Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 481: Thâm tình (1)




Phụ trách nghênh tiếp chúng ta là Tông Chính Quan của Tần quốc - Lưu Nghệ, thời gian ta ở Tần quốc đã từng tiếp xúc với hắn, lúc đó là do Yến Hưng Khải giới thiệu gặp mặt. Quan hệ của hai người bọn họ khi đó rất thân mật, Tinh Hậu để cho Lưu Nghệ đến đây không biết là có mục đích gì?

Làm cho ta ngoài ý muốn là Lưu Nghệ nhìn Yến Hưng Khải tương rất nhạt nhẽo, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không, nhìn có chút giấu đầu hở đuôi, lẽ nào hắn sợ quan hệ giữa mình và Yến Hưng Khải bị Tinh Hậu biết được?

Lưu Nghệ tươi cười nói:

"Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, chính là vinh dự cho Đại Tần và kẻ hèn này."

Trong lòng ta cười thầm, vinh dự thì chưa chắc, có khi họ đang oán giận ta thì có. Nghĩ thì như vậy nhưng ta không thể hiện gì trên mặt, mỉm cười nói:

"Đại Tần chính là quê hương thứ hai của ta, ta đến nơi này cùng giống như là về quê hương mà thôi."

Những lời này của ta cùng là thật lòng, ấn tượng về Đại Tần so với Đại Khang trong lòng ta còn sâu sắc hơn, tình cảm của ta với Đại Tần không kém gì với Đại Khang.

Lưu Nghệ nói:

"Thái hậu đã bảo ta tu sửa lại Phong Lâm Các, điện hạ khi tới Tần đô có thể vào ở bất cứ lúc nào."

Ta cười nói:

"Đa tạ thái hậu!"

Lưu Nghệ để cho Tần quân đi theo hộ tống hai bên, còn hắn thì cưỡi ngựa đi lên phía trước đoàn người.

Yến Hưng Khải oán độc nhìn thẳng vào bóng lưng của Lưu Nghệ, hung ác nói:

"Tiểu nhan!"

Ta nhịn không được cười nói:

" Tại sao đại ca lại tức giận như vậy?"

Yến Hưng Khải bực tức nói:

"Lúc đầu là ta toàn lực giúp hắn, bây giờ ta gặp khó khăn, khi tìm hắn giúp đỡ thì hắn chê ta làm phiền hắn, nóng lòng vứt bỏ quan hệ với ta, thậm chí ngay cả chào hỏi trên danh nghĩa một cái cũng không."

Lấy lòng dạ không ngay thẳng của Yến Hưng Khải, hắn sẽ không nói ra bất cứ gì trước mặt ta, việc này tám phần mười là cố ý diễn trò.

Đội ngũ đi đến Quan Tiễn Nhai, Yến Hưng Khải và ta tách ra, hắn đi Tần cung tham kiến Tinh Hậu, thuận tiện bẩm báo tình hình đi sứ của Đại Khang .

Ta thì dưới sự bảo vệ của Lưu Nghệ đi đến Phong Lâm Các nghỉ tạm.

"Mọi thứ vẫn như xưa", mọi thứ trước mặt ta nhìn đều có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. Hồ Yên Chi đã khô cạn, những cây Phong mọc xanh tươi trước cửa Phong Lâm Các lúc trước bây giờ đã héo rũ gần hết, nhìn thấy cảnh này trong lòng ta bỗng nổi lên một sự bi thương.

Mang theo tâm tình nặng nề, ta lấy tay đẩy cửa lớn của Phong Lâm Các ra, một cơn gió mát dịu đập vào mặt ta, làm cho tinh thần ta không nhịn được khẽ run lên. Mọi thứ bên trong vẫn như lúc trước, cỏ xanh thành mảng, cây lớn thành hàng. Không hề có chút dấu hiệu khô héo nào.

Vài tên hạ nhân đều đang đứng đợi bên trong viện, bọn họ lúc trước đều từng là người hầu của ta.

Lý Phúc dẫn đầu cung kính nói:

"Xin chào chủ nhân!"

Ta gật đầu cười, thấp giọng hỏi han:

"Vì sao những cây Phong bên ngoài đều đã chết hẻo, mà những cây cối trong viện vẫn còn xanh tốt như vậy?"

