Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 43: Tìm Lại Tên






42.

Tìm lại tên.

Văn phòng Công tố trung tâm ngân hà rất coi trọng vấn đề này, dù sao cũng là vấn đề của người phát ngôn Afi Locke Bạch Mãn Xuyên, người của viện kiểm sát làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, cuối cùng khóa chặt mục tiêu tập trung vào chỉ huy trẻ Đàm Tử Túy.

Mặc dù rất khó để lãnh đạo cấp cao đưa ra quyết định, nhưng họ vẫn hẹn Đàm Tử Túy nói chuyện.

Đối với việc hắn đột ngột hồi phục một số ký ức rời rạc, lãnh đạo cấp cao khó có thể nào tin, nhưng ngẫm lại chuyện năm đó, lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Đàm Tử Túy thẳng thắn thú nhận, lúc đi ra thì được một đám kỵ sĩ ngân hà áp giải đến nhà tù.

Đàm Tử Mặc được Tô Đức Vận gọi đi, mắng chửi một trận tơi bời trong phòng làm việc, hoàn toàn không cho gã chút mặt mũi nào, dù cho trước đó hai người gắn bó giao tiếp hơn nửa năm.

Lúc gã đi ra hai mắt đỏ hoe, nhìn thoáng qua các đồng nghiệp trong sảnh.

Cũng không ai tới bắt gã.

Thấy Bạch Bình Châu đứng trong đám người, gã chạy tới kéo lại: "Hắn ở đâu?"
Bạch Bình Châu nhìn cũng thấy khó chịu, đáp: "Tôi, tôi cũng không biết."

"Vậy Bạch Mãn Xuyên thì sao?"
"Còn khuya tôi mới nói với cậu."
Vẻ mặt Đàm Tử Mặc lãnh đạm, đi tới cửa rồi lại nói tiếp: "Cậu ký kết, bây giờ lên hương.

Chờ khi cậu không còn đứng nhất nữa, tiếp tục ở lại đây, cậu cho rằng mỗi ngày anh ta đều sẽ đến? Cho dù đến, thì anh ta cũng ngủ với cậu? Người mới tới từng đợt rồi từng đợt, cậu có thể đảm bảo vẫn giữ được anh ta? Cậu phải biết, sau khi ký kết, chỉ có cậu phải làm cùng anh ta, nhưng anh ta, vẫn có thể làm với bất kỳ ai khác, cậu rõ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Bình Châu được biết chuyện này, hắn sững người, còn chưa kịp nghĩ phải trả lời thế nào thì Đàm Tử Mặc đã bị kỵ sĩ ngân hà bước vào sảnh mang đi.

Đây có lẽ cũng là cảnh tượng cả đám người lần đầu tiên được nhìn thấy, sau Đàm Tử Mặc đi, ai ai cũng ngây người, thật lâu sau mới có người nói: "Cái gì kia, điểm số được khôi phục!"
Bạch Bình Châu ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, mấy con số dài thòng của mình quay lại vị trí đầu, đồng thời điểm số của Đàm Tử Mặc cũng bị xóa bỏ, bây giờ vị trí thứ hai kém hơn hắn 300 điểm, hoàn toàn không có khả năng vượt qua.

Đến tối, khi Bạch Mãn Xuyên xử lý xong mọi chuyện trở về phòng Bạch Bình Châu, thì thấy hắn đang ôm gối ngồi bên bàn tô tô vẽ vẽ.

"Làm gì đấy?"
Vừa nãy Hoàng Tinh Tinh lén gọi em qua nói, hạng nhất muốn quay về, thì còn một cuộc kiểm tra khác, rất nhiều bị gãy ở đây, không trở về được."
"Là cái gì?" Bạch Mãn Xuyên biết rõ còn hỏi.

