Tâm Đầu Hảo

Chương 48: Ngẫu nhiên gặp gỡ




Edit: reallllchicken

Beta: Rêu

Đạo diễn ở một bên nhìn cảnh này, muốn tiến lên cùng Chu Trạch Đình nói chuyện lại sợ quấy rầy "hai người ngọt ngào bên nhau" nên đành phải đứng chờ bọn họ "ngọt ngào ân ái" xong, chỉ là giây tiếp theo, tay Chu Trạch Đình để xuống ngang vai Lạc Thời, con ngươi nhìn về bên này.

Đạo diễn bị dọa giật mình, thấy Chu Trạch Đình còn đang nhìn ông, không phải ảo giác, vội vàng nhấc chân bước đi đến chỗ Lạc Thời.

Ông đi tới, miệng nhanh chóng tự động giải thích, "Đây là Lạc Thời diễn cảnh khóc, mắt đỏ lên rất là bình thường, tuyệt đối không có ai ức hiếp cô ấy." Đạo diễn cho là Chu Trạch Đình đang vì Lạc Thời mà hỏi tội, dẫu sao ông đã thấy Chu Trạch Đình và Lạc Thời lên hot search mấy lần, ông cũng là người trong giới, hiểu ít nhiều về tính tình của đại cổ đông Hoàn Tinh, có thể nói từ trước đến giờ chưa thấy nữ minh tinh nào cùng Chu Trạch Đình xuất hiện trên hot search.

Đạo diễn nghĩ là như vậy, nhưng ý nghĩa hoàn toàn sai.

Quả nhiên, Chu Trạch Đình không để ý đến lời ông, nói thẳng: "Gọi nhân viên y tế đoàn phim tới."

Giọng nói rất bình thản, đạo diễn sợ run, nhưng giây tiếp theo phản ứng rất nhanh xoay người nói với trợ lý: "Nhân viên y tế! Ơ, nhanh đi gọi đi."

Trợ lý kia xoay người chạy đi, đạo diễn cười ha hả xoay người nói: "Lập tức tới liền, ngài ngồi trước một chút."

Chu Trạch Đình mặt không cảm xúc nghiêng đầu, sau đó quay người lại nhìn cô.

Lạc Thời không biết vì sao mà cảm thấy lúc này hình như anh rất dễ gần, nên đánh bạo rút tờ khăn giấy từ trên bàn tròn dựng tạm, duỗi tay muốn kéo tay phải anh, lau vết máu trên ngón trỏ.

Anh vẫn không có biểu tình gì, chẳng qua là tự mình đưa tay lấy tờ khăn giấy kia tùy ý lau một cái rồi ném chính xác vào trong thùng rác.

Cô cũng phải thu tay về, đứng ở nơi đó, xoay người dường như rất nghiêm túc nhìn chằm chằm hướng đạo diễn và trợ lý rời đi, làm bộ như đang chờ bác sĩ đến.

Không có cùng anh đối mặt nên cảm thấy bức rứt, màu đỏ trên mặt cô đã tan hết, lộ ra gò má trắng nõn ban đầu, tầm mắt anh rơi vào gò má cô một hồi, sau đó giơ tay lên, cổ tay áo vest bị kéo lên lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên tay, anh thấp mi liếc nhìn, vội cúi đầu gọi cô: "Lạc Thời..."

"Dạ? Sao vậy?" Lạc Thời nghe thấy, quay người lại đối mặt hỏi anh.

"Tôi còn có chút việc, không chờ bác sĩ đến được." Chu Trạch Đình nói.

Vậy bây giờ phải đi?

"Anh Trạch Đình không sao đâu, anh bận việc của anh đi, không cần để ý đến em." Cô thân thiện nói.

Anh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Thời nhìn bóng lưng của anh, đưa mắt nhìn theo anh rời khỏi đoàn phim, ngồi vào chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở ven đường.