Lý Phúc nói:

"Thái hậu đã dặn dò là phải giữ nguyên hình dạng của từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, nếu có bất cứ sai lầm nào sẽ trách tội chúng tiểu nhân."

Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, Tinh Hậu đối với ta rất chân thành, chỉ cần nhìn xung quanh nơi này là có thể thấy được.

Sau khi tắm rửa, ta ở trong Phong Lâm Các nghỉ ngơi một lát, Hứa công công đã tới truyền ta vào cung.

Năm tháng vô tình, lông mi của Hứa công công đã trắng phau, hắn cung kính nói:

"Lão nô tham kiến điện hạ!"

Giọng nói của hắn đã có chút run rẩy, hiển nhiên là rất kích động, mọi việc của ta và Tinh Hậu hắn vô cùng rõ ràng, khi thấy ta đến hắn cũng vì chủ nhân của mình mà cảm thấy vui vẻ.

Ta gật đầu, nhỏ giọng nói:

"Sức khỏe của Hứa công công có tốt không?"

Hứa công công cảm động đến rơi nước mắt, nói:

"Lão nô rất khỏe, nhưng mà..."

Hắn do dự một chút, nửa câu dưới định nói nhưng lại thôi. Ta đoán ra việc này có liên quan tới bệnh tình của Tinh Hậu, lòng ta trầm xuống, trước mặt đang có rất nhiều người nên ta không tiện hỏi nhiều.

Hứa công công nói:

"Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời thái tử điện hạ theo lão nô vào cung."

Ta và Tuệ Kiều phân biệt lên hai chiếc xe ngựa, phất tay bảo Hứa công công cùng theo ta lên xe ngựa. Hứa công công ngầm hiểu liền đi vào bên trong xe. Cửa xe vừa đóng lại, ta liền khẩn cấp hỏi:

"Hứa công công, bệnh tình của mẫu hậu ta đến tột cùng là như thế nào?"

Hứa công công thở dài một hơi, lời còn chưa nói, hai hàng nước mắt đã chảy xuống:

"Thái hậu lần này bệnh không nhẹ. Tất cả đại phu của Tần quốc đều được mời đến đây, nhưng không ai có thể trị khỏi được."

Lòng ta càng ngày càng nặng trĩu, thân thể dựa vào thân xe, ta liên tục suy nghĩ.

Khi Hứa công công nhắc nhở chúng ta đã đi tới Phượng Dương Cung, ta mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Xung quanh Phượng Dương cung toàn là màu tím của Viêm Trà Ti, đây chính là đóa hoa đã đoạt đi tính mạng của Yến Nguyên Tông, bây giờ lại trở thành thứ mà Tinh Hậu thích nhất. Ta và Tuệ Kiều liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lắc đầu.

Hứa công công bảo cung nữ đưa Tuệ Kiều đến điện ngồi chờ, Tinh Hậu muốn một mình gặp mặt ta.

Đi vào cửa cung, ta liền không thể nào khống chế nhịp tim đập của mình, Phượng Dương Cung vẫn giống hệt như ngày xưa, nhưng mà không biết Tinh Hậu vẫn như trước hay không?

Tinh Hậu yên lặng ngồi bên bàn trà, bộ trường bào màu đen bao lấy thân thể mềm mại của nàng, đôi mắt của nàng vẫn như trước, vẫn trong veo như hồ nước không một tia gợn sóng, cho dù là ta xuất hiện thì cùng không làm ra bất cứ rung động nào. Sự khống chế tình cảm của nàng vẫn xuất sắc như vậy, sự yên lặng của nàng nhắc nhở ta nơi này là Tần cung, còn nàng là Thái hậu Đại Tần.

Ta mạnh mẽ kiềm chế sự kích động trong lòng, quỳ gối xuống, nói:

"Hài nhi Dận Không tham kiến mẫu hậu..."

Giọng nói của ta có chút rung rung, chỉ có ở trước mặt Tinh Hậu ta mới có thể như vậy.

Trên khóe môi của Tinh Hậu nở ra một nụ cười ấm áp, khuôn mặt cao quý của nàng nhất thời nổi lên một chút sinh động:

"Dận Không, ngươi bây giờ đã là thái tử Đại Khang, không cần phải hành lễ với ta."

Ta chân thành tha thiết nói:

"Dận Không lần này đến đây là với thân phận một đứa con, cứ không phải là thân phận thái tử Đại Khang."

Trên khuôn mặt của Tinh Hậu xuất hiện một tia cảm động, Hứa công công quan sát tỉ mi, nên để cho hai tên cung nữ thái giám lui ra ngoài.

Tinh Hậu nhẹ nhàng vỗ hai vai ta, những ngón tay mềm mại của nàng xuyên qua lớp áo cảm nhận được hai vai đầy sức sống của ta. Ta trở tay cầm lấy bàn tay nàng, đưa đến môi ta, chân thành hôn một cái.

Một giọt nước mắt từ trên đôi mắt của Tinh Hậu rơi xuống đầu ta, ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt cao quý mà không bao giờ cười của nàng, ánh mắt của Tinh hậu vẫn nhìn về phía trước, nàng nhẹ giọng nói:

"Chỉ tiếc là, ta không còn nhìn thấy ngươi nữa..."

Cơ thể ta chấn động, vươn cánh tay ra run run vẫy vẫy trước hai mắt của Tinh Hậu, đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, nàng nói:

"Dận Không, hãy để ta nhìn kỹ ngươi."

Nàng ngón tay dọc theo trán ta từng chút từng chút một vuốt ve, cảm thụ từng chút từng chút khuôn mặt của ta. Cuối ngừng lại hai bên má của ta. Nàng chạm đến hai hàng nước mắt lạnh buốt của ta.

Ta không thể khống chế được nội tâm của mình nữa, ôm chặt lấy đôi chân dài của nàng, khuôn mặt chôn chặt giữa hai đầu gối nàng, yên lặng khóc òa lên. Ta đã rất nhiều năm không bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác, lúc này nước mắt ta chảy xuống mang theo sự cực độ bi thương phát tiết ra.

Tinh Hậu nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta:

"Dận Không... Vì sao phải khóc, ta chẳng phải là vẫn còn sống hay sao..."

Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, đột nhiên ôm chặt lấy ta.

Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng:

"Mẫu hậu, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho người!"

Tinh Hậu chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Bệnh tình của ta quá nặng..."

Ta cắt ngang lời nàng nói:

"Ta không quan tâm cái gì Tần quốc, không quan tâm cái gì thiên hạ, ta chỉ muốn người vui vẻ sống trên đời này!"

Tinh Hậu vuốt ve gò má của ta:

"Dận Không, trước khi ngươi tới đây, trong lòng ta vẫn luôn luôn lo lắng, ta rất sợ ngươi thay đổi... Bây giờ thì ta yên tâm rồi, ngươi vẫn chính là ngươi."

Ta thâm tình nói:

"Ta vẫn là ta, ở trước mặt mẫu hậu, Dận Không vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"

Tinh Hậu đỡ ta từ dưới đất đứng lên:

"Tới đây! Ngồi bên cạnh ta."

Tâm tình kích động của ta cũng từ từ bình tĩnh lại:

"Mẫu hậu, mắt của người từ khi nào mà không nhìn thấy vậy?"

Tinh Hậu thở dài nói:

"Khi Yến Hưng Khải đi Đại Khang, mắt ta đã bắt đầu nhìn không rõ, nửa tháng trước, ta đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, chuyện này ta vẫn bảo Hứa công công phải giữ kín, trong toàn bộ Đại Tần, không có ai là biết ta bị mù."

Thảo nào Tinh Hậu bảo Yến Hưng Khải ra ngoài làm việc nhưng lại cho hắn rất ít thời gian.

Tinh Hậu nói:

"Ngươi từ đâu biết bệnh tình của ta?"

Ta thành thật trả lời:

"Yến Hưng Khải nói cho ta biết, sợ rằng bên người mẫu hậu có tai mắt của hắn xếp vào."

Tinh Hậu cười lạnh nói:

"Ta đã điều tra, từ nay về sau tên mật báo đó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa."

Xem ra là Tinh Hậu đà giải quyết xong tên đó rồi.

Ta áy náy nói:

"Mẫu hậu khoan hãy giết Yến Hưng Khải, hài nhi có việc phải dùng đến hắn."

Tinh Hậu vỗ vỗ mu bàn tay của ta:

"Ngươi chưa muốn giết hắn chắc chắn là ngươi có lý do. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ cho ta một lời giải thích hợp lý."

Ta nhỏ giọng nói:

"Trong tay của Yến Hung Khải nắm giữ tàng bảo đồ của Mâu thị, hắn lấy thứ này ra làm điều kiện, muốn ta giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế Đại Tần."

Tinh Hậu nhíu mày:

"Ngươi đáp ứng hắn?"

"Dận Không vẫn chưa đáp ứng hắn, bất quá ta đáp ứng hắn ở trước mặt mẫu hậu nói tốt vài câu, giữ lại tính mạng cho hắn."

"Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

"Ta muốn lúc ta có được tàng bảo đồ, hắn cũng sẽ biến mất!"

Tinh Hậu lắc đầu nói:

"Xưa nay Yến Hưng Khải là một tên giả dối, ngươi cho là hắn thật sự đem tàng bảo đồ ra làm cọng rơm cứu mạng ư? Điều này không thể xảy ra! Hắn sở dĩ dám cùng ngươi trở về Tần Đô, đó là bởi vì thế lực hoàng tộc vẫn còn mạnh, nếu ta mà giết hắn thì sẽ gặp sự trả thù của hoàng tộc, hoặc có lẽ hắn có chỗ dựa gì khác..."

Ta gật đầu, Tinh Hậu rất hiểu rõ Yến Hưng Khải.

Tinh Hậu nói:

"Yến Hưng Khải còn quên một điều, bất kể là hoàng tộc hận ta nhiều ít ra sao, thì ta vẫn phải giết hắn, nếu không phải gặp trận hạn hán, ta cùng sẽ không giữ lại cho hắn chút hơi tàn này!"

Ta nhỏ giọng nói:

"Mẫu hậu có phải là đã nắm giữ tội chứng tham ô của Yến Quang Khải?"

Tinh Hậu cười nhạt nói:

"Giết chết hắn còn cần lý do sao? Yến Nguyên Tông vừa chết, ta nói hắn tham ô cũng được, mưu nghịch cùng chẳng sao, hắn còn cơ hội cãi lại hay sao?"

Nàng dừng lại một chút, nói:

"Dận Không, lần này có thể gặp ngươi, ta cùng bớt đi một nỗi băn khoăn..."

Hô hấp của nàng đột nhiên dồn dập, đôi mi nhíu lại, hai tay bỗng nhiên ôm đầu, hai mắt nhắm lại, thân thể mềm mại không ngừng run lên.

Ta hoảng sợ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, lớn tiếng nói:

"Hứa công công!"

Húa công công vẫn đang đứng bên ngoài chú ỷ lắng nghe tiếng động bên trong, vừa nghe thấy tiếng ta gọi, hắn liền xông vào, hắn giúp ta đỡ Tinh Hậu, cuống quít nói:

"Nhanh... Truyền thái y..."

Có Tuệ Kiều ở đây, tất nhiên là không cần những thái y bình thường của Tần Quốc.

Tuệ Kiều trước hết cho Tinh Hậu uống một viên thuốc giảm đau, sau đó lại bắt mạch cho nàng.

Lúc chẩn bệnh, ta và Hứa công công đều đứng ở bên ngoài, ta rất lo lắng cho Tinh Hậu, ở trong điện liên tục đi qua đi lại, lòng ta lúc này vô cùng khó chịu.

Hứa công công rót một chén trà, đưa tới trước mặt ta, nói:

"Thái tử điện hạ, người cứ yên tâm, thái hậu sẽ không có chuyện gì đâu..."

Lần này tới lượt hắn an ủi ta.

Ta lúc này mới phát hiện được mình đang thất thường, may mà ở đây không có người ngoài, bằng không nhất định sẽ hoài nghi ta và Tinh Hậu có quan hệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tuệ Kiều chữa bệnh cho Tinh Hậu hết một canh giờ, mới từ màn che bước ra.

Ta thấy mặt nàng ngưng trọng, lòng ta lập tức nguội lạnh lại hơn phân nửa, vừa muốn mở miệng hỏi han bệnh tình của Tinh Hậu, Hứa công công nói:

"Vương phi đã vất và rồi, hay là đi đến thiên điện nghỉ ngơi một lát."

Hắn nháy mắt với ta, hiển nhiên không muốn bệnh tình của Tinh Hậu bị người khác nghe được.

Ta và Tuệ Kiều đi tới thiên điện, Tuệ Kiều thở dài một hơi nói:

"Quá muộn..."

Mắt ta tối sầm lại, ta cảm thấy toàn thân vô lực, vịn vào tay vịn trên ghế rồi ngồi xuống, nói một cách khó khăn:

"Nàng... nói... rõ ràng hơn đi!"

Tuệ Kiều nói:

"Bệnh tình của Tinh Hậu rất nặng, không thuốc nào chữa khỏi..."

………………………………………..

Tào Duệ không chút biểu hiện, nói:

"Ta không phải là Hoa Trục Nguyệt, thế nhưng ta biết hắn, Hoa Trục Nguyệt đã chết!"

Ta nữa tin nữa ngờ nhìn hắn:

"Ngươi có quan hệ gì với Khinh Nhan và Khải Tuyết? Lãnh Cô Huyên và các nàng có quan hệ gì?"

Tào Duệ thở dài, nói một câu thừa:

"Bất kể là Thải Tuyết hay là Khinh Nhan, các nàng đều không có quan hệ gì với ngươi!"

Ta tức giận nói:

"Lúc ta ở Mai Hoa Cốc mai táng Thu tiền bối, nhìn thấy bức họa của ngươi, ngươi chính là Hoa Trục Nguyệt!"

Tào Duệ bình tĩnh nói:

"Dận Không, trên đời này có rất nhiều việc mà ngươi không biết. Nếu ta lừa dối ngươi thì hôm nay ta đã không xuất hiện ở nơi này. Hoa Trục Nguyệt đích xác đã chết, Khinh Nhan và Thải Tuyết đều là con gái của hắn..."

Lòng ta vô cùng chấn động, không thể tin được nhìn Tào Duệ.

Tào Duệ nói:

"Hôm nay ta đến đây, là để nói cho ngươi biết, Mâu thị bảo tàng chẵng qua chỉ là một âm mưu, nó căn bản không tồn tại trên thế giới này, cho dù ngươi chiếm được cả hai tấm tàng bảo đồ, ngươi cũng không thể nào tìm thấy nó."

Ta hít thật sâu một ngụm khí lạnh, nói:

"Trước khi ngươi tới đây, ta đã không còn chút hứng thú nào với Mâu thị bảo tàng, nó là thật cùng được, giả cùng được. Đối với ta đã không còn ý nghĩa gì nữa."

Ánh mắt của Tào Duệ sáng lên nhìn chằm chằm vào ta, hắn không thể ngờ ta vì Tinh Hậu mà lại có biến đổi lớn đến như vậy.

Ta thấp giọng nói:

"Ta rốt cuộc cùng hiểu được một đạo lý, trong thiên hạ này thứ quan trọng nhất không phải là Mâu Thị bảo tàng!"

Tào Duệ chậm rãi đứng dậy:

"Ta vốn định khuyên ngươi, không ngờ ngươi đã hiểu ra từ lâu!"

Hắn cười lớn đi về phương xa.

"Tào tiên sinh!"

Ta ở sau lưng gọi hắn.

Thân hình Tạo Duệ ngừng lại một chút.

Tào Duệ tiếp tục đi về phía trước, giọng nói của hắn theo gió đêm truyền đến:

"Nếu vô duyên thì cần gì gặp lại..."

Ngày thứ hai Tần vương Yến Nguyên Lập tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi chúng ta, từ lúc hắn lên ngôi tới nay đây là lần hắn tiếp xúc ta gần như thế, người này quả nhiên giống như lời đồn, hắn chính là một phế vật. Bề ngoài của hắn vô cùng bình thường, không hề có chút khí thế vương giả nào cả, ngay cả nói cùng là lắp bắp, sợ hãi rụt rè, hắn quả thật là một con rối hoàn mỹ.

Ngẫm lại thì thấy thật buồn cười, đám người Tuyên Long Hoàng đều là những đại nhân vật, nhưng những đứa con sinh ra toàn là lũ vá áo túi cơm, thảo nào Đại Tần lại rơi vào tình cảnh như thế này, nghĩ đến Đại Khang, những đứa con gái của Hâm Đức không có bao nhiêu người được gả đi là vì mục đích chính trị, tám phần mười đều là do hoàng cảnh tốt đẹp trong hoàng thất tạo ra.

Thứ nhất ta là người thống trị chân chính của Đại Khang, thứ hai ta là nghĩa tử của Tinh Hậu, huống chi hiện tại Tần quốc đang gặp hạn hán, đang dựa vào sự trợ giúp của Đại Khang. Trong buổi tiệc, Tần Vương Yến Đồng Lập vô cùng khách khí với ta, hắn dùng chính là lễ huynh trưởng để tiếp đãi.

Cùng đi dự buổi tiệc với hắn là đa số đại thần mà ta quen biết, mọi người đều đang nhớ về những chuyện ngày xưa, nói tới những việc xảy ra trước đây, trong lúc nhất thời chúng ta đã thân cận hơn rất nhiều.

Yến Hưng Khải gia nhập vào buổi tiệc, từ lúc trở về Tần Đô, tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, trong tiệc rượu hắn cùng nói cười rất vui vẻ, làm cho ta không thể tin được hắn là tên Yến Hưng Khải mấy ngày trước còn đang khóc lóc cầu xin ta, ta âm thầm cảnh giác trong lòng, lẽ nào biểu hiện của Yến Hưng Khải lúc trước là giả vờ? Tinh Hậu nói không sai, hắn trong nội bộ hoàng thất vẫn có một lực lượng rất mạnh, cỗ lực lượng này không thể khinh thường được.

Tiệc rượu qua đi, Yến Hưng Khải tự mình đưa ta về Phong Lâm Các, xem ra hắn muốn nói chuyện riêng với ta.

Xe ngựa chở hai người chúng ta tới một nơi tương đối váng vẻ, Yến Hưng Khải thấp giọng nói:

"Nghe nói thái tử điện hạ đã xem qua bệnh tình của thái hậu, không biết người hiện tại ra sao rồi?"

Ta mỉm cười nói:

"Sau khi đại ca trở về, chẳng lẽ còn chưa gặp qua thái hậu hay sao?"

Yến Hưng Khải cười lạnh nói:

"Nàng muốn gặp ta hay sao?"

Ta lạnh nhạt nói:

"Bệnh tình của thái hậu không hề nghiêm trọng như lời đại ca nói, ta đã làm chẩn bệnh cho nàng, chỉ cần dựa theo phương thuốc của ta, điều dưỡng kỹ lưỡng, qua một thời gian sẽ hồi phục như lúc đầu."

Yến Hưng Khải đầy nghi ngờ nhìn ta, hắn tất nhiên sẽ không tin ta nói dối, thấp giọng nói:

"Thái hậu không việc gì đương nhiên tốt nhất nhưng mà..."

Hắn suy nghĩ một chút mới nói:

"Thái tử có thể giúp ta một việc hay không?"

Ta mỉm cười nói:

"Đại ca muốn ta giúp việc gì? Ngươi bây giờ không phải là đang rất tốt hay sao?"

Ý tứ trong câu nói của ta là ta đã giúp giữ mạng cho Yến Hưng Khải hắn, hắn hiện tại đang ở Tần Đô, Tinh Hậu vẫn chưa đối phó với hắn, có thể nói là lời hứa của ta đã thực hiện xong, thế nhưng việc hắn đáp ứng đưa tàng bảo đồ cho ta đến bây giờ hắn vẫn chưa đáp ứng.

Yến Hưng Khải là tên gian xảo, ý tứ trong câu nói của ta hắn cùng đã nghe ra, hắn mỉm cười nói:

"Ta muốn ngươi đưa ta đi gặp thái hậu!"

Ta thở dài nói:

"Chuyện này sợ rằng ta không thể nào giúp được ngươi, thứ nhất thái hậu cần nghỉ ngơi, thứ hai, đại ca nếu một mình vào cung, chẳng phải là cho thái hậu có cơ hội để đối phó ngươi hay sao? Ta làm sao có thể đem huynh đệ kết bái đưa vào chỗ chết được?"

Ta nói những lời này một cách hùng hồn.

Yến Hưng Khải nói:

"Nếu nàng muốn giết ta, thì khi ta bước vào Tần Quốc ta đã bị nàng hạ thủ rồi, sở dĩ đến bây giờ vẫn không hề ra tay, chắc chắn là do sợ ảnh hưởng tới hoàng thất."

Khóe môi của Yến Quang Khải lộ ra một nụ cười gian:

"Không dám giấu thái tử điện hạ, lần này ta vào cung, chính là đại biểu cho toàn bộ hoàng thất của Tần Quốc đàm phán với thái hậu!"

Yến Hưng Khải không hề cố kỵ nào trước mặt ta, đem tất cả những suy nghĩ trong đầu nói ra toàn bộ.

"Đại ca rốt cuộc là muốn đàm phán việc gì với thái hậu?"

"Nếu thái hậu đang bị bệnh nặng, tất nhiên là nàng không có hơi sức nào mà chú ý tới quốc sự, trong nội bộ hoàng thất đã đạt được hiệp nghị, định tìm trong hoàng thất tám vị đức cao vọng trọng để giúp đỡ đại vương trong coi việc triều chính, cũng là giảm bớt gánh nặng cho thái hậu, để nàng yên tâm dưỡng bệnh sớm ngày khôi phục."

Yến Hưng Khải nói ra tính toán từ lâu trong lòng mình.

Ta nhịn không được nhíu mày:

"Đại ca hôm nay đi theo ta là vì việc này?"

Yến Hưng Khải gật đầu nói:

"Đây cùng không phải là ý của một mình ta, ngay cả đại vương cũng muốn thái hậu nghỉ ngơi cho thật tốt, không nên vì việc nước mà hao tâm tổn trí nữa."

Ta cười lạnh nói:

"Trong hai ngày ngắn ngủi, đại ca đã làm được thật nhiều việc."

Yến Hưng Khải cười nói:

"Từ lúc ta trở về Tần Đô, mỗi bước ta đi đều có người giám sát, cho dù ta có lòng phản nghịch, cũng không có cơ hội để làm phản, cùng may là ta có nhiều người thân bạn bè, bọn họ đều muốn vì thái hậu mà gánh bớt công việc, vì Đại Tần giải nạn."

Ta bỗng nhiên ý thức được, Yến Hưng Khải sợ nhất không phải là ở lại Tần Quốc, mà là ở lại Đại Khang, đó là mới là đoạn thời gian nguy hiểm nhất của hắn, chỉ cần ta muốn, ta lúc nào cùng có thể lấy mạng hắn, hắn lợi dụng tàng bảo đồ để nắm lấy nhược điểm của ta, dưới điều kiện bảo đảm an toàn cho bản thân, nên hắn đem bệnh tình của Tinh Hậu nói cho ta biết.

Hắn rốt cuộc là muốn gì? Chẳng lẽ là muốn dẫn ta vào Đại Tần? Hắn ở Tần quốc tuy có thế lực rất lớn, nhưng quyền lực vẫn nằm trong tay Tinh Hậu, hắn muốn đối phó ta sợ rằng không hề đơn giản? Lẽ nào hắn muốn lợi dụng ta để đối phó Tinh Hậu? Những suy nghĩ liên tiếp xuất hiện trong đầu ta.

Yến Hưng Khải nói:

"Được rồi, việc ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm!"

Hắn từ trong người lấy ra một quyển trục, hai tay dâng lên, thấp giọng nói:

"Đại trượng phu nhất ngôn kỷ xuất tứ mà nan truy, thái tử điện hạ sẽ không cho là ta đổi ý chứ?"

Ta cười ha ha nói:

"Sao đại ca lại nói vậy, ta chưa từng nghi ngờ chữ tín của ngươi mà."

Yến Hưng Khải mỉm cười nói:

"Có một chuyện ta phải nhắc nhở huynh đệ, tám bản đồ này tuy là đồ thật, nhưng khi nó rơi vào tay ta thì đã bị lửa đốt hết một phần"

Ta sớm biết Yến Hưng Khải sẽ không đưa cho ta tấm bản đồ một cách dễ dàng như vậy, trong lòng ta thầm mắng, ta thuận tay để tấm bản đồ sang một bên, nói:

"Tấm bản đồ này đối với ta cũng không có nhiều ý nghĩa lắm."

Yến Hưng Khải giả vờ ngạc nhiên nói:

"Thái tử điện hạ không hề hứng thú với bảo tàng của Mâu Thị?"

Ta cười nhạt nói:

"Thứ ta hứng thú chỉ có một..."

Yến Hưng Khải bởi vì ta dừng lại, nên nhích người lại gần một chút.

Hai mắt ta tỏa sáng, nói:

"Đó chính là lãnh thổ Đại Tần!"