Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 36: Papa Của Ai






35.

Papa của ai.????
Tiếng thở bên tai Bạch Bình Châu dần dần nặng hơn, hắn nuốt nước bọt, cảm thấy mỗi một lần âm vang bên tai một decibel là hắn không thể chịu được.

Bàn tay ướt nhẹp của hắn bị nắm lấy, áp vào lồng ngực đang phập phồng, cảm nhận rõ rệt nhịp tim đang rung động nơi đó.

Hai chỗ bị nghịch đến chảy nước, giờ một trong hai nơi đang được người đàn ông ôm gọn trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn, chạm đến gốc rễ, ngón tay thô ráp ma sát qua điểm mẫn cảm, làm cho dương v*t đầy đặn của hắn sưng tấy đỏ thẫm chưa từng có.

Như thế vẫn chưa đủ, người đàn ông vẫn thấy không thỏa mãn, anh một tay nắm gốc dương v*t, dùng hai ngón tay thô bạo banh rộng hai mép bướm ướt át, khẽ khảy âm vật giấu trong đó, làm Bạch Bình Châu co rụt người, dùng hạ thể nuốt hai ngón tay anh vào.

"Ứn..." Bạch Bình Châu bị ngón tay làm bỏng rát đến khó chịu, miễn cưỡng cảm nhận khoái cảm khi thịt mềm bị đâm vào, vừa kẹp chân chà xát vừa mắng, "Anh, mẹ nó anh đừng có làm cùng...!khó chịu, khó chịu muốn chết!"
Bạch Hữu Quy nghe vậy, trực tiếp chọc thẳng ngón tay vào trong cùng, một đốt ngón tay ôm theo vách thịt xoa ấn vào một điểm, Bạch Bình Châu cảm thấy mình sắp bị làm nát, tay chân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có, dương v*t trước người cũng bị tuốt động bất chấp, đôi môi hắn cắn chặt nhưng vẫn không kìm được tràn ra từng tiếng rên dâmyêu kiều, chọc cho Bạch Mãn Xuyên càng thêm mạnh bạo.

dương v*t không chịu được kinh nghiệm của anh già, sau khi phụt ra hai luồng tinh thì chỉ còn chất lỏng trong suốt rỉ ra thưa thớt.

Bạch Hữu Quy không lau tay, trực tiếp nhét tinh dịch vào trong lỗ bướm của Bạch Bình Châu, chà xát xoa vòng lên hai mép bướm múp míp, vò đến khi hai cánh hoa đỏ thắm.

Anh nhìn hai mép bướm run rẩy khép mở khó có khi thấy được, cổ họng thắt lại, tay trái ấn bụng Bạch Bình Châu đang căng cứng vì cực khoái, khom người, ngậm lấy thịt mềm bị mình vò đến gần như chảy máu, từ từ mút mát cánh bướm bị tinh dịch dính đầy.

Bạch Bình Châu vừa bắn xong, khoái cảm trong âm đ*o còn chưa qua, hạ thân đã bị người đàn ông liếm đến chảy nước, hắn vươn tay muốn đẩy anh ra, đầu lưỡi người này lại chen đẩy từng lớp trong khe thịt, tiến vào bên trong, nhẹ nhàng quét qua mỗi tấc thịt mềm.

Như thể vẫn chưa đủ, anh rút lưỡi ra dời lên trên, kéo theo một dây nước dâm, mút lấy âm vật sưng tấy.


Lần này Bạch Hữu Quy rất dùng sức.

Nhưng đụng chạm lâu thế rồi mà cả người Bạch Bình Châu vẫn cứ lạnh lẽo.

Mỗi khi anh từ nhà thổ quay về trái đất, về nơi gọi là dương gian, anh mới sâu sắc nhận ra được, cục nhỏ nhà mình, đã qua đời.

Hơn nữa còn là chết trên giường một tiểu minh tinh.

Lúc trước anh cho người điều tra, kết quả cách đây không lâu thì nhận được tin tiểu minh tinh kia chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Anh liên lạc ngay cho Tô Đức Vận, nhưng không ngờ bên nhà thổ lại rất nhanh tay, thu tiểu minh tinh này vào biên chế, không thể trả hàng.