"Tên á, tên ban đầu! Nếu không phải Hoàng Tinh Tinh nói với em, em cũng quên mất mình bị đổi tên!" Bạch Bình Châu đưa giấy cho Bạch Mãn Xuyên, "Em chỉ biết họ của mọi người không bị đổi, em vẫn họ Bạch, nhưng không nhớ được em tên gì..."
Bạch Mãn Xuyên nhìn bức vẽ xấu đau xấu đớn, trong đó còn có mấy chữ viết tay bị gạch tan nát, cười bảo: "Bạch bị kiền, em còn nhớ tên của cục bông trong bụng à?" Bạch Bình Châu ném gối: "Anh còn cười! Người ta không nhớ được đây này! Vậy sẽ không về được!"
Bạch Mãn Xuyên có chút bất đắc dĩ: "Cái này em phải tự nhớ, nếu người khác nói cho em, em sẽ trực tiếp bị loại."
Ngồi trước bàn thật lâu, viết chữ Bạch viết đầy cả trang giấy, hắn uể oải mở miệng: "Em không nhớ.


Không nhớ ra được."
Bạch Mãn Xuyên vỗ vỗ trên giường: "Vậy thì qua đây."
"Em không muốn.

Hạng nhất cũng gãy cánh rồi thì còn làm gì nữa, tốn thời gian." Bạch Bình Châu gấp giấy thành máy bay, ném về phía người đàn ông đang ngồi trên giường, "Vậy em có thể hỏi tên của người là gì không, ý em là, tên ban đầu ấy."
Người đàn ông khẽ thở dài: "Em cũng không nhớ?"
"...!Không nhớ." Bạch Bình Châu rũ mắt, "Sao anh lại gọi là Bạch Mãn Xuyên dạ, tên của em là cấp trên lấy, vậy tên của anh do tự mình lấy hở? Mấy người tới đây chơi gái...!giao lưu, đều phải dùng tên giả sao?"
"Ừa, phải dùng tên giả, vì sợ tên thật ảnh hưởng đến ký ức của nhân viên giao lưu." Bạch Mãn Xuyên nói, "Em biết không Châu Châu, tên là bản năng, đó là sự tự nhận thức và khẳng định con người, ngân hà có thể xóa ký ức của em, nhưng không xóa được dấu ấn tên em đối với bản thân mình, cho nên nơi này mới cưỡng chế đổi tên.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy chữ đối ứng với tên em, em chắc chắn sẽ nhớ ra nó."
Tuy người đàn ông nói nhiều là thế, nhưng Bạch Bình Châu chỉ xem như anh đang an ủi, không để tâm trong lòng.

Tối hôm đó trong sảnh cũng không có tiếng thông báo, mấy vị tuyển thủ trong cuộc cũng không tiếp tục giao lưu, Bạch Bình Châu đứng trên hành lang nhìn xuống, bên ngoài là bầu không khí trầm lặng, đã không còn thắng cảnh như trước.

Thích Vãn Phong đứng bên cạnh nói: "Tui đã quen với cảnh này rồi, năm nào cũng thấy, mỗi khi đến lúc này, ai ở đây cũng sẽ như thế.

Nhiều năm trôi qua, thậm chí còn quên mất quay về là quay thế nào, ý nghĩa của thắng thua là gì, rất nhiều người đã không còn biết, nhưng không khí vẫn trầm xuống thế này."
Bạch Bình Châu nói: "Vậy mà ông còn nhớ."
"Ừm, nhưng tui...!hẳn là cũng sắp." Thích Vãn Phong nghẹn ngào, "Sau khi ông đi, tui sẽ từ từ quên ông..."

Hai người trầm mặc hồi lâu, Bạch Bình Châu gỡ dây chuyền trên cổ xuống đưa cho cậu chàng: "Đây là bùa hộ mệnh tui dùng mấy đợt về nhân gian, mặc dù ông không thể dùng nó để đi lậu, nhưng ông mang nó là có thể nhớ tui.

Ông cũng không thể quên tui, lần sau ông về nhân gian, chúng ta sẽ dùng nó để nhận ra nhau."
Truyền thống của nhà thổ, trong một dịp áp suất thấp thế này, cần một tiết mục để tăng sự nhiệt tình.

Một trong những hạng mục được giữ lại chính là xem phim, chuyên chiếu những bộ phim hài Tết rộn ràng tiếng cười để làm sôi động bầu không khí.

