Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 57




Sau vụ việc ngày hôm đó, Tru Liệt trở về Thuý Nguyệt quốc mang theo Tiểu Lam. Hắn đã lỡ lấy mất sự trong sạch của Tiểu Lam thì hắn phải có trách nhiệm. Sau khi hắn trở về Thuý Nguyệt quốc, hôn lễ lập tức được cử hành.

Vì muốn Tiểu Lam được mọi người bên nước khác đối xử bình đẳng với Tiểu Lam nên Tuyết Linh đã xin Nguyên Phong ban cho nàng danh hiệu Nguyệt Lam công chúa. Nàng biết nếu để Tiểu Lam đi với thân phận là nữ tì thì thế nào nàng ấy cũng sẽ chịu thiệt. Với cái tính cách yếu mềm của Tiểu Lam, không chết trong cái nơi ăn thịt người đó cũng là một kì tích. Do các thần tiên dạo này cứ đến tìm nàng, Ngân Nhi và Ngọc Di để truyền công lực, tiên pháp nên không thể đến tham dự hôn lễ của Tru Liệt. Đành sai sứ giả qua đó dự hộ. Trước khi bọn họ đi, Tuyết Linh nghiêm mặt nói:

- Tru Liệt, ngươi mà không đối xử tốt với Tiểu Lam hay nàng có mệnh hệ gì thì đừng trách ta.

- Ta biết rồi, đại tẩu cứ yên tâm. - Tru Liệt cười khổ nói. Chung qui…trong lòng hắn vẫn có hình bóng của Tuyết Linh…

---------------------------

Năm tháng dần trôi qua nhanh chóng. Trong năm tháng đó, ngày nào chư tiên cũng đến truyền tiên lực, dạy tiên pháp cho các nàng.

Ngân Nhi tất nhiên là biết hết thảy, nhưng nàng chính là muốn làm ra mình không biết gì cả mà hoá phép hư tất cả khiến cho cả Cưu Trùng Thiên đau đầu không thôi.

Tuyết Linh thì càng ngày càng ít nói. Thỉnh thoảng đang lúc truyền tiên lực, đầu nàng lại đau dữ dội. Càng nhiều tiên lực, nàng hình như lại càng nhớ ra thêm chút gì đó…nhưng không hiểu sao…trong tiềm thức nàng chính là muốn quên đi hết thảy. Nàng sợ phải đối mặt với chính kí ức đó…

Ngọc Di cũng không khác Tuyết Linh là bao chỉ là…kí ức của nàng lại rất rời rạt hơn.

Tình trạng của các nàng càng làm cho thiên giới đại loạn. Ngọc Hoàng ngồi trên ngai cao, gương mặt lo lắng hỏi:

- Chẳng lẽ kiếp này Dương Huyền Thiên nữ không có tư chất lĩnh hội tiên pháp sao?

Lý Tịnh cầm tháp thiên vương quỳ xuống nói:

- Tâu Ngọc Hoàng, không phải là không có tố chất mà là Dương Huyền Thiên nữ kiếp trước cũng là một đời tu luyện chứ không phải là ngày một ngày hai. Kiếp này lại giao thời hạn là năm tháng, kí ức tiền kiếp lại quên hết thì thử hỏi làm sao có thể khôi phục tiên lực, giao chiến Yêu Vương?

- Khanh nói có lí lắm nhưng trẫm thật không biết bây giờ là nên làm sao? Yêu Vương pháp lực vô biên, ngay cả trẫm… - Nói đến đây Ngọc Hoàng liền im lặng. Ngay cả hắn cũng chả phải là đối thủ. Hắn cũng chả dại gì mà xông pha trận mạc.

Cả đại điện im lặng. Một lúc sau, Dương Mẫu Nương Nương nhẹ nhàng nói:

- Ngọc Hoàng, thần thiếp có điều muốn nói. Tuy rằng kế sách của thần thiếp rất không thoả đáng nhưng cũng là vì tam giới.

- A? Là kế sách gì ái khanh cứ nói.