Trong nhà thổ ngân hà Bạch Bình Châu ghét nhất thứ gì? Bạch Mãn Xuyên suy nghĩ cả chiều, hẳn là A Tam suốt ngày lắc lư trước mặt cục nhỏ.

Thế là thừa dịp tiểu minh tinh còn đang trên đường di chuyển, anh nhanh chóng gọi bên kỹ sư để sửa chương trình ngôn ngữ của A Tam.

Bạch Hữu Quy nghĩ đến đây, cảm thấy ý tưởng của mình tính đủ xa.

Ừm, Bạch Bình Châu nhất định là ngại A Tam phiền, không được mấy ngày sẽ đến tìm anh.

Nghĩ như vậy, anh thả lỏng miệng, đè dương v*t nửa mềm của Bạch Bình Châu về sau, hỏi: "Vừa nãy đang làm gì?"
Bạch Bình Châu mềm người, nhưng miệng lại không mềm chút nào: "Anh, anh quản được chắc!"
Bạch Bình Châu đã cao trào hai lần nhưng Bạch Hữu Quy nãy giờ vẫn nén, anh kìm chế đến mức bị quần tây siết đau.


"Vừa nãy, em muốn tự chơi mình?" Bạch Hữu Quy giải phóng dương v*t mình ra khỏi khóa kéo, "Em có biết khi đã ký kết rồi, chỉ có tôi mới được chơi em?"
"Anh thôi được chưa!" Bạch Bình Châu nói, "Anh cũng biết chỉ có mình anh mới được ** người ta hả, vậy sao lâu thế anh không đến, thứ hạng của người ta cũng xuýt chút nữa bị tụt lùi!"
Bạch Hữu Quy nghe, sức lực trong tay tăng thêm: "Trách tôi, hửm?"
"Ai nào dám! Anh là cấp cao ngân hà...!Á, mẹ nó, mẹ nó anh làm cái quái gì vậy!"
"Không phải muốn nhét vào sao? Vậy thì cùng vào cũng được."
Mặc dù thân thể đã bị cải tạo khác hẳn với người thường, nhưng khi dương v*t nửa cứng bị bẻ ngược về sau vẫn dọa cho Bạch Bình Châu toát mồ hôi hột, lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

Bạch Hữu Quy cảm nhận được sự khác thường của hắn, sau khi cùng tuốt dương v*t của mình và hắn thì lên tiếng dỗ: "Đừng sợ, không sao cả."
"Daddy ở đây."
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Bình Châu nghe được câu này trên phim không biết bao nhiêu lần, người xung quanh cũng nói không biết bao nhiêu bận, nhưng bản thân hắn thì chưa từng được nghe dù chỉ một lần.

Tuy ký ức dần dần biến mất, nhưng cảm giác xa lạ trong câu này hắn vẫn nhớ rất rõ.

Hắn run rẩy vòng tay ôm lưng người đàn ông, hé miệng, cắn lên bờ vai đẫm mồ hôi của người ấy.

Có vẻ Bạch Hữu Quy rất thích hành vi cắn người như mèo hoang của cục nhỏ nhà mình, anh cọ xát qua loa vài lần vào cửa mình trơn ướt của hắn rồi chọc thẳng dương v*t mình vào.

Nhưng lần này còn có một cái khác tham dự, khi tiến vào khó khăn, chen chúc cũng gây đau đớn.

Bạch Bình Châu rên rỉ vài tiếng, dương v*t của mình tiến vào lỗ nhỏ của mình với một tư thế kỳ quái, nhưng cũng từ từ cứng lên, nhất thời không biết nên cảm thụ khoái cảm ở âm đ*o trước, hay nên cảm thán sự mềm dẻo của thằng đệ mình trước.


Vấn đề này kéo dài không bao lâu đã bị động tác đâm chọc của người đàn ông xé nát tâm trí.

dương v*t của hắn bị dương v*t người đàn ông chèn chặt trong lỗ bướm, khi đưa đẩy sẽ cọ xát vào hai mép hoa và mép bướm nhạy cảm, hắn dùng sức cắn bả vai người đàn ông, dưới thân còn lầy lội nước hơn lúc trước, tiếng nước vang vọng lép nhép.

Trong cơ thể lạnh băng là gà con của hắn, dũng mãnh xông pha chịch vào trong vách với dương v*t papa, nhận thức được điều này, làm cho hắn rút khỏi cơn đê mê gấp ba lần ngay lập tức, tinh dịch của hắn phun phụt nhỏ giọt toàn bộ bên ngoài mép bướm.

"Yếu quá."
Nói xong, Bạch Hữu Quy lại đè bé Châu nhỏ vừa tụt ra ngoài lại, bản thân anh cũng rút ra, rồi lại cùng đâm vào.

"Á...!Sẽ gãy!"
"Không đâu." Bạch Hữu Quy ôm hôn cổ hắn, "Nơi này của em, tôi có thể chơi tùy thích."
Mặc dù không bị thương, nhưng bên dưới nhét lần hai cây, quả thực càng thêm khó nhịn so với trước đó, điểm mẫn cảm cực khoái cũng mãnh liệt hơn so với trước kia rất nhiều, hắn thở phì phò, nhưng chung quy vẫn không chịu buông lỏng khớp hàm ra.

Hắn muốn để lại dấu ấn cho người đàn ông này trong cơn cực khoái ngập đầu.

Bạch Hữu Quy không giống hắn, anh là người sống, thân thể anh sẽ để lại dấu vết, lưu lại vết thương.

Còn hắn, thậm chí dương v*t có thể xoay tròn 180 độ, mà không có bất kỳ đau đớn nào.

Khoái cảm lúc ân ái, là món quà to lớn nhất của nhà thổ ngân hà.

Trừ cái đó ra, hắn không có bất kỳ cảm xúc thể xác nào.

Kể cả ăn vặt, cũng chỉ bởi vì thèm.

Vai bị cắn đến chảy máu, Bạch Mãn Xuyên cau mày, nhưng không cản lại, mà trừng phạt đâm vào càng sâu hơn, Bạch Bình Châu chảy nước mắt, từng giọt từng giọt không trượt trên má mà trực tiếp rơi lên người người đàn ông.


Bạch Mãn Xuyên đâm sâu vào hai lần, cuối cùng anh liếm nước mắt cục nhỏ nhà mình, kéo hắn ôm vào lòng, hạ thân không động nữa, cứ thế mà ôm.

Lúc này bọn họ giống như hai cha con thân mật, gần gũi bình thường.

Sau khi tỉnh giấc, Bạch Bình Châu nhìn bộ đồ ngủ mới trên người, dụi đôi mắt sưng húp, nhảy xuống giường đi tìm anh già nhà mình.

Lần này hắn đến nhân gian, thân thể còn trong suốt hơn so với lần trước, rất nhiều thứ hắn nhìn thấy rất quen, nhưng nhất thời lại không biết gọi nó là gì.

Hắn lấy tờ giấy nhỏ Bạch Hữu Quy để lại trên đầu giường cho hắn, lần mò đi đến trường quay.

Cũng không xa lắm, lần này là quay phim hiện đại, địa điểm là một bãi đậu xe ngầm bỏ hoang.

Hắn tránh khỏi nhân viên chuyển đạo cụ và thiết bị quay chụp, từ xa nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi đen quần tây, đang cầm kịch bản cúi đầu nghe đạo diễn nói.

Bạch Bình Châu đứng nơi xa nhìn một lúc, cổ họng mỏi nhừ.

Cuối cùng hắn sụt sịt mũi định đi qua, thì bên cạnh có một thằng cu mặc quần yếm đen, còn chưa cao quá bắp chân Bạch Bình Châu chạy qua một cái vèo, vừa chạy vừa dùng giọng bơ sữa gọi: "Papa! Papa ôm nào!"
Tầm mắt Bạch Hữu Quy dời khỏi kịch bản, ngồi xuống ôm thằng cu vọt tới, cúi đầu hỏi bé: "Sao lại đến sớm vậy?"
Cu cậu cười toe toét, cánh tay núc ních ôm cổ Bạch Hữu Quy: "Nhớ papa!"
Bạch Hữu Quy cười, vừa định thả bé xuống đất thì đối diện với ánh mắt như u linh của Bạch Bình Châu cách đó không xa.

Tờ giấy nhỏ bị siết thành một cục, rơi từ giữa không trung xuống.

Rêu: Theo trend bây giờ thì có nghĩa là "Tới công chịn" ???? Mí bồ đoán xem Bạch đá đì có phải quỳ bỏ sầu riêng không.

.