Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 4: Bên dòng nước 3




Ta rời khỏi hắn, lôi kéo ba lô, mở khóa lấy ra một bộ quần áo thể thao, không biết đã cất trong đó từ bao giờ. Trở lại bên cạnh hắn, ta mở rộng áo, khoác lên vai hắn, lại giúp hắn vắt khô mái tóc dài ướt sũng. Trong lúc ta làm, hắn chỉ cúi đầu không nhúc nhích. Ta chờ trong chốc lát mới cúi người nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay hắn nhét vào tay áo. Hắn có hơi chút chống cự, nhưng đối với ta đó là châu chấu đá xe. Ta nhanh chóng chinh phục cánh tay hắn, bắt nó bỏ vào trong áo. Tay kia thì dễ dàng hơn, hắn không gắng sức, ta từ từ kéo áo lên. Phải thế chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tranh không được thì bỏ thôi. Vừa làm ta vừa nghĩ, cái này sao giống như chính mình đang …. chăm con vậy, vừa nghĩ đến đó, ta liền sốc toàn tập. Mình đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?! Tuy nhiên trên mặt vẫn không lộ ra điều gì, thản nhiên kéo vạt áo, lại ngồi xuống giúp hắn kéo khóa. Trong lúc vô tình tay ta chạm phải đống vải rách kia, vừa ướt lại dính, khóe miệng âm thầm cười trộm một chút.

Ta vốn định đi ra đằng xa cởi quần, nhưng nghĩ đến chính mình đã xem hết người ta, lúc này đi làm ngụy quân tử cũng không ổn cho lắm. Thôi, vì tự tôn của ngươi, ta đành hi sinh vậy! Nghĩ vậy liền đứng ngay cạnh hắn mà mở khóa, tuột giày, cởi xuống chiếc quần bò đang mặc, chỉ chừa lại chiếc quần lót trắng, hai chân dài thẳng tắp hoàn toàn bại lộ dưới ánh nắng hoàng hôn, tự nhiên ta cũng cảm thấy mình cực kì vô sỉ. Ta hiểu được vì sao lúc ta muốn kéo hắn đứng lên, hắn vì sao lại chần chừ. Mà thôi, đã hỏng thì cho hỏng hẳn, ta kéo ra chiếc quần thế thao bên trong rồi để sang một bên, sau đó mặc lại quần bò. Trước khi xỏ chân vào giày ta đột nhiên do dự, nghĩ nghĩ một chút rồi cởi tất. Thực sự là hơi lạnh.

Từ lúc ta bắt đầu đến giờ, hắn vẫn im lặng cúi đầu, không nói tiếng nào, hai tay chống lên tảng đá, giống như đang ngồi thiền vậy. Được đấy, định làm Liễu Hạ Huệ sao, không vấn đề, chúng ta coi như là huề nhau! Có nhìn hay không thì tùy ngươi.

Ta lại đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, đi tất cho hắn. Cũng như hai bàn tay, móng chân hắn cũng đều bị người ta rút sạch. Trước tiên ta cẩn thận, từng chút một lồng chiếc tất vào bàn chân bị thương kia, vô cùng nhẹ nhàng mà bọc vào, hắn vẫn không nói gì, chỉ có hô hấp nhất thời ngưng lại, ta nghĩ có lẽ hắn rất đau. Đi xong tất lại đến quần, chiếc quần vẫn còn lưu lại hơi ấm trên người ta, thật tốt, này có thể giúp hắn đỡ lạnh. Sau một hồi mệt mỏi, cẩn thận từng li từng tí một, ta cũng kéo được quần đến tận gốc đùi, ta dừng lại, hắn cũng không nhúc nhích.

Hắn không thể đứng dậy, cho nên không mặc được hoàn chỉnh. Ta muốn giúp hắn nhưng cũng biết hắn càng lúc càng xấu hổ cùng bất an. Người thời cổ đại tư tưởng rất bảo thủ. Bỗng nhiên ta nổi hứng trêu đùa hắn, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đã có thê thiếp chưa?” Người như hắn tất nhiên là thê thiếp thành đàn, chắc chắn không phải chỉ có một bà vợ. Hắn nghe vậy thì sửng sốt, chăm chú nhìn ta một lúc, ta cũng nhìn lại hắn, một lát sau hắn nói: “Có, một thê hai thiếp….”

