắn báo quan thì sao? Tệ hơn nữa hắn sẽ tẩn cho 2 chúng ta tàn phế luôn!

- Ừ nhỉ! Sao ta không nghĩ tới chuyện đó, tất cả cũng tại em! Gì mà "cải nữ", gì mà "mượn tiền" chứ? Toàn là ý tưởng tồi!

- Em biết lỗi rồi người đừng mắng nữa. Nhưng có khi nào giờ này họ đã phát hiện ra tiền bị mất rồi không nhỉ, thiếu gia chúng ta nhanh nhanh rời khỏi đây thôi!

- ------------------------------------

Nghe lời Tiểu Nặc 2 chủ tớ họ cứ thế không từ mà biệt âm thầm rời khỏi quán trọ. Trong một đêm trăng thanh gió mát, họ dùng tiền "mượn" được thuê một chiếc xe ngựa quay về Tiêu Thành, nơi họ bỏ trốn cách đó không lâu. Xe chạy tầm 30 phút, lão phu xe quay lại bảo:

- Các cô có thể xuống đây không? Giờ này ta không đánh xe vào Tiêu Thành đâu.

- Tại sao thế chúng tôi có đủ tiền mà! - Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi

- Có cho thêm tiền lão cũng không đi. Các cô nhìn xem muốn vào Tiêu Thành phải băng qua 1 cánh rừng, nơi này nổi tiếng là chốn linh thiêng, đi vào giờ này không khéo sẽ bị ma trêu quỷ dụ đó.

Tiểu Nặc rùng mình ôm chầm lấy Văn Anh, cậu liền đáp lại:

- Ma cỏ gì chứ, tôi không tin là có ma. Ông cứ vào đi, cần bao nhiêu tiền tôi cũng trả!

- Tiền của cô lớn lắm à? Mặc kệ các cô lão nhất quyết không vào.

Nói rồi ông ta bỏ 2 vị "cô nương" chân yếu tay mềm lại quất xe ngựa truy phong. Văn Anh toan đi vào thành liền bị Tiểu Nặc níu chặt lại.

- Thiếu gia, người không nghe ông ấy nói gì sao? Là cái thứ đấy đấy!

- Ma làm gì có thật! Nếu sợ thì em ngủ lại ở đây đi, ta đi một mình.

- Đừng đừng, thiếu gia đừng bỏ em lại - Tiểu Nặc mếu máo chạy theo túm chặt lấy tay Văn Anh không rời nửa bước.

Hai người họ cứ nhắm một hướng mà băng xuyên qua cánh rừng giữa đêm tối...

Hai bên đường toàn là cây cối rậm rạp, tối tăm lạnh lẽo. Cứ đi vài bước lại có gió rít qua tán cây xào xạc, nghe cứ như tiếng ai oán. Tiểu Nặc vừa đi vừa run lẩy bẩy miệng không ngớt khấn vái:

- Các linh hồn vất vưởng, chúng tôi bất đắc dĩ lắm mới phải xin đi nhờ qua địa phận của các vị, chúng tôi không làm gì các vị xin đừng dọa chúng tôi!

- Em đừng lải nhải nữa được không? Thần hồn nát thần tính! - Văn Anh vốn dĩ cũng rất sợ nhưng nếu cậu cũng như Tiểu Nặc thì cả 2 xác định ngủ qua đêm ở ngoài đường mất.

Được một đoạn nữa, từ phía xa xăm chợt phát ra tiếng hú của một loại thú hoang... Văn Anh bất ngờ bị giữ chặt không thể nhút nhích. Hóa ra là Tiểu Nặc, em ấy sợ đến nỗi đôi chân chẳng thèm nghe lời nữa, em ấy ghì chặt đến nỗi Văn Anh cảm tưởng như mình đang đeo theo một tảng đá.

- Chó...chó sói!

- Đừng sợ! Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi! - Văn Anh trấn an

"  Xiiiiiì! " Họ chậm rãi quay đầu về phía phát ra tiếng kêu, một chóp lửa lập lòe đang lơ lửng trên không trung. 

- Trời ơi ma trơi! - Tiểu Nặc thét lên, mới lúc nãy chân em ấy còn cứng như tượng, trong chớp mắt đã ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Văn Anh vội vã chạy theo, con đường mòn ươn ướt tối om, dưới chân chi chít nào là bùn lầy cây cỏ khó khăn lắm mới đi nổi huống chi là chạy. Cậu chỉ nhằm theo tiếng hét và tiếng chân hối hả của Tiểu Nặc mà đuổi theo chứ chẳng kịp xác định phương hướng nữa. Khoảng cách giữa họ cách nhau không xa nhưng cứ thế mà kẻ trước người sau chạy không ngừng nghỉ.