- Bây giờ thiên giới ta sẽ dốc hết tiên lực truyền thụ cho Dương Huyền Thiên nữ. Các nàng lĩnh hội được đến đâu thì đến. Lấy các nàng ra làm mồi nhử vì dù sao Yêu Vương đối các nàng cũng có mối thù không đội trời chung. Chờ khi Yêu Vương cùng các nàng giao chiến, pháp lực của nàng ta giảm xuống, Thiên giới của chúng ta sẽ một lúc bắt gọn, tiêu diệt nàng ta.

Chư vị tiên nhân bên dưới nghe xong liền nhíu mày. Yêu Vương và Dương Huyền Thiên nữ giao chiến có nghĩa là…

Nhị lang thần Dương Tiễn bước ra khỏi hàng ngũ, cúi người cung kính hỏi:

- Ý Thiên Hậu là…hi sinh tính mạng của tam vị công chúa?

- Phải. - Dương Mẫu Nương Nương không chần chừ trả lời.

- Thôi được. Chúng tiên hãy thuận theo kế sách của Thiên Hậu mà làm. Ta cũng không còn cách nào hay hơn. - Thiên Đế làm ra vẻ đau lòng nói.

Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Bọn họ không hề hay biết rằng, cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị một con chim sẻ nhỏ thu được. Sau khi kết thúc câu chuyện, nó lại bay đi.

Ngân Nhi đưa tay, con chim sẽ khi nãy liền đậu xuống. Cũng không biết qua bao lâu, con chim đó đột nhiên hoá thành một cánh hoa mà rơi xuống đất. Ngân Nhi khuôn mặt âm trầm.

Hảo! Hay cho một đám tự xưng mình là tiên nhân thánh thiện. Dùng tính mạng của các nàng để đổi lấy chiến thắng? Bọn họ là đang mơ mộng hão huyền sao? Có nàng ở đây rồi thì đừng hòng động tới một sợi tóc của Ngọc Di cùng Tuyết Linh!

------------------------

Thiên giới theo kế sách của Thiên Hậu tận tâm tận lực truyền tiên pháp cho ba người. Nhưng vẫn không mấy khả quan. Nhìn thấy thời hạn năm tháng càng đến gần, lòng bọn họ càng rối bời. Bọn họ sợ rằng ba cái phế vật này không làm được trò trống gì lại phải khiến cho bọn họ phải hôi phi yên diệt!

Ngân Nhi làm sao không biét trong lòng bọn họ coi các nàng là cái gì? Trong lòng hừ lạnh. Đối với những người kiếp trước có liên can nàng ắt sẽ đòi lại tất thảy. Ai là phế vật còn chưa biết được.

-----------------------

Thời hạn năm tháng......

Trong động, Nữ Vương Vạn Yêu đang ngồi xếp bằng, hai tay vận pháp cởi bỏ phong ấn cuối cùng trên người. Đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớ chớp nhoáng liên tục trong rất quỷ dị.

"Ầm"

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay tại thời điểm đó, phong ấn cuối cùng cũng được tháo gỡ. Xiềng xích năm xưa bị vỡ tung. Giọng cười của Nữ Vương kia càng lúc càng lớn. Cái đuôi rắn vốn dĩ màu đỏ máu giờ đã trở lại thành một đôi chân người rất bình thường. Nàng ta đi vào trong mật thất, trên cái khối băng lãnh lẽo kia vẫn có một bộ xương rắn rất to. Nàng ta khẽ áp mình vào, hơi thở phả ra từng đợt khói, dịu dàng nói:

- Phu quân, chàng ở âm ti chắc cô đơn lắm. Xong việc ta sẽ xuống dưới tìm chàng. Phu quân, chàng đợi ta…

Nói rồi nàng ta bước vào chính điện của mình. Ngay tại thời điểm đó, một tân vạn yêu chi vương đã xuất hiện:

- Yêu ma nghe lệnh! Lập tức chuẩn bị binh lực. Chúng ta lập tức tấn công tam giới!