Vừa đi ta vừa khe khẽ ngâm nga những giai điệu khác nhau, từ những bài đồng dao của trẻ con, đến nhạc trẻ thịnh hành, cứ như vậy liên tục không ngừng. Những bài hát này ta không thể nhớ được ca từ, chỉ lần lượt ngâm nga giai điệu, chỉ hy vọng dời đi sự chú ý của Hữu Sinh, giúp hắn phần nào quên đi đau đớn, giảm bớt nỗi thống khổ cho hắn.
Hữu Sinh cũng không kêu thành tiếng, có chết cũng muốn chịu đựng một mình, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng lại rên lên nho nhỏ, nhưng như vậy lại càng khiến người khác khó chịu.
Vó ngựa lọc cọc gõ trên nền đất, chạy theo con đường mòn giữa rừng, ta không biết phương hướng, chỉ hy vọng ngựa quen đường cũ, có thể đưa chúng ta tới nơi yên ổn.
Có những lúc, Hữu Sinh lặng im không lên tiếng, có lẽ đã lâm vào hôn mê. Như vậy cũng tốt, tránh được cơn đau một lúc. Mồ hôi trên đầu hắn thấm xuyên qua hai lớp áo của ta, khiến vai ta có cảm giác lành lạnh. Ta bỗng nhiên cảm thấy, dường như ta tự nguyện chiếu cố bảo hộ hắn, như thể đó đã thành một phần nghĩa vụ, dù cho….
Ta nhất thời hoảng hốt, hắn đã thê thiếp thành đàn, ta căn bản không nên nghĩ đến hắn mới phải. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cho rằng bản thân làm vậy chẳng qua chỉ là bản năng mẫu tử của phụ nữ mà thôi. Đây là lý do y tá thường kết hôn với bệnh nhân, nữ sinh viên có tình cảm với quân nhân tàn tật.
Nếu bị thương có thể làm cho ta nảy sinh cảm tình với hắn, vậy nếu như sau này có kẻ bị đánh cho gãy hết hai đùi, thoi thóp bò đến trước mặt ta, chẳng lẽ ta phải hiến thân cho hắn? Buồn cười!
Nhưng chính vì cái cách hắn nói ra vô cùng bình thản, cộng thêm ngữ khí ôn hòa cùng dáng vẻ kiên cường của hắn lại khiến ta cảm động, nhưng ta tin đây chỉ là ảnh hưởng ngoài ý muốn, sau khi ta đã trải qua ngày tận thế mà thôi. Không thể đem thứ cảm xúc đó với tình yêu gộp chung làm một được.
Trước đây ta đã từng đọc qua vô số tác phẩm nói về tình yêu nam nữ, đến giờ còn không hiểu tình bạn, tình thân cùng tình yêu khác nhau sao? Chăm chỉ học hành, rồi lên đại học cái gì cũng không biết, sau khi ra trường tiền lương cũng chẳng khác công nhân là mấy, còn phí hoài mất 4 năm tuổi trẻ……..
Đương lúc ta miên man suy nghĩ, tuấn mã đã tới bên rìa đường lớn, hai bên là ruộng vườn bằng phẳng. Ta ngửa đầu, nhìn tới nhìn lui, rốt cục cũng tìm được chòm sao Bắc Đẩu, chính là chòm sao ở vị trí chính bắc của bầu trời, cũng là chỉ về phương bắc. Như vậy chúng ta chỉ cần đi ngược lại là ổn. Ta không khỏi thốt ra khen ngợi: “Ngựa yêu, ngươi thật thông minh, ta biết chắc ngươi là do thần linh phái xuống giúp ta (tuy là ngựa của hắn, nhưng nếu không có cơ duyên, làm sao lại ở đúng chỗ đúng lúc mà đợi ta, coi như là trời phái tới đi), vậy ta gọi ngươi Lộ Lộ, bởi vì đường sá ở đây người còn rành hơn ta”.
Tuấn mã dường như cũng cao hứng, xì xì mấy hơi, bỗng nhiên tung vó chạy đi, ta vội vàng khom lưng, hai chân đè chặt hông ngựa, toàn thân chuyển động hòa theo nhịp lên xuống của nó.
Hữu Sinh im lìm ghé vào người ta, trong lúc hôn mê cánh tay hắn vẫn ôm chặt lấy thắt lưng ta, đại khái người hắn dán sát vào ta, không hề động đậy. Trên cao hàng vạn ngôi sao lấp lánh soi sáng dọc đường, gió cũng quất qua mặt, luồn qua quần áo ta, mái tóc dài của Hữu Sinh cũng bay theo gió, giống như một đôi cánh đen nho nhỏ. Suy ngẫm một chút, ta đột nhiên cảm thấy cực kì sung sướng, cảm thấy bản thân không có gì không làm được, đánh đến đâu thắng đến đó, không gì cản nổi!
Thôn xóm hai bên chậm rãi lùi về phía sau, đâu đó vang lên tiếng chó sủa, ta cũng không dừng ngựa, tiếp tục chạy tới. Đêm càng lúc càng khuya, giờ có lẽ đã là nửa đêm. Ban ngày ta ngủ cũng đủ giấc, cho nên giờ cũng không đến nỗi chật vật. Mùa xuân tiết trời lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao khi cưỡi trên ngựa, toàn thân ta lại toát mồ hôi. Ta đưa tay chạm vào bàn tay hắn, vẫn lạnh băng như trước. Chẳng lẽ áo lông dê của ta cũng phải dâng lên cho hắn sao?…… Thôi bỏ! Lương tâm gì chứ! Tha ta đi!
Cuối đường là một thành trấn tương đối lớn nhưng địa hình không hề bằng phẳng, dọc hai bên đường rừng cây cùng đồi núi trùng điệp. Mặc dù không chắn hết tầm nhìn ra thành thị phía trước, nhưng ta cũng không thể nhìn ra được cái gì ở đó. Ven đường mọc lên một tấm biển nhỏ, thì ra thành thị trước mắt tên Lãng Châu Thành. Aizz, mặc kệ, dù sao ta cũng không biết đường đi lối lại ở thế giới này. Nhưng đường lớn lại thẳng tắp đi về nơi đó, không còn cách nào khác, ta đành phải nói với Lộ Lộ: “Chúng ta không thể vào thành, chỉ có thể đi đường vòng mà thôi”. Ngựa dần dần chậm lại, cũng hiểu được ý người, đúng là tri kỷ của ta.
Ta không muốn gặp chuyện bất trắc, sợ tới càng gần sẽ gặp phải người lạ. Cây cối trên đồi tuy không quá rậm rạp, nhưng cũng là một chỗ trốn an toàn. Ta nghĩ nếu ta là thổ phỉ, nhất định sẽ mai phục ở ven đường cái, cho nên ở nơi sơn thôn dân dã này, càng gần đường cái lại càng nguy hiểm. Cổ Long từng nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, loại lý luận này tuyệt đối không thể áp dụng được ở đây. Nếu như ta nghênh ngang đi trên con đường an toàn “cực kì nguy hiểm” này mà gặp cướp, bọn thổ phỉ nhất định sẽ nói ta là đồ ngu, mà ta không thể không đồng ý với bọn họ.
Coi như ta là đạo tặc, vào trong rừng đi.
Ta phóng ngựa vào một lối nhỏ tối đen như mực, trong đêm nay đây là lần thứ hai ta đi vào rừng cây, nhưng không hề có cái gọi là tình cảnh lãng mạn phong lưu, chỉ có hết hồn mà thôi. Ta để cho ngựa tự mình đi tới, chính mình cảnh giác cao độ, không phải để tìm đường, mà là lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Lá cây khô rơi xào xạc, thỉnh thoảng lại có tiếng động vật di chuyển, cộng thêm tiếng gió lướt qua như có như không…… Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người ho nhẹ một tiếng. Lại im bặt. Ta âm thầm lạy trời đó chỉ là ảo giác, nhưng linh tính mách bảo đó là sự thật. Tim ta nhảy loạn trong lồng ngực, giống như trống trận đập liên hồi, ngày xưa nếu nghe được câu này ta đều nói là vô lý, nhưng giờ mới biết câu cửa miệng dân gian không sai bao giờ, cái này giống như 1 cộng 1 bằng 2 vậy, không thể dùng cách khác để biểu đạt. Trần Cảnh Nhuận[1]nói 1 cộng 1 bằng 2 thật là cứng nhắc, vậy không biết bằng bao nhiêu mới tốt……….
Hữu Sinh hơi động một chút, hắc, ngươi không đợi lúc khác tỉnh lại được sao? Định luật Murphy[2] thực chuẩn – tình huống xấu nhất có xác suất xảy ra lớn nhất. Ta vội vươn tay về phía sau, vòng qua bả vai, ngón trở vô tình chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng đặt tại nơi đó. Sự đụng chạm này làm hắn run lên một chút.
Ngựa đột nhiên hắt xì một tiếng, ta lập tức nhảy dựng lên, tim muốn vỡ ra mà chết (tim phổi ta bình thường vốn rất khỏe mạnh, nhưng suốt 24 giờ nay ta lúc nào cũng bấn loạn, cho nên tự chẩn đoán là bệnh tim tạm thời), xong rồi, chúng ta bị phát hiện. Quả nhiên chung quanh mới rồi cực kì yên tĩnh, giờ loạt xoạt tiếng chân người giẫm trên lá, chậm rãi đi tới. Ta buông tay, được rồi, không cần phải lo lắng, ngựa bằng hữu sẽ đem chúng ta đi ra an toàn.
Hiện giờ rất may là địch trong tối ta cũng trong tối. Tuy rằng bên ta chỉ một người một ngựa, không, hai người, không, là một kẻ không có võ công cùng một tên thương binh nặng, trên thực tế bằng không, nhưng đối phương cũng không biết. Tuấn mã lại hắt hơi lần nữa, ngựa tốt a, ngươi sợ bọn hắn không tìm được chúng ta sao? uổng công ta vừa rồi coi ngươi là ân nhân cứu mạng, đợi đã, ta không nghe thấy tiếng ngựa đáp lại, tốt quá rồi, bọn người kia toàn là bộ binh, là binh chủng cấp thấp, chúng ta là kỵ binh, cao hơn họ một bậc. Chỉ cần chúng ta tăng tốc lao ra thì đám người kia sẽ không đuổi kịp. May mắn không đi đường lớn, nếu không có bị chặn lại cũng không đi được.
Cánh rừng phía trước dần trở nên thoáng đáng, tiếng bước chân cùng tiếng người nói chuyện dần chuyển ra trước mặt chúng ta. Thành bại chính là ở lúc này!
Tay hắn bống nhiên chuyển đến trước ngực ta, “Làm gì vậy, muốn sàm sỡ ta sao?”
Hắn lần tìm móc khóa, nhỏ giọng nói: “Để ta lại, ngươi một mình chạy đi”.
Ta gạt tay hắn, tức giận: “Ngươi ngoài việc chăm chăm vu cho ta tội bất nhân bất nghĩa ra, còn biết làm gì khác không?” Ta còn trông mong ngài là chân nhân bất lộ tướng, vung tay một cái liền dẹp tan thổ phỉ a, giờ xem ra không thể trông cậy được nữa rồi.
Hắn gằn từng tiếng, giọng nói lần đầu tiên lộ ra ý tức giận: “Đừng có đùa nữa”.
Ta nghiêm túc trả lời hắn: “Hữu Sinh, hứa với ta”.
Hắn nói: “Cái gì? Ngươi để ta xuống dưới a!”
Ta nói: “Chúng ta nếu ra khỏi được nơi này …..”
Hắn nói: “Ngươi nói đi, ta đáp ứng ngươi”.
Ta tiếp tục nói: “Vậy ngươi đổi tên thành Hựu Sinh đi” (Hựu Sinh: lại sống ). Hắn im bặt, không thốt nên lời, đại khái là ngây dại.
Ta cố nhịn cười, liếc nhìn tới trước, chú ý đến dáng người mong manh sau tán lá cây. Vươn một tay cởi bỏ chiếc khăn buộc chặt đùi ta với hắn, ta nói nhỏ: “Ôm chặt, đừng sợ!” Sau đó ra sức thúc mạnh vào bụng ngựa, đồng thời hít một hơi thật dài, gồng mình gầm lên một thứ âm thanh cực kì quái dị, âm thăng chín tầng mây, thanh vang cùng trời đất, tựa như Trương Phi ra trận, dạ xoa xuất trần, ma quỷ đội mồ sống lại. Trong nháy mắt, đầu ngựa đã đến gần hai ba kẻ chặn lối, trong bóng đêm ánh đao lấp loáng, ta hét lên dữ tợn: “Ma quỷ triệu hồn, để mạng lại!” Khăn quàng trong tay vung lên, quất qua mặt bọn họ. Một kẻ trong đó a lên một tiếng, ngã vật ra đất, tên còn lại quay đầu bỏ chạy, chỉ còn một kẻ nữa ta không nhìn thấy mặt. Tuấn mã bất ngờ tung vó phóng vụt qua đầu hắn, trong nháy mắt đem chúng ta bình an thoát khỏi bọn thổ phỉ.
Hai ta chạy khỏi rừng, để lại sau lưng đám người đang hò hét. Ta quay đầu lại, thành trấn đã ở phía sau, trước mặt tuy không có đường, lại thêm gò đống ngổn ngang nhưng tầm nhìn coi như cũng trống trải.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên sao trời, lại thở dài: “Cảm tạ các vị giúp đỡ, nhưng lần sau có thể đừng cho ta tái ngộ đại đao không?” Ta lại vỗ vỗ cổ ngựa, vui mừng khen ngợi: “Ngựa tốt ngựa tốt, so với ta còn thông minh hơn. Biết đánh tiếng đúng lúc, dụ địch xuất hiện, hảo kế sách!” Lại vỗ nhẹ bàn tay Hữu Sinh, ta nói: “Vừa rồi ta kêu ra âm thanh kì dị, về sau đừng nói cho người khác, đổi lại ngươi không cần cải danh nữa”.
—————————-
*Chú thích:
[1] Trần Cảnh Nhuận (1933-1996), dân tộc Hán, người Phúc Kiến, là nhà toán học nổi tiếng Trung Quốc. Năm 1966, ông cho ra đời định lý Trần thị (họ Trần), năm 1978 được trao giải thường khoa học tự nhiên Trung Quốc. Tháng 10 cùng năm, đài thiên văn Tử Kim Sơn lấy tên ông đặt cho một hành tinh, gọi là ngôi sao Trần Cảnh Nhuận.
[2] Định luật Murphy: còn gọi là “Định luật đầu độc” do một người Mỹ tên là Edward Aloysius Murphy,Jr nêu ra, dựa trên “nền tảng của sự ngẫu nhiên”. Định luật này chỉ có một câu ngắn gọn:
“Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc, mà một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó”