Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 19: Mẹ




-Nè nè! Hắn đem con ta đi rồi kìa! Anh nói với khuôn mặt đẫm lệ, cái khăn tay đã ướt từ hồi nào

-Mẹ nó à , đừng buồn, chồng sẽ cướp con về! Nó an ủi

-Mi là chồng ta hồi nào?

-Mi cũng tự nhận là mẹ đấy thôi! Nó đáp lại

-Nếu như hắn ta đưa Linh Chi bé bỏng về nhà thì nó sẽ quậy lên cho mà xem

-Không sao, không sao, tui đã có cách Nói rồi nó đẩy gọng kính lên, bước lại gần, đúng lúc Minh vừa đưa Phong lên xe (Tới bệnh viện đó mà)

-Ôi đây chẳng phải là Nam Phong đó sao? Nó tiến tới với vẻ tự nhiên hết sức có thể

-V...vâng, xin hỏi...cô là ai ạ? Minh nhìn người phụ nữ lạ trước mặt

"Cái thằng nhóc này!!! ta còn trẻ thế mà gọi bằng cô, chán sống rồi hả?" Nó rủa thầm trong lòng

-Chào cháu, cô là mẹ của Phong, tiện đường đi ngang qua đây, thằng bé sao thế hả cháu? Nó cố nặn ra những lời ngon ngọt, vì bị che kín gần hết khuôn mặt và đang trong trang phục nữ giới nên Minh không nhận ra nó

-Cháu chào cô, bạn Phong đột nhiên bị ngất đi, cháu định đưa cậu ấy đến bệnh viện Minh lễ phép

-Cảm ơn lòng tốt của cháu, nhưng thằng bé từ nhỏ đã bị bệnh tim rất chi là trầm trọng, thỉnh thoảng bị ngất như thế này, để bác sĩ riêng của nhà cô chữa trị e là sẽ tốt hơn cháu ạ!

-T..thế hả cô, vậy cháu giao Nam Phong lại cho cô, xin hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt, chừng nào tỉnh dậy cô hãy liên lạc cho cháu nhé!

Nó đỡ lấy Phong môi vẫn nở nụ cười

-Tất nhiên rồi, cháu thật tốt bụng!

-Vậy cháu đi trước!

-ừm

Véo!

-Cái tên này giả nhân giả nghĩa trước mặt con gái ta hả? Nó thay đổi 365 độ

Anh cũng từ từ ló ra

-Giỏi nhỉ, bệnh tim trầm trọng, không biết nên làm gì với đoạn ghi âm này đây? Cô đưa ra một đoạn băng

Chào cháu cô là mẹ của Nam Phong..................thằng bé từ nhỏ đã bị bệnh tim trầm trọng...................

-He he Nó cười ngu ngơ

Anh cất đi đoạn băng hỏi nó

-giờ làm gì đây?

-Về nhà

Nói rồi cả bọn phóng xe đi mất hút

Tại biệt thự nhà nó:

-Tội nghiệp con ta, bị mụ phù thủy độc ác kia ếm bùa đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy Bên giường của công chúa hoàng hậu than vãn hết lời này đến lời khác

-Đừng buồn hoàng hậu, con của chúng ta sẽ sớm tỉnh dậy thôi, nàng đừng quá lo lắng Quốc vương an ủi bà, xong chạy biến

-Ô hố hố hố hố! Lời nguyền của ta thật hiệu nghiệm, công chúa sẽ không bao giờ tỉnh dậy ô hố hố hố!!!

-Thôi đi! Hoàng hậu giật phắt cái áo choàng đen của phù thủy để lộ dung nhan xinh đẹp của bà

-hoàng hậu ngươi thật to gan, dám dê xồm ta, ta quyết không tha! Nó lấy tay vòng chéo ngực, khuôn mặt sợ hãi hét lớn

-Bà nội làm ơi thôi cái trò diễn kịch đi! Anh đứng dậy

-Nhưng chính mi bày ra cái trò này trước mà! Nó phản bác

-Đúng ha, nhưng con gái ta ngủ lâu thế rồi mà vẫn chưa tỉnh dậy, ta tự hỏi...

-Hỏi?

-Nó đã die hay chưa

-Sáng mai, 6 giờ nó sẽ tỉnh, vì vậy...vợ yêu à, em đừng quá lo lắng

-Ai là vợ yêu của mi?

-he he!

-Nhưng mà, mai là kiểm tra sát hạch đó

-SAO KHÔNG NHẮC SỚM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nó hét lên

-Dại gì Anh cười nguy hiểm

-Thế mi đã học bài chưa?

-Rồi, đâu ai như mi

-Cú này...khó qua rồi

-Yêu tâm, tui sẽ giúp bà vượt qua nạn này

-Đúng là bạn tốt!

-Đổi lại...