Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 1: Bỏ nhà đi bụi thành công (tam đại tiểu thư tái xuất gian hồ sau bao năm vắng bóng)




     Tại Anh quốc trong một biệt thự sang trọng-Bip....Bip, Xong! Mấy bà đang ở đâu?

- Bọn tui ở đây nè, làm gì mà lâu vậy Linh, tui đợi mà cổ dài cả thước rùi nè, chân tay rã rời...........................     Chi phàn nàn hết lời này đến lời khác

-Sao lâu vậy?  Một người khác cất giọng lạnh lùng

-Tại ba tui canh phòng nghiêm ngặt quá mà, cửa phòng có bảo vệ , hành lang có bảo vệ, dưới nhà có bảo vệ, cổng chính có bảo vệ, cửa sổ có bảo vệ, ngay cả trần nhà cũng có bảo vệ, có ai khổ như tui không nè, muốn trốn mà cũng không được. Nè Chi thôi ngay cái bài diễn thuyết mấy ngàn từ của bà đi   Nó nói một tràng dài dăng dẳng

-Rồi rồi, tại bà nhiều lần "trốn cung" đi gây chuyện khắp thiên hạ nên mới bị như vậy, mà làm sao bà thoát khỏi "ổ kiến lửa" đó thế hả?     Chi hỏi

-Cho một liều thuốc mê là xong, mà giờ mình làm gì tiếp theo đây?    

-Đến sân bay    Anh đáp cụt lũn cũng đủ làm cho cả bọn hiểu ra vấn đề

-Nhất trí

TẠI SÂN BAY TÂN SƠN NHẤT-VN:

-úi giời ơi! mỏi cả lưng, trên máy bay không được sử dụng điện thoại, cái tên vô đạo đức nào nghĩ ra cái luật này thế? Nếu biết được bà đây nhất định sẽ ngũ mã phanh thây hắn!!!    Chi nghiến răng ken két

-Thôi đi bà nội, chẳng phải ngươi ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, lay mãi không chịu dậy hả?    Nó nói châm chọc

-À mà nè gần đây cũng có mấy shop thời trang nổi tiếng lắm !!!         Chi nhìn quanh

-Sân bay hay là cái siêu thị vậy, gì cũng có hết á

Mặc kệ cho 2 con bạn đang thả hồn phiêu du ở chốn nào, Nguyệt Anh lẳng lặng bỏ đi

-Linh, Linh con Anh nó đi đâu kìa!!!      Chi lay tay nó gọi

-Mua nước đấy

-Sao biết?

-Trên máy bay nó không uống lấy một giọt nước, bà nghĩ xem, với tính cách của nó thì sẽ nghĩ gì khi đang khát?

-Cà fe đen

-UK, mà bà này , sao mọi người cứ nhìn mình như sinh vật lạ vậy?

-Đẹp cũng là một cái tội bà ạ!!     Chi giả vờ thở dài ngao ngán

-Bà có túi không?

-Để làm gì?

-Bà nói sến quá, tui muốn ói

-Bà, bà    Chi tức đến nghẹn họng, khó khăn lắm mới nặn ra một câu:

-Không chơi với bà nữa, hứ

-Muốn giận thì cứ việc, mọi khi bà giận có quá năm phút đâu!!

Nó quay lại thì đã thấy Chi không còn ở đó nữa,  lắc đầu thở dài.