Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 478: Kiều thê (1)




Tin tức tốt truyền đến liên tiếp, sau khi mẹ con An Dung trở lại Bắc Hồ, Thác Bạt Thuần Chiếu rốt cuộc đã bỏ kế hoạch nam hạ công kích đại Khang, biểu hiện ra nhìn như là hắn bởi vì mẹ con An Dung bình an vô sự, nguyên nhân thật sự khiến hắn phải lui binh chính liên minh giữa Khang Tần, lấy thực lực hiện tại của hắn vẫn còn chưa đủ để chống lại liên minh Khang Tần, Thác Bạt Thuần Chiếu cùng không phải là một kẻ ngu, hắn hiểu được xem xét thời thế.

Đối với một địch nhân như vậy ta không dám thả lỏng đề phòng đối với hắn chút nào, nếu như hiện tại Hán Tề Tấn liên minh tiến quân về ta, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này mà công kích vào phía sau ta. May mắn chính là Hán Thành Đế - Hạng Bác Đào cùng không đủ quyết đoán, sau khi Bắc Hồ rút quân hắn cũng mất đi dũng khí nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quyết định này đã cho ta cơ hội được thở dốc.

"Thái tử điện hạ!"

Đa Long vừa chạy vừa thở tới bẩm báo, ta rất ít nhìn thấy hắn biểu lộ ra kích động cùng kinh hỉ như vậy:

"Chuyện gì?"

Từ sau khi biết được bệnh tình của Tinh Hậu, thừ từ khách đến của ta cũng ít đi nhiều.

Đa Long xoa xoa mồ hôi trên trán:

"Hỉ sự… đại hỉ sự... Thái Tử Phi nương nương đến Khang đô!"

Ta đặc biệt kinh hỉ, đứng dậy lớn tiếng nói:

"Nàng đang ở đâu?"

"Dực vương Thiên tuế cùng vương phi đã đến nghỉ ngơi trước ở phủ thái tử!"

Sở Nhi không có trực tiếp tiến nhập hoàng cung, ngược lại đi phủ thái tử, ta kinh hỉ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều thêm lớn tiếng nói:

"Mau! Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta sẽ qua đó ngay!"

Lần này không chỉ là Sở Nhi, Yến Lâm, Tuệ Kiều, Tư Hầu, Lệ Cơ tất cả đều cùng nhau qua đây. Vân Na bởi vì phải phụ trách việc biên phòng ở bắc bộ nên vẫn chưa hộ tống họ cùng nhau đến, tuy nhiên con gái của chúng ta đã thay mặt cho nàng đã trở về. Lần này Thác Bạt Lục Châu muốn đích thân tiễn An Dung về Bắc Hồ, thuận tiện cùng Thác Bạt Thuần Chiếu bàn bạc việc cùng ta gặp nhau. Cho nên phải một thời gian mới có thể qua đây.

Ta trước tiên là ôm lấy Sở Nhi với cái bụng đã nhú cao, cười nói:

"Bụng của Sở Nhi sao lại to như vậy, có khi nào bên trong có tới hai đứa không?"

Sở Nhi trách móc:

"Hiện tại chức vị của chàng đã là thái tử giám quốc, vẫn còn không có nghiêm chỉnh gì hết. Làm sao có thể khiến bách tính đại Khang tâm phục cho được."

Ta cười cùng lần lượt ôm hôn mấy người Tư Hầu, cuối cùng khi đi tới bên người Yến Lâm, nhớ tới Minh Nhi của chúng ta, trong lòng ta không khỏi đau xót, ôm lấy thân thể mềm mại của Yến Lâm vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói:

"Mấy ngày nay có nhớ ta hay không?"

Yến Lâm gật đầu, vành mắt không khỏi đỏ lên.

Tuệ Kiều cười nói:

"Ngày hôm nay chúng ta cùng tướng công cửu biệt trùng phùng, người nào cũng không được phép khóc, bằng không đêm nay sẽ bị phạt nặng…"

Ta cười nói:

"Phạt thế nào?"

Tuệ Kiều da mặt vốn đã mỏng, bị ta hỏi như thế mặt không khỏi đỏ lên, vậy mà nói không nên lời. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tư Hầu cùng Lệ Cơ chia ra mỗi người tóm lấy một lỗ tai của ta:

"Mấy ngày này chàng có phải đã quên hết mấy người chúng ta rồi phải không?"

Ta vội vàng xin dung thứ:

"Cho ta mượn lá gan của trời ta cùng không dám. Từ sau khi trở lại Khang đô, ta ngay cả nữ sắc cùng chưa từng gần, suốt ngày đều ngủ một mình tại ngự thư phòng, nếu như không tin, ta sẽ gọi Đa Long tới làm chứng cho ta!"

Những lời này của ta mặc dù không phải là sự thật, nhưng cùng không khác là mấy, từ khi Trân phi đến Pháp Nghiêm tự xuất gia, ta quả thực vẫn chưa từng tiếp cận qua một chút nữ sắc nào.

Yến Lâm cười nói:

"Những lời này của chàng có quỷ mới tin thôi!"

Nàng cười rồi nhìn sang Tuệ Kiều nói:

"Tuệ Kiều, muội y thuật cao minh, chốc nữa thử kiểm tra xem mấy ngày này rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu!"

Tuệ Kiều mặt càng đỏ hơn:

"Loại chuyên này làm sao mà tra xét cho được?"

Ta cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, nói:

"Mặc dù nàng không biết nhưng ta lại biết, không bằng chúng ta đi kiểm tra xem thế nào."

Lời vừa nói ra, một cơn mưa quyền của các vị kiều thê rơi vào trên người ta.

Vẫn là Sở Nhi giải vây cho ta:

"Đừng náo loạn nữa, lần này có cả Dao Như tỷ tỷ đi theo cùng chúng ta qua đây, Dận Không, chàng nên đến thăm cô ấy trước đi!"

Nhớ tới Dao Như ta nhất thời buồn bã, thu lại dáng cười, ngưng mắt nhìn Tuệ Kiều nói:

"Cô ấy thế nào rồi?"

Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:

"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không có ý thức."

Ta đi theo Tuệ Kiều tới hậu trạch. Hai nha hoàn đang thúc xe đẩy, Dao Như mặc bộ váy màu lam đang ngồi ở trên xe đẩy, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào hoa Đinh Hương ở phía trước, lẩm bẩm nói:

"Không…"

Tuệ Kiều nói:

"Thân trên của cô ấy đã có thể hoạt động, chẳng qua ý thức vẫn chưa được khôi phục, suốt ngày chỉ biết nói "Không!" và một người tên Vũ, ta nghĩ chắc là đang gọi tên Vũ của chàng!"

Trong lòng ta đau xót, bước nhanh đến trước mặt Dao Như, đưa tay đỡ lấy vai nàng. Ánh mắt Dao Như vẫn nhìn vào hoa Đinh Hương, dường như ta căn bản không có tồn tại:

"Không…"

"Dao Như…"

Ta run giọng nói, là ta đã hại nàng đến tình cảnh thế này, nếu như Dao Như không thể khoẻ mạnh, ta sẽ áy náy cả đời.

Tuệ Kiều nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo ta, ý bảo ta đừng làm phiền Dao Như thanh tịnh:

"Dao Như hiện tại tựa như ta trước đây, cô ấy đã phong bế ý thức của bản thân mình vào một không gian ngăn cách với nhân thế, trừ phi chúng ta tìm được khe hở của không gian này, mới có thể chân chính thức tỉnh được nàng!"

Gió mát rượi thổi qua, ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ đặc biệt mềm mại. Ta gối đầu lên hai chân đầy co dãn của Lệ Cơ, Yến Lâm cùng Tư Hầu thì xoa bóp cho ta, Sở Nhi và Tuệ Kiều ở một bên mỉm cười nhìn ánh mặt trời, đã rất lâu rồi ta chưa từng trải qua cuộc sống tốt đẹp như vậy, thoải mái đến mức ta chỉ muốn hét lên.

Lúc này ta mới nhớ tới việc họ vì sao tình nguyện ở trong phủ thái tử, chuyển hướng Sở nhi nói:

"Sở Nhi! Mấy người các nàng vì sao không chịu đến hoàng cung ở?"

Sở Nhi cười nói:

"Hoàng cung quá lớn cùng quá trống trải, người ở bên trong thường cảm thấy rất có áp lực, phủ thái tử này mặc dù hơi nhỏ nhưng lại khiến chúng ta cảm thấy an toàn ấm áp hơn."

Lệ Cơ tràn đầy đồng cảm gật đầu:

"Hoàng cung vốn đã không phải là nơi dành cho người ở mà!"