Hắn chưa kịp nói xong đã bị ta ngắt lời, “Vậy thì ngươi yên tâm, ta sẽ không gả cho ngươi đâu! Ngươi cũng đừng sợ hãi!” Nói xong ta vươn tay, kéo tấm khố rách trên người hắn, đứng dậy đưa tay ôm ngang hông hắn, nâng hắn dậy một chút, tay kia thì vô cùng cẩn thận kéo quần lên cho hắn. Toàn bộ quá trình cũng chỉ có vài giây, sau đó ta lại từ từ thả hắn xuống, vỗ vỗ tay nói: “Xong rồi! Ta nên mời ngươi ăn cơm”. Hắn ngây người, đờ mặt ngước nhìn ta, không nói thêm câu gì, haizz, để ngươi chịu thiệt rồi.

Ta cười cười, quay đi, cảm thấy chính mình rất giống thổ phỉ, đã cướp của mà còn bịt miệng người ta. Cũng may hắn là nam ta là nữ, nếu như đổi lại thì ta không phải chịu trách nhiệm sao?

Đột nhiên ta cảm thấy đói cực kì, bao lâu không ăn cơm rồi? Lôi ra một túi nilon đựng bánh mì, ta thở dài ngao ngán: “Sao mình lại ngốc thế chứ! Sao lại mang có ba cái? Vì sao không mang nhiều hơn một chút! —- Thật là ngu quá đi!”

Ta cầm bánh mì định đem cho hắn, đột nhiên nhớ ra người nhịn đói đã lâu không thể ăn nhiều. Nghĩ vậy ta liền mở túi, chia bánh mì thành hai nửa, đưa một phần cho hắn, “Tính ta rất keo kiệt, đây là phần cơm ta mời”. Tay hắn khẽ run, lúc tay hắn chạm vào bánh, ta mới nhìn rõ nó còn trắng hơn cả miếng bánh kia.

Ta ngồi xuống một tảng đá gần đó, cắn một miếng hết phân nửa phần bánh mì, sau đó nhắm mắt, ngậm miệng, tỉ mỉ mà thưởng thức mỹ thực của thế giới kia. Không, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ coi bánh mì là cao lương mỹ vị, đối với ta, cao lương mỹ vị phải là vịt nướng, thịt kho tàu, gà chiên bơ, lợn sữa nướng …. Nếu không thì cũng là thịt xào tương, cá kho…

“Ngươi là, thần tiên từ trên trời giáng xuống sao?” Câu hỏi đột ngột kéo ta khỏi dòng suy tưởng, hắn đang hỏi ta? Ta nhìn hắn, thấy phần bánh trong tay hắn vẫn chưa hề đụng đến liền nổi giận, sẵng giọng nói: “Ngươi còn đợi gì mà không ăn? Ta đương nhiên không phải thần tiên, thần tiên liệu có tính cách khó ưa như vậy không? Này cũng không phải linh đan diệu dược, chỉ là một cái bánh mì, ngươi không ăn có phải là khinh thường ta không?!” Hắn vội vã đưa bánh mì bỏ vào mồm, trước khi ăn còn hỏi một câu: “Vậy rốt cuộc ngươi từ chỗ nào đi tới?”

Ta không nhìn hắn, chỉ cười thầm. Ta không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng ngữ điệu của hắn lại khiến cho người ta vô cùng cảm động cùng quan tâm, cuối cùng ta đành thở dài mà nói: “Vấn đề này đáp án luôn luôn tầm thường đến không chịu nổi. Đều là — quê của ta ở xứ khác, tuy nhàm chán nhưng lại là đáp án đúng nhất! Cái này thật dễ khiến cho người ta buồn bực không thôi!” Ta đem miếng bánh còn lại nhét cả vào miệng, tâm trạng tạm thời có thể thỏa mãn đôi chút.

“Vậy ngươi có gia đình không?” Ta nhăn mặt, hắn vội cắn một miếng bánh. Nhưng hắn ăn rất chậm, chỉ có thể cắn từng miếng từng miếng nhỏ, có lẽ bởi vì cái môi sưng vù.

Ta nhoẻn miệng cười: “Trả thù ta sao? Biết ta là từ trên trời rơi xuống, liệu có thể mang theo gia đình được sao?” Sau đó ta dừng lại, chờ đợi, biết hắn còn chưa hỏi xong.

Hắn ăn một lúc nữa lại hỏi tiếp, “Vậy quê hương của ngươi ở đâu?”

Ta cười gian, “Có phải vì ta vừa trêu chọc ngươi, nên mới đuổi tận giết tuyệt như thế không?”

Hắn lại cúi đầu, haizz, người này nhất định là không chịu được người khác trêu đùa quá đáng. Người cổ đại phần lớn là không biết nói chuyện linh tinh.