Đến một cái hố, Tiểu Nặc vấp phải nhánh rễ cây trồi lên, theo quán tính Văn Anh va thật mạnh vào em ấy rồi cả hai ngã lăn quay xuống hố. Cũng may chiếc hố không sâu cả hai liền lồm cồm ngồi dậy, quần áo thì rách tươm, mặt mày toàn bùn đất. Vừa ngước lên, nhìn thấy trên miệng hố có hai đóm lửa lập lòe tiến đến, Tiểu Nặc bất tỉnh.

Văn Anh cố lay em ấy dậy, cậu ngước lên thấy hai đóm lửa vẫn còn đó. Hai gương mặt từ từ hiện ra, mặc dù chẳng nhìn rõ họ nhưng Văn Anh vẫn cố gắng kêu cứu.

- Cứu chúng tôi... - Chưa kịp nói hết câu, bọn chúng liền đáp trả bằng cách quăng một chiếc lưới thật to trùm lấy cả 2.

- -----------------------------------------------------------------------------------------

Văn Anh chớp mắt, hình như cậu đang ở trong một ngôi nhà hoang bên cạnh là Tiểu Nặc vẫn còn bất động. Tay và chân cả 2 đều bị trói chặt, tiền bạc quần áo đều mất, thứ duy nhất còn lại trên người chẳng khác gì giẻ lau. Văn Anh phải khó khăn lắm mới dùng chân khều được Tiểu Nặc, em ấy giật mình tỉnh dậy:

- Ma! Ma!

- Ma gì chứ, là người đấy, có ai đó đang bắt trói chúng ta!

Tiểu Nặc ngồi dậy, em ấy cố lắc mình để chiếc dây trói lỏng ra nhưng vô dụng. Bỗng có tiếng chân người dồn dập đến. Một đứa trẻ ăn bận rách rưới kéo lấy tay một lão cái bang, phía sau là một đám thanh niên lóc chóc, bẩn thỉu.  

- Ông nhìn xem, họ là đàn ông chứ không phải phụ nữ!

Lão ta cầm bó đuốc đến gần Tiểu Nặc, em ấy liền nhanh nhảu lên tiếng:

- Thì ra là các người giả ma giả quỷ để ăn cướp. Số ngân lượng đó chẳng đáng bao nhiêu nhưng nếu các người đưa bọn ta về Phủ Tiết Gia, bọn ta sẽ thưởng cho hậu hĩnh!

- Bọn ta đâu có ngu, mà các ngươi là người ở phủ Tiết Gia ư? - Lão ta nghi ngờ rọi đuốc đến gần Văn Anh.

Hơi nóng từ bó đuốc cộng với bộ mặt nhem nhuốc đáng sợ của lão già khiến Văn Anh rùng mình thu người lại. Bỗng nhiên sắc mặt lão có chút thay đổi.

- Thôi không xong rồi, hắn là công tử nhà họ Tiết đấy, đắc tội với Tiết gia thì chúng ta chẳng còn địa bàn làm ăn nữa đâu!

Nói rồi trong phút chốc cả hội cái bang đều rút mất tăm để lại cậu và Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này Văn Anh nhanh chóng quay sang Tiểu Nặc nói:

- Mau cắn dây trói cho ta! 

Tiểu Nặc hấp tấp lết đến gần làm theo lời thiếu gia.  

- Ta đáng sợ như vậy sao?

- Cậu làm sao đáng sợ bằng lão gia chứ!

Thế rồi hai người họ dìu nhau, men theo ánh sáng lập loè của ngọn đèn trên cổng thành mà đi. Một lát sau họ đã thoát khỏi khu rừng đáng sợ đó, cả hai mừng rỡ chạy về Tiết Gia Phủ. 

- Có ai không mở cửa cho chúng tôi vào!

Cả hai chuyên tâm gào thét, dùng hết sức lực còn lại của mình để gọi cửa. Chiếc cửa sừng sững im lìm, không chút mảy may có dấu hiệu của ai bên trong. Gọi một hồi vừa mệt vừa khát, họ ngồi phịch xuống bậc thềm lưng ngã vào cửa.

- Chắc mọi người đều say giấc cả rồi, chúng ta cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh phải ngủ ngoài đường thế này! - Tiểu Nặc than thở.

- Sao ta lại quay lại đúng ngay thời điểm này chứ, chắc điên mất! - Văn Anh nhủ thầm

Cánh cửa nặng nề bỗng chốc mở ra khiến hai người té ngửa ra đất. Một toán người cầm đuốc hì hục chạy đến vây xung quanh, trong số đó có cả những kẻ hôm trước truy bắt cậu. Họ ngước lên lại thấy một gương mặt hằn học, đầy nghiêm khắc xuất hiện.

- Tiểu tử nhà ngươi, không biết xấu hổ còn dám vác mặt về đây? - Giọng ông rất phẫn nộ.

- Cha...!