Làng kinh thương hải nan vi thủy(đã từng vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước), nàng đã từng trải qua đoạn cuộc sống không dám nhớ lại, so với bất luận người nào cùng chán ghét hơn so với cuộc sống trong hoàng cung.

Yến Lâm nói:

"Nếu như ở lại trong cung, chúng ta sẽ cảm giác được chàng là hoàng thượng, chúng ta là phi tử của chàng, chàng là chủ nhân chúng ta là nô tài, ở chỗ này chúng ta cảm thấy chàng là trượng phu của chúng ta, chúng ta là thê tử của chàng, ở đây mới như là một cái nhà."

Trong lòng ta cảm động, mở cánh tay ôm Yến Lâm vào trong lòng, hôn một cái thật kêu lên môi nàng, nha đầu này nói không sai. Chỉ có ở chỗ này mới như là một cái nhà, bước vào hoàng cung chúng ta không thể không đội lên các loại mặt nạ dối trá, sắm vai nhân vật ngay cả bản thân mình cùng xa lạ.

Tư Hầu nói:

"Lại nói tiếp, ta tưởng nhớ nhất vẫn là Lục Hải Nguyên. Không khí ở nơi đó trong lành hơn nhiều so với Khang đô, trời cùng xanh hơn ở đây, hồ nước cùng trong hơn ở đây."

Ta cười nói:

"Đợi đến khi ta nhất thống thiên hạ, các nàng muốn đi đâu ta sẽ cùng các nàng đi đến đó!"

Chúng nữ cùng kêu lên:

"Chàng nhớ kỹ lời mình đã nói đấy, tuyệt đối không không cho phép đổi ý!"

Ta nặng nề gật đầu nói:

"Yên tâm, ta sẽ không đổi ý!"

Mặc dù ta một lòng muốn thời gian ở cùng với các vị kiều thê lâu hơn nữa, nhưng chính sự bề bộn không dứt ra được, lúc ăn cơm hai người Hứa Vũ Thần và Hoàng Đoan Phòng lại đến quấy rầy ta, ta đành phải bỏ bọn họ lại để đi tới thư phòng tiếp khách. Hứa Vũ Thần áy náy nói:

"Hai người chúng ta quấy rầy thái tử dùng bữa. Mong rằng thái tử thứ lỗi!"

Ta cười nói:

"Ta đã ăn no rồi, chưa nói tới quấy rối gì hết. Hai người còn chưa có ăn cơm phải không, để ta sai người đi chuẩn bị cho hai người."

Hoàng Đoan Phòng nói:

"Thái tử không cần quản đến chúng ta làm gì, có việc gấp chúng ta phải khải tấu với thái tử!"

Ta cười nói:

"Nói đi!"

Hoàng Đoan Phòng nói:

"Thành Nhạc Dương đã bị Tiêu Tín công phá!"

Ta đại hỉ:

"Tin tức này có đáng tin cậy không?"

Hứa Vũ Thần nói:

"Thiên chân vạn xác, tin chiến thắng chúng ta đã mang đến, chẳng qua."

Hình như hắn có chuyện gì, muốn nói lại thôi.

Hoàng Đoan Phòng nói:

"Tiêu Tín đã giết chết toàn bộ một nhà Lưu Đạt Uy mười bảy người, bên trong thành phàm là binh sĩ kháng cự không đầu hàng toàn bộ bị Tiêu Tín giết chết tại chỗ, binh sĩ bị chết tại thành Nhạc Dương không ngờ có hơn 5000 người!"

Hoàng Đoan Phòng bởi phẫn nộ, ngay cả chòm râu trắng phau cùng giương lên, trong hai mắt đầy tơ máu.

Hứa Vũ Thần nói:

"Tiêu Tín mặc dù đã lập đại công, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, lạm sát kẻ vô tội. Chuyện này đã gây chấn động rất lớn tại triều dã."

Hoàng Đoan Phòng kích động nói:

"Không chỉ như thế, ngày hôm nay Cố Thành Hiền cùng đã được áp giải đến Khang đô, mặc dù may mắn còn sống, nhưng tứ chi đã bị hắn chém đứt, người bỏ vào trong lu. Tình cảnh vô cùng thê thảm, Cố Thành Hiền này mặc dù ngạo mạn vô lễ, nhưng vẫn chưa phạm tội gì lớn, Tiêu Tín này lạm dụng tư hình, còn đắc chí, cho rằng đã lập được đại công, khiến cho vô số thần tử trong lòng nguội lạnh."