Ta không đùa nữa, nói: “Thôi được, nể ngươi là người đầu tiên ta gặp ở thế giới này, ta sẽ cho ngươi biết một số việc. Sáng sớm hôm nay ta đang đứng ở tầng 16 của chung cư thì gặp phải động đất. Ta nhìn thấy một cột ánh sáng liền đi vào, đến lúc quay ra thì đã ở đây rồi. Cha mẹ ta, có lẽ đã bỏ mình trong trận động đất”. Ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, nói rất nhanh, như muốn ngăn cho chính mình không bật khóc, “Mà phu quân của ta (coi như là phu quân đi, dù sao chúng ta cũng từng lên giường rồi mà)…..” Ta nhìn sang hắn, người nọ vẫn cúi đầu như trước, tay cầm bánh mì, thân mình hơi run một chút, quả nhiên đây là điều hắn muốn nghe, ta mỉm cười nói: “Ngày hôm qua vừa mới bỏ ta, cho nên hắn sống chết thế nào cũng không liên quan tới ta”.

Hắn lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi: “Hắn vì sao lại bỏ ngươi?” Ta cầm bánh mì đưa lên, hắn cũng ngoan ngoãn đưa lên miệng, ta mỉm cười, “Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy”.

Ta ngừng một chút, thấy hắn vẫn dõi theo ta, nhìn mặt mũi hắn bầm dập đáng thương, nhưng ta vẫn không nhịn được mà tiếp tục trêu chọc hắn. “Vì sao hắn bỏ ta? Bởi vì ta bỏ hắn trước nha (phải rồi, cứ để ta định đoạt đi), nhưng ta bỏ hắn vì sợ hắn bỏ ta, cho nên phải tiên hạ thủ vi cường, bởi vì hậu hạ thủ tao ương*. Nhưng ta cũng không biết sau khi ta đuổi hắn, hắn lại thực sự bỏ đi, ta vốn nghĩ nếu như ta bỏ hắn, hắn sẽ biết điều mà quấn lấy ta, không bỏ rơi ta. Ta bỏ hắn là giả, nhưng không ngờ hắn cũng muốn như vậy. Sau khi chúng ta chia tay, ta muốn hắn không rời đi cũng không được, đành phải từ hắn, nhưng dù sao cũng chậm một bước, ta vẫn muốn chính mình mới là người bỏ hắn, nhưng thực tế hắn mới là kẻ thực sự bỏ ta. Thật là khổ a”.

(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước kẻ khác thì chiếm lợi thế.

Hậu hạ thủ tao ương: ra tay sau kẻ khác thì gặp họa. )

Hắn vẫn giơ miếng bánh ở bên miệng, hơi hơi há mồm, không rõ là nghẹn hay là thở dốc. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Ngươi đang đùa ta phải không?” Ta lắc đầu, thực sự nghiêm túc.

Hắn cẩn thận nói ra từng câu từng chữ: “Ngươi khẳng định, hắn bỏ ngươi, không phải bởi vì ngươi nói chuyện làm cho người ta nghe không hiểu?”

Cằm ta lập tức rơi xuống, lập tức đứng dậy, tức giận không thôi. Hắn lại vội cúi đầu, cầm bánh mì bỏ vào miệng, người hơi hơi rung động. Ta ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt hắn, đầu hắn lại cúi thấp hơn nữa. Thấy hắn như vậy ta không nhịn được mà cười rộ lên, “Đúng là trò giỏi hơn thầy, ngươi được đấy! Đầu óc cũng thông minh, miệng lưỡi cũng tốt lắm, cố lên! Ngươi sắp bằng ta rồi!” Hắn hơi lắc đầu, không nói ra lời. Lúc này ta có thể khẳng định hắn thực sự còn trẻ, chắc cũng chỉ tầm tuổi ta mà thôi.

Ta cười cười, lại ngồi xuống, hắn cũng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, ở đây, cho dù ngươi, nói năng điên đảo lẫn lộn, cũng vẫn có người, lấy ngươi”.

Trong lòng ta đột nhiên có âm thanh cảnh báo, nói phải giữ vững lập trường của bản thân, quyết không thể dây dưa với một kẻ đã có vợ như hắn, không chỉ một mà là ba bà vợ. Ta không để ý, ngược lại chán nản mà nói: “Không dễ vậy đâu. Chỗ ta ở trước kia, mỗi người chỉ có một vợ hoặc một chồng. Không ai muốn chia xẻ tình yêu của mình cho kẻ khác. Ở chung không tốt có thể thoải mái mà chia tay – như lúc nãy ta đã nói, nhưng không nên chân bước lên mấy chiếc thuyền(bắt cá hai tay), ăn trong bát lại nhìn đến trong nồi. Tốt nhất là hai người yêu nhau rồi cùng nhau kết hôn, bằng lòng về ở chung một nhà”.

Ta lại thở dài, “Con người sống trên đời, số người gặp được không một ngàn thì cũng tám trăm, thực sự trở thành bạn tốt cũng chỉ hơn chục người. Trong đó số người có thể yêu liệu được bao nhiêu? Mà người cũng yêu thương ta lại càng khó kiếm! Hữu duyên vô nhân, hữu nhân vô duyên*, trên đời mọi người đều là vậy. Có thế cùng người yêu thương bên cạnh làm bạn cả đời, thế gian này có mấy đôi được như vậy? Ai chẳng hi vọng hôn nhân hạnh phúc, nhưng ai cũng biết đây là có thể gặp mà không thể tìm! Ta không dám hi vọng xa vời, chỉ có một mong muốn duy nhất, nếu ta lập gia đình, phu quân của ta nhất định chỉ có một mình ta. Ta đã 22 tuổi, ở nơi này những nam tử cùng tuổi với ta có ai là chưa kết hôn đâu? Vậy nên tương lai của ta vô cùng mờ mit”.

(Hữu duyên vô nhân, hữu nhân vô duyên: có duyên lại không được lấy nhau, lấy nhau rồi lại không có tình yêu)

Hắn im lặng, hồi lâu không nói thêm lời nào, chỉ mong hắn hiểu được ý ta.

Hắn rốt cục cũng ăn hết được miếng bánh, lại tiếp tục hỏi: “Ngươi không xuất giá, vậy sau này định sống thế nào?” Thì ra hắn lo ta không kiếm sống được! “Đúng vậy, ta cũng vì thế mà buồn bực không thôi đây!”

Ta bắt đầu đi tới đi lui, vung tay múa chân, “Ta không phải thầy thuốc, không biết trồng trọt, không biết đánh đàn, không thể làm xiếc mà sống. Lại không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không thể làm cho người ta trả tiền để nhìn thấy mặt (cổ họng hắn hơi ngắc ngứ). Tuổi cũng lớn, không vào được thanh lâu (hắn lại nghẹn một chút). Không thể bán mình làm nô bộc, bởi vì ta hết ăn lại nằm, không thích làm việc, hơn nữa càng bị người khác ép buộc, ta lại càng muốn làm ngược lại (lần này hắn nghẹn thật). Không có võ nghệ, không thích nói dối, cho nên không thể lừa gạt người trên giang hồ. Thân là nữ tử, không thể vào triều làm quan. Thích chu du bốn biển, không muốn vào cung, đương nhiên người ta cũng không cho ta vào (hắn lại nghẹn lần nữa). Không muốn vào làm thiếp nhà giàu, không chịu được ngươi tranh ta đoạt, không thích làm những việc khiến ta phiền lòng. Không hiểu kinh dịch bát quái, xem tướng đoán chữ, hội chùa chợ đêm không dựng nổi cái quầy hàng. Học hành thì qua loa đại khái, bình sinh yêu nhất là ăn với chơi, ngươi nghĩ ta có thể làm gì đây?!” Ta đột nhiên nhìn về phía hắn, hắn lại vội cúi đầu, không nói chuyện.

“Nhưng mà!” Ta lại đổi giọng, thần thái cực kì nghiêm túc, lời nói ra đều ngời ngời đạo lý: “Cổ nhân nói: trời sinh ta tất sẽ dùng, ngàn vàng tan hết còn hồi lại được. Mọi sự đều định ở lẽ trời! Ta xuyên qua hai thế giới chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Bây giờ ta chưa biết nên làm gì, nhưng chỉ cần có thời gian, ta sẽ tìm ra được chỗ đứng cho bản thân!” Ta vung nắm tay, bừng bừng phấn chấn. Ta nói những lời này vốn là làm ra vẻ bề ngoài, nhưng nói xong chính mình cũng tin, cảm thấy cuộc sống thật là có ý nghĩa. Tâm tình vô cùng tốt, ta nắm chặt tay, vung lên không trung, miệng hô YES, YES mấy lần mới buông tay.

Nhưng vừa quay lại, ta thấy hắn ngây ngốc nhìn ta chòng chọc, hình như bị dọa cho choáng váng, có lẽ hắn nghĩ ta bị thần kinh.