Lần đầu tiên có hạng mục giải trí thay vì trừng phạt chờ mình, Bạch Bình Châu kéo Thích Vãn Phong tới phòng hội nghị lâm thời đổi thành phòng chiếu phim, chọn đại một chỗ.

Hắn thấy xung quanh không ai nói chuyện, có ít người có vẻ không vui khi thấy hắn, thế là nhỏ giọng rù rì với Thích Vãn Phong: "Hôm nay chiếu phim gì."
Thích Vãn Phong học theo: "Nghe nói là phim chiếu tết kỷ sửu năm ngoái."
Bạch Bình Châu gật đầu.

Chờ ánh đèn mờ đi, phim bắt đầu chiếu, Bạch Bình Châu đi toilet một chuyến hết mười phút phim mới quay lại.

Thích Vãn Phong cau mày trong bóng tối nhỏ giọng nói với hắn: "Làm sao giờ, tui thấy phim này chán quá."
Mặc dù đã quên mình từng là đạo diễn khi còn sống, nhưng hắn vẫn còn ánh mắt độc đáo về điện ảnh được khắc trong DNA.

Hắn xem rất lâu, cuối cùng không thể không bắt đầu bình luận.

"Không phải chứ, casting lần này bị gì vậy, đạo diễn bị mù à?"
"Cái đù má, thẩm mỹ kiểu đết gì dẫy chời, cay hết cả mắt."
"U là trời, âm mưu này giả trân quá rồi, lòe người hả, có mắc cười con khỉ mốc gì đâu."
Phim sắp kết thúc mà vẫn chưa đạt được hiệu ứng làm sinh động bầu không khí, một nửa người ngủ gà ngủ gật, một nửa thì sắc mặt tệ lậu.


Bạch Bình Châu vỗ vai Thích Vãn Phong đang buồn ngủ: "Ở đây ai chọn phim vậy?"
Thích Vãn Phong mơ màng lắc đầu: "Sao tui biết được..."
"Thật sự là chẳng có guu giếc gì, làm cho tui mừng hụt một lần.

Để tui coi là đạo diễn nào tới công chiện dữ vậy." Bạch Bình Châu nhìn chằm chằm màn hình một hồi, dòng phụ đề màu trắng đảo qua, trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, toàn thân như điện giật, ngồi cứng ngắc tại chỗ.

Thích Vãn Phong chọt chọt hắn: "Ài, sao thế, mọi người đi hết rồi, ông không về sao?"
Đôi môi khô khốc của Bạch Bình Châu hé mở, cổ họng chua xót thắt lại.

Hắn chậm rãi quay đầu, khàn giọng hỏi Thích Vãn Phong: "Phim này...!tên gì?"
Thích Vãn Phong nghiêm túc trả lời: "Tên phèn lắm, là [Người tuổi Sửu]."
Bạch Bình Châu nghe xong thì xụi lơ cả người ngồi trên ghế, bắt đầu im lặng rơi lệ.

Thích Vãn Phong hết hồn bước lên: "Ông, ông sao vậy! Trong người không khỏe hả! Là vì xem phim sao! Đạo diễn chết tiệt gì vậy làm ông xem xong thành thế này...!Ông ổn không! Tui đi kêu bác sĩ!"
Bạch Bình Châu kép Thích Vãn Phong đang muốn đi, lau nước mắt: "...!Tui không sao."
"Vậy ông..."
"Tui nhớ, tên mình rồi."
"Gì cơ!" Thích Vãn Phong kinh ngạc đến mức quên khống chế âm lượng, "Tên là gì! Sao nhớ được?"
"Tui là...!Bạch Phú Kiều."
Thích Vãn Phong luôn cảm thấy cái tên này có chút quen quen, Bạch Bình Châu còn nói: "...!cái phim rác vừa nãy, mẹ nó, là tui quay."
Càng nói càng nghiến răng nghiến lợi: "Mọe nó chứ, tui vậy mà là, tên đạo diễn chết toi đó...".