Hứa Vũ Thần đưa tới tin chiến thắng truyền đến của Tiêu Tín và trong tay ta, ta nhìn tin chiến thắng, nội dung tràn đầy từ ngữ hưng phấn. Tiêu Tín lần đầu được dẫn dắt nhiều binh sĩ tác chiến như vậy, cũng đạt được thắng lợi, trong lòng hưng phấn không thể tránh được, trong đó cùng không có biểu lộ ra kiêu ngạo và tự phụ chút nào. Kỳ thực lần này thủ đoạn của Tiêu Tín sở dĩ nghiêm khắc như vậy cùng là được ta bày mưu đặt kế mà tiến hành, chẳng qua là có chút hơi quá đáng.

Hứa Vũ Thần nói:

"Tiêu Tín quả thực là một nhân tài, thế nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ tuổi, cách xử lý trên rất nhiều chuyên vẫn có vẻ không đủ thành thục, thái tử điện hạ nghìn vạn lần đừng bởi vì trận thắng lợi này mà dung túng hắn."

Hoàng Đoan Phòng nói:

"Không những không thể dung túng hắn, còn cần phải khiển trách hắn một chút, cho hắn biết bản thân rốt cuộc đã sai ở nơi nào!"

Ta cười nói:

"Hai vị tướng quốc nói đúng, nếu như vậy, chúng ta sẽ thăng cho hắn hai cấp rồi lại giáng hắn xuống hai cấp, để cho tự bản thân hắn suy nghĩ đi!"

Hứa Vũ Thần khen:

"Kế này của Thái tử điện hạ rất tuyên!"

Nhưng Hoàng Đoan Phòng lại nói:

"Thái tử điện hạ có phải đã khoan dung quá mức rồi không?"

Ta mỉm cười nói:

"Thanh niên nhân có chút nhuệ khí là chuyện tốt, nếu như ta đối với hắn nghiêm khắc quá, chỉ sẽ làm giảm tự tin và hăng hái của hắn, khiến hắn quy về người bình thường, ta yêu cầu chính là một tướng quân năng chinh thiện chiến, mà không phải là một người bề ta bình thường quá khôn khéo."

Hứa Vũ Thần nói:

"Ý của thái tử chúng ta đều hiểu, tuy nhiên hiện tại đại Khang yêu cầu nhất chính là ổn định, máu tanh cùng giết chóc sẽ chỉ làm các tướng sĩ người người cảm thấy bất an."

Ta gật đầu nói:

"Các ngươi yên tâm, về phần Tiêu Tín ta sẽ đích thân viết thư hàm qua, bảo hắn chú ý chuyện này!"

Hứa Vũ Thần nói:

"Chuyện này hình như do phụ thân của hắn mở miệng thì càng tốt hơn."

Ta rất tán thành:

"Đúng! Nên do Tiêu tướng quân đề xuất, hắn sẽ không cảm thấy ta lạnh nhạt với hắn."

Hoàng Đoan Phòng than thở:

"Hy vọng hắn có thể lĩnh hội được một phen khổ tâm mà mọi người nỗ lực vì hắn."

Hắn lại nghĩ tới một việc nói:

"Thái tử điện hạ, Yến Hưng Khải đi tới Khang đô đã được một đoạn thời gian, thế nhưng hắn vì sao còn chưa đi, lẽ nào Tần quốc không có chuyện gì để làm cả sao?"

Hứa Vũ Thần cười nói:

"Yến Hưng Khải là không dám đi!"

Ta cùng nở nụ cười:

"Tạm thời không quản đến hắn, một ngày hắn chưa rời khỏi Khang đô thì một ngày là khách của chúng ta, chúng ta sẽ dùng lễ nghi quy cách cao nhất để đối đãi hắn."

Sau khi hai người rời đi, ta không nén nổi thở dài một hơi, cho tới nay lúc nào ta cùng kỳ vọng leo lên đỉnh cao quyền lực, nhưng sau khi là chân chính leo lên địa vị cao mới phát hiện, hiện tại đã không còn tự do, thoải mái như ngày xưa, không thể không đi đối mặt với nhiều chuyện rối rắm phức tạp, thời gian dành cho người thân cùng đã càng ngày càng ít.