Đến lúc bác sĩ đến, cô mới thu hồi tầm mắt.

Ngày hôm sau, Lạc Thời nhận được tài liệu về vòng thi thứ ba của cuộc thi FONUR.

Suy cho cùng lần này FONUR rất sáng tạo, quy tắc cuộc thi ở vòng ba đổi mới khác lạ và bắt mắt hơn.

So với tuyển chọn quán quân như thông thường, vòng ba FONUR muốn ba thí sinh ưu tú tự chọn cho mình một người bạn trai để hợp tác diễn kịch tình cảm. Chủ đề chính của FONUR quý này là "Người tình trong mộng".

Không thể không nói, mặc dù quy định này chưa từng có trước đó, nhưng loại nghênh hợp chủ đề so với cuộc thi bình thường có thể sẽ chọn được người phát ngôn xuất sắc hơn, hoặc nói là càng thích hợp với bộ sưu tập "Người tình trong mộng".

Cô nhìn tài liệu trong tay, ánh mắt trống rỗng thất thần.

Bạn trai? Người tình trong mộng? Trong lòng cô hình như là Chu Trạch Đình.

Nhưng mà muốn tìm anh cùng tham gia với anh, ý nghĩ này cũng chỉ vòng vo một chút trong đầu cô, cô vô cùng lý trí, không hề muốn chạm vào cấm kỵ của anh.

Cô suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Tống Giản hẹn thời gian địa điểm cùng nhau thảo luận về chuyện tìm người hợp tác cho lần này.

Hai người hẹn ở trung tâm mua sắm và giải trí.

Cô cách nơi đó rất gần, mười phút trước khi Tống Giản đến, cô lên quán cà phê tầng hai chờ cô ấy.

Lúc Lạc Thời đợi cà phê vô cùng buồn chán nên nhìn ra bên ngoài.

Hai phút sau, có cô gái đeo kính râm đi tới quán cà phê, cô ấy đưa tay đẩy cửa kính ra, trên cổ tay là đồng hồ R phiên bản giới hạn, trên mặt nạm những viên kim cương nhỏ nhắn sáng lấp lánh.

Sau khi cô ấy đến gần quán cà phê nhanh chóng đi tới quầy, giơ tay đẩy kính lên tóc, lộ ra một khuôn mặt trái xoan trang điểm tỉ mỉ.

Ánh mắt Lạc Thời không nhìn lầm, cô ấy chính là người đã đỡ Chu Trạch Đình ở nhà hàng lẩu hôm trước.

Gần như theo tiềm thức, trái tim cô đập hơi nhanh khi nhìn ra sau cô ấy, thấy ở sau không có ai, cô ấy đi một mình, trái tim cô rốt cuộc cũng an ổn đập như cũ.

Cô thừa nhận một khắc kia suy nghĩ cô có hơi không giải thích được, cảm thấy cô gái kia là theo chân Chu Trạch Đình đến.

Có chút hết thuốc chữa.

Tống Giản ngồi xuống đối diện cô, thấy cô thất thần, vẫy vẫy tay với cô: "Lạc Thời? Lạc Thời?"

"A!" Lạc Thời tỉnh táo lại, nói lại, "Chị tới rồi."

Tống Giản chọn Americano, hỏi cô: "Em ngẩn ngơ cái gì vậy?"

Lạc Thời nhấp một hớp cà phê, ngẩng đầu nhìn cô ấy, vừa định nói không có gì, nhưng dư quang lại nhìn về cô gái kia xách theo hai ly cà phê đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Tâm tư lại nổi lên.

Hai ly à?

Cô cắn môi, ngón tay cầm ly cà phê vặn lại với nhau.

Tống Giản ở đối diện nhìn cô, thấy cô bắt đầu xuất thần, không kiềm được lần nữa lên tiếng gọi thần trí cô trở về.

Lạc Thời ngượng ngùng khẽ cười, tầm mắt xẹt qua bên ngoài trống rỗng của trung tâm mua sắm, sau đó cưỡng bách mình thu hồi tầng tầng lớp lớp ý niệm toát ra trong đầu, thu lại tâm trạng cùng Tống giản thảo luận nên tìm ai để làm bạn hợp tác.

Nửa tiếng sau, hai người chưa đưa ra được kết quả.

Không phải Tống Giản không ra sức, mà Lạc Thời có chút kén chọn.

Không phải chê nam minh tinh quá già, tuổi quá lớn, thì chính là tướng mạo quá thanh tú, quá mềm mại dịu dàng.

Còn có sâu hơn, Tống Giản đã tìm một người phù hợp với gu của cô, ngũ quan coi như anh tuấn, tuổi tác không tính là lớn, cô trực tiếp nói một câu, "Không có khí chất."

Cô không biết vì sao bình thường Lạc Thời luôn hiền lành điềm đạm trong chuyện này lại có thể bắt bẻ khó hầu hạ như vậy chứ.

Lạc Thời cũng biết mình bắt bẻ, cô thấy mặt mũi mệt mỏi của cô ấy có chút ngượng ngùng, thật ra những nam minh tinh kia đều rất được, chẳng qua là trong lòng cô đã bày sẵn hình mẫu.

Cứ thế không để vào mắt rất nhiều người.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là thoải hiệp với hiện thực, cô thương lượng nói: "Nếu không, hay là chúng ta chọn nam minh tinh cuối cùng đi? Anh ấy cũng được?"

Tống Giản sắp hết sức lực, yếu ớt hỏi cô: "Cũng được thôi á?" Vừa nói, vừa đưa tay thu dọn tài liệu đặt trên bàn, uống một hơi cạn hết cà phê còn dư lại, sau khi lấy lại tinh thần nói: "Được rồi, nên nghiêm túc một chút, nếu những người này em cũng không hài lòng, vây chị sẽ dựa theo điều kiện vừa nãy của em tìm một vòng trong giới, ắt phải có thể tìm ra một người phù hợp."

Lạc Thời há miệng, có chút hối hận vừa rồi cự tuyệt quá thẳng thắn, lúc muốn gỡ gạc lại chút thì thấy Tống Giản đứng lên đột nhiên thấp người hỏi cô: "Nói chuyện ngoài lề nè, người tình trong mộng của em là ai vậy? Những tiêu chuẩn cụ thể vừa nãy sợ đều là dựa theo người đó để chọn phải không?" Khuôn mặt chuẩn mực buôn dưa lê cộng thêm giọng nói trêu chọc.

Lạc Thời bất giác đỏ mặt, lời muốn nói lập tức quên không còn một mống.

Tống Giản chỉ muốn điều chỉnh không khí, thấy Lạc Thời đỏ mắt cũng không cười cô, chờ cô đứng dậy cùng nhau đi ra ngoài quán cà phê.

Quán cà phê nằm ở bên trái tầng hai, ra khỏi cửa, đối điện là nhà hàng Nhật cao cấp.

Cửa sổ của nhà hàng hoàn toàn là kính trong suốt, bên trong dùng màn trúc để che, cũng có chỗ màn trúc được cuốn lên, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Lạc Thời nói chuyện với Tống Giản, ánh mắt vô thức dừng ở cửa sổ đối diện, màn trúc bên phải được cuốn lên một nửa, tầm mắt cô rơi vào đó, sau đó con ngươi đột nhiên tập trung.

Tống Giản đang nghe cô nói chuyện, bất thình lình ngừng lại, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn cô.

Thấy cô đang nhìn nhà hàng Nhật, theo tầm mắt cô nhìn qua, vừa lúc trong nhà hàng có người nhìn ra bên ngoài.

A, là đại cổ đông công ty mình.

Ơ? Hình như có một mỹ nữ ngồi đối diện?

Tống Giản muốn cách cửa kính lên tiếng chào hỏi, nhưng nhìn sẽ biết, ánh mắt đại cổ động không giống như đặt ở bên cô, mà là... trên người Lạc Thời.

Rồi sau đó, cô thấy đại cổ đông vẫy tay với Lạc Thời.

Như là muốn gọi Lạc Thời đi qua?

Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Thời, thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô giật giật, mi trên của đôi mắt to quyến rũ hơi nhập lại với mi dưới, cả người tỏa ra hơi thở người sống chớ quấy rầy, cô thấy Chu Trạch Đình vẫy tay với cô ấy, cũng không nhúc nhích hai chân giống như dính trên mặt đất.

Chu Trạch Đình ngồi trong nhà hàng thấy dáng vẻ Lạc Thời, trong mắt thoáng qua chút chấn động nhỏ, có điều chấn động kia biến mất quá nhanh, không cho người ta nắm bắt được.

Trịnh Hân Nhi ngồi đối diện anh, thấy anh cứ nhìn chằm chằm bên ngoài nên cũng nhìn theo, thấy cô gái có chút ấn tượng mấy ngày trước đứng ở đó, cô thấy cô ấy thì không vui, vừa định nói chuyện với anh, kéo sự chú ý của anh trở lại, nghiêng đầu thì thấy anh đứng lên, ung dung thong thả nói: "Cô Trịnh, thật xin lỗi, đột nhiên nhớ đến hôm nay có hẹn với bạn, hôm nay tới đây thôi."

Trịnh Hân Nhi sững sờ, cô và anh mới ra ngoài, cơm cũng chưa ăn thì đã kết thúc?

Chẳng qua là chưa đợi cô nói gì, Chu Trạch Đình cầm áo khoác đặt lên khủy tay, nói tiếp: "Còn nữa, thời gian gần đây tôi rất bận, thời gian cá nhân rất ít, không thể cùng cô Trịnh ăn cơm được nữa, thật xin lỗi."

Lời nói uyển chuyển nhưng ý cự tuyệt quá rõ ràng, cô không phải kẻ ngốc, nghe xong hốc mắt đỏ lên.

Nhưng mà Chu Trạch Đình không nhìn thấy, cũng hoặc là thấy được?

Anh xoay người đi ra ngoài nhà hàng, bóng lưng nhìn qua rất lạnh.

Chu Trạch Đình đi ra nhà hàng, rẽ trái là có thể thấy Lạc Thời và Tống Giản còn đứng tại chỗ, anh nhìn khóe môi mím chặt của cô, con thỏ nhỏ mềm mại hôm qua đã hóa thân báo săn nhỏ cả người đầy địch ý, bước chân anh hơi ngừng, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước.

Hai ba bước anh đã đến bên cạnh các cô.

Tầm mắt Lạc Thời ở nhà hàng Nhật vẫn chưa thu hồi lại, dưới cái vẻ mặt quật cường đó là sự yếu đuối mong manh chọc vào vỡ ngay, anh nhìn cô, tiếng thở dài thấp đến nỗi không nghe được, sau đó cúi đầu, cách nhau một bước, tầm mắt thâm thúy khóa lên mặt cô.

Tống Giản thấy tình hình có mùi mờ ám, lập tức bước đi tới thang máy, cũng không chào hỏi.

Nhất thời, hành làng dài giữa quán cà phề và nhà hàng chỉ còn lại hai người.

Tầm mắt anh và cô ngang nhau, anh thấp giọng cố tình làm âm điệu càng trầm hơn thường ngày, nói: "Hoàn hồn."

Lời edit: Kể mọi người nghe chuyện buồn của tui này. Chuyện là hôm qua sửa lại bản edit để gửi cho chị beta, sửa xong rồi lúc bấm save mắt nhá nhem sao lại chọn NO T_T. Nên tui đang ngồi đánh lên cả chương =.= Gõ mà tay muốn trượt rút luôn đó haizzi. Nên than thở với mọi người xíu thôi:))))