Diên Bình qua gọi ta đi dùng bữa tối, khi ta đang muốn đi cùng với nàng thì Dịch An lại đến bẩm báo:

"Tiểu chủ nhân, có một người gọi là Liên Việt muốn gặp cậu!"

Ta đại hỉ nói:

"Liên Việt! Hắn không phải là đang ở Yên quốc dưỡng thương sao? Mau mời hắn vào đây!"

Dịch An xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau đã thấy Liên Việt bước nhanh đến, trong lòng còn ôm một đứa bé.

Đứa bẻ gái này châu tròn ngọc sáng, cực kỳ khả ái, đôi mắt đen như bảo thạch có phần linh động, đáo qua đáo lại liên tục, nhìn thấy Vương phủ phô trương như vậy nhưng có biểu hiện ra sợ hãi chút nào.

Nội tâm ta vô duyên vô cớ cảm thấy kinh hoàng, nếu như Minh Nhi là của ta không có mất tích, chỉ sợ cũng lớn như nó rồi, Liên Việt giao đứa trẻ này cho Dịch An, quỳ gối xuống nói:

"Liên Việt tham kiến chủ nhân!"

Ta cười nói:

"Từ lúc nào ngươi lại học khách khí như vậy? Mau mau đứng lên, đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây!"

Liên Việt đứng dậy nói:

"Chủ nhân chớ vội, trước tiên ngài cứ nhìn đứa trẻ này là ai đi?"

Trong lòng ta ngẩn ra, lẽ nào đứa trẻ này chính là Mính Nhi của ta? Liên Việt cười gật đầu nói:

"Chính là tiểu quận chúa!"

Nội tâm ta không khỏi run rẩy, bước nhanh lên vọt tới trước mặt Mính Nhi, giang hai cánh tay muốn ôm lấy nó, nhưng Mính Nhi lại sợ hài co rụt lại phía sau, ôm chặt lấy bắp đùi Liên Việt:

"Cha…"

Liên Việt xấu hổ cười nói:

"Chủ nhân, trong mấy ngày ta mang nó đến đây, đứa bé này vẫn luôn gọi ta như thế…"

Trong lòng ta dâng lên nỗi hổ thẹn vô hạn, cốt nhục thân sinh của mình vậy mà không nhận ra mình là ai, ta giành được thiên hạ đại Khang đồng thời ta cùng mất đi rất nhiều.

Dịch An từ lâu đã đi thông báo cho mấy người Yến Lâm. Không lâu sau ta đã nghe được tiếng khóc, Yến Lâm không quản tất cả đang chạy về phía bên này, ta rất sợ nàng sẽ giống như ta làm đứa trẻ sợ hãi, cầm lấy canh tay nàng, muốn giúp nàng ổn định tâm tình.

Yến Lâm khóc lóc đòi giãy cánh tay ra, có thể là tâm linh trời sinh giữa mẹ con, Mính Nhi cũng không có sợ hãi mấy, tùy ý để cho Yến Lâm ôm lấy nó. Yến Lâm vạch ra vạt áo của Mính Nhi, thấy trên vai phải có một vết bớt màu đỏ thám, Yến Lâm không còn nghi ngờ gì nữa, bé gái trước mắt quả thực là Mính Nhi của chúng ta.

"Mính Nhi!"

Yến Lâm khóc lóc ôm chặt Mính Nhi vào trong lòng, sau đó tới Yến nhi, Tuệ Kiều, Tư Hầu, Lệ Cơ tất cả đều là lệ nóng doanh tròng, nhiều lần trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng chúng ta cùng có thể lại một nhà đoàn tụ.

Đã tìm trở về đứa con gái khiến cho mỗi người chúng ta đều đặc biệt mừng rỡ, ta sai người lại chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi đại ân nhân Liên Việt đã giúp ta mang về đứa con gái này. Yến Lâm đích thân rót đầy ba ly rượu cho Liên Việt:

"Đa tạ Liên đại ca đã cứu Mính Nhi trở về!"

Liên Việt vội vàng đứng dậy:

"Vương phi chớ khách khí với ta, tiểu quận chúa chỉ là ta phụ trách mang về thôi, cũng không phải ta chính tay cứu, Vương phi không cần cám ơn ta làm gì! Tuy nhiên rượu này ta sẽ uống!"

Hắn uống cạn hết ba ly này. Yến Lâm còn nói thêm vài câu cảm tạ nữa mới cùng mấy người Tuệ Kiều trở về nghỉ ngơi. Lúc này ta mới nói với Liên Việt:

"Có phải Lãnh Cô Huyên bảo ngươi mang Mính Nhi về đây không?"

Liên Việt gật đầu nói:

"Chủ nhân đoán không sai, đích thật là Lãnh Cô Huyên bảo ta mang tiểu quận chúa trở về đây."

Ta cùng hắn cạn một ly rượu, Liên Việt tiếp tục nói:

"Ta ở lại Yên đô dưỡng thương, vốn là nghĩ tới sau khi thương thế khỏi hẳn sẽ trở lại nhờ vả vào công tử. Không nghĩ tới U U mang theo Lãnh Cô Huyên tới tìm ta, bảo ta giúp bà tìm được bảo tàng Mâu thị, Lãnh Cô Huyên căn cứ vào hai tấm bản đồ trong tay rồi ghép thành một địa đồ bảo tàng, phạm vi tại chỗ giáp giới giữa thành Thiết Xích, Sùng phủ, Ngọc Môn quan. Nhưng chỗ ba thành giao nhau chính là Yên sơn, theo ta được biết ở trong vòng khu vực này gần nghìn năm nay căn bản không có công trình lớn này, đừng nói là mộ táng, dù cho mồ tầm thường cùng rất khó tìm được."

Khóe môi ta không khỏi nổi lên một tia mỉm cười. Ta vốn cho rằng Lãnh Cô Huyên đạt được tấm bản đồ từ trong tay Điền Tuân là bản đồ thật sự, không nghĩ tới Yến Hưng Khải đã vạch trần tấm bản đồ đó cùng là giả. Lãnh Cô Huyên qua trăm cay nghìn đắng mà chỉ chiếm được hai tấm bản đồ giả, chuyện này thực sự là nói ra cùng thành trò cười cho thiên hạ, dựa vào hai tấm bản đồ này đương nhiên là tìm không được bảo tàng Mâu thị chân chính rồi.

Liên Việt cười nói:

"Lãnh Cô Huyên uy hiếp muốn ta phải đi theo bà ta đến nơi niêm yết trên địa đồ để nhìn xem, ta đánh không lại, trốn cùng không thoát, không thể làm gì khác hơn là đi theo bà ta đến đó. Chúng ta dạo qua một vòng các nơi có khả năng được ghi dấu trên bản đồ, ta càng xem càng thấy không giống, ngay cả Lãnh Cô Huyên cũng thấy bản địa đồ cũng thấy là giả, ta vốn cho rằng Lãnh Cô Huyên thẹn quá thành giận sẽ giết chết ta, thế nhưng không nghĩ tới nàng không những không tức giận, ngược lại còn bảo ta mang tiểu quận chúa đến đây."

Ta cũng cảm thấy điều này quá ngạc nhiên, lẽ nào từ sau lần ta cứu bà ta thoát khỏi tay Mộ Dung Sơ Tình, Lãnh Cô Huyên lương tâm trỗi dậy? Nhưng lập tức ta đã phủ định ngay suy đoán này, bản tánh của Lãnh Cô Huyên lãnh khốc vô tình, bà ta còn có quái lương tâm gì được? Lẽ nào bà ta... một dự cảm chẳng lành nảy sinh trong lòng, lão bà Lãnh Cô Huyên này chắc sẽ không động tay động chân gì đó trên người Mính Nhi chứ?

Nghĩ tới đây ta nhất thời luống cuống tay chân, đứng dậy đang muốn đi xem Mính Nhi, đã thấy Tuệ Kiều đi tới, nàng đi tới bên người ta, ghé sát vào tai ta nhỏ giọng nói:

"Vừa rồi ta đã kiểm tra qua cho Mính Nhi, trên người nó cùng không có bất cứ dị trạng nào, chàng yên tâm đi!"

Ta thở dài nhẹ nhòm một hơi, mới vỗ vỗ bàn tay Tuệ Kiều, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Liên Việt nói:

"Lúc trên đường ta đi ngang qua thành Thiết Xích, vốn định đến thăm mẹ con Khúc Nặc, nhưng lo lắng Lãnh Cô Huyên đang âm thầm theo dõi, cho nên ta không dám đến."

Ta gật đầu, thấp giọng nói:

"Lãnh Cô Huyên nếu đã nhìn ra Tàng Bảo đồ trong tay bà ta là giả, điều đầu tiên mà bà ta hoài nghi chính là trên người ta."

Liên Việt nói:

"Lẽ nào bản đồ thật đang nằm trong tay chủ nhân?"

Ta cười khổ nói:

"Bản đồ thật cùng không nàm trong tay ta, nhưng bản đồ giả trong tay Lãnh Cô Huyên chính là do ta đưa cho, lần này ngay cả ta cùng không nghĩ thấu, bà ta hẳn là phải tức giận mới đúng, không ngờ lại thành thật trả lại con gái cho ta."

Liên Việt nói:

"Hoặc là bà ta sợ đến quyền vị hiện tại của chủ nhân, hoặc là bà ta thực sự lương tâm trỗi dậy?"

Ta cười nói:

"Ta hầu như có thể khẳng định, hiện tại Lãnh Cô Huyên nhất định là đang ở phụ cận Khang đô."

Liên Việt nói:

"Ta cũng có loại cảm giác này, Lãnh Cô Huyên vô cùng có khả năng trên đường đã theo dõi ta đến đây."

Ta gật đầu nói:

"Chắc chắn có một ngày bà ta sẽ tìm tới cửa, bởi vì bà ta không thể bỏ qua bảo tàng Mâu thị được."

Trong lòng ta thầm nghĩ, Lãnh Cô Huyên sở dĩ không dám lập tức tìm tới cửa sợ rằng còn có một nguyên do, lần trước bà ta và Huyền Anh đánh nhau đã bị mang trọng thương, sau đó lại bị Mộ Dung Sơ Tinh làm cho thương nặng thêm. Trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không dễ dàng khôi phục như vậy.

Ta an bài Liên Việt tạm thời ở tại trong phủ, đợi đến khi ta trở về chỗ ở của mình đã là đêm khuya, Yến Lâm và Mính Nhi đã đi vào giấc ngủ, mấy người Tư Hầu Tuệ Kiều vì mang theo con gái nên cũng phải đi ngủ sớm, chỉ có Lệ Cơ vẫn còn đang chờ ta dưới đèn. Ta mỉm cười từ phía sau ôm lấy Lệ Cơ, Lệ Cơ khẽ nói: "Mau uống trà sâm đi!"

Ta cười tủm tỉm bưng lấy ly trà sâm cùng một hơi hết sạch, thấp giọng nói:

"Nàng quả nhiên là thương ta nhất!"

Lệ Cơ trách móc:

"Đây cũng phải là tâm ý của một mình ta, kỳ thực tất cả mọi người đang đợi ngươi, chẳng qua bọn trẻ còn nhỏ, người lớn có thể chịu đựng được, nhưng trẻ con không thể nào chịu được."

Ta áy náy nói:

"Đều do ta bộn về quá nhiều việc quốc sự, ngay cả thời gian ở cùng người thân cùng không có."

Lệ Cơ cầm lấy bàn tay ta, áp khuôn mặt lên mu bàn tay:

"Dận Không, nếu như không phải là ta nhớ chàng, ta quyết sẽ không đến Khang đô đâu."

Ta yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, tàng kinh thương hải nan vi thủy. Lệ Cơ từ lâu đã chán ghét cuộc sống cung đình, nếu như để cho nàng lựa chọn, nàng nhất định sẽ lựa chọn khoảng thời gian vô ưu vô lự ở Lục Hải Nguyên. Ta đột nhiên cảm giác được, để cho các kiều thê của ta đến Khang đô có thể là một sai lầm, thứ họ cần cùng không phải địa vị cùng vinh quang, trong cảm nhận của họ coi trọng nhất chính là chân tình cùng ta cùng chung hoạn nạn.

Ta hôn lên lỗ tai trong suốt của Lệ Cơ:

"Qua mấy ngày nữa, chờ ta xử lý hết mọi việc của Khang đô, ta sẽ cùng các nàng trở về Lục Hải Nguyên!"

"Thật sao?"

Lệ Cơ kinh hỉ quay mặt lại, đôi môi của nàng vừa lúc áp đến bờ môi của ta, một loại cảm giác tiêu hồn thực cốt dấy lên trong lòng, ta gật đầu, lập tức áp sát lên bờ môi của nàng. Đầu lưỡi thơm mát của Lệ Cơ nhẹ nhàng trêu chọc dục vọng của ta, ta ôm lấy nàng đi về bên giường.

Sứ giả ta phái đến Tần quốc để gửi lời hỏi thăm rất nhanh đã từ Tần Đô trở về, trong thư hồi âm Tinh Hậu cùng không có đề cập quá nhiều đến bệnh tình của mình, chủ yếu là nói cho ta biết Đông Hồ đã bắt đầu đóng quân tại phía bắc Tần quốc, có ý định rõ ràng muốn lợi dụng lúc Tần quốc gặp nạn hạn hán xâm nhập vào phía nam. Tinh Hậu mời ta giúp đỡ.

Thời gian Yến Hưng Khải ở lại Khang đô đã đến nửa tháng, thái độ của ta đã khiến y cảm thấy rất thất vọng, ta cùng không có biểu hiện ra đối với Tàng Bảo đồ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như y mong muốn, sự lạnh nhạt của ta cho Yến Hưng Khải rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, lần thứ hai y vào cung cầu kiến ta. Ta vẫn hết sức nhiệt tình mà tiếp đài y.

Yến Hưng Khải đi thẳng vào vấn đề nói:

"Thái tử điện hạ, đề nghị lần trước của ta ngài đã suy nghĩ thế nào?"

Từ sau lần đó, y không có tiếp tục xưng hô với ta là huynh đệ nữa, hiển nhiên đối với ta có chút kính nể. Ta cười nói:

"Đại ca cùng đừng trách, gần đây công việc nhiều ta không ngờ đã quên mất…"

Trong ánh mắt Yến Hưng Khải hiện lên một tia thất vọng, lập tức lại thấp giọng nói:

"Về việc Tàng Bảo đồ..."

Ta ha ha phá lên cười. Yến Hưng Khải không hiểu nhìn ta, y cùng không biết hàm nghĩa chân chính mà nụ cười của ta.

Hồi lâu ta mới ngưng cười, nói:

"Rất trùng hợp, Lãnh Cô Huyên cùng đã sai người nói chuyện với ta!"

Sắc mặt Yến Hưng Khải hơi đổi, y lập tức nghe ra trong những lời này của ta bao hàm thành phần uy hiếp. Nếu như ta tiết lộ bí mật của y cho Lãnh Cô Huyên biết, tình cảnh của y sẽ trở nên càng nguy hiểm hơn. Yến Hưng Khải nói:

"Thái tử điện hạ quả thật đối với bảo tàng Mâu thị không có chút hứng thú nào không?"

Ta cố ý thở dài nói:

"Đại ca hẳn là có thể thấy được, hiện tại ta đã nắm giữ chính quyền của hai nước Khang Yên, bảo tàng Mâu thị đối với ta mà nói chỉ là một truyền thuyết, trên đời này rốt cuộc có bảo tàng này hay không còn chưa nhất định. Cho dù là thật sự có một tòa bảo tàng như vậy đi chăng nữa, tài bảo trong đó có nhiều mấy cùng kém hơn so với quốc thổ ta đang sở hữu trong tay ta, ta cần gì phải vì một việc viển vông mà đi uổng phí khí lực làm gì?"

Yến Hưng Khải nói:

"Bảo tàng Mâu thị nhất định tồn tại, hơn nữa trong đó còn có bí ẩn bất truyền của Ma Môn."

"Võ công với ta mà nói cũng không có chút ý nghĩa nào!"

Ta vẫn chẳng hề để ý nói.

Yến Hưng Khải lại cắn răng nói:

"Trong bảo tàng Mâu thị có bảo tàng vô cùng vô tận!"

Ta cười ha ha:

"Nếu có một ngày ta nhất thống thiên hạ, trong thiên hạ không phải là vương thổ, bảo tàng mâu thị cho dù chôn ở trong lòng đất cùng là tài phú của ta, dùng phương thức này đạt được nó chẳng phải nhanh hơn ư?"

Trên trán Yến Hưng Khải đã vả mồ hôi, nếu như bảo tàng đối với ta không có chút ý nghĩa nào, tính mạng của y cùng không có cách nào đạt được bảo đảm, lại không cần phải nói trở thành quân vương của Tần quốc.

Yến Hưng Khải nói:

"Nhưng mà nếu như thái tử điện hạ chiếm được bảo tàng Mâu thị thì có thể giảm được rất nhiều thời gian để nhất thống thiên hạ."

Ta cười đến càng vui vẻ hơn.

Yến Hưng Khải hít thở cùng trở nên gấp hơn, từ trong lòng y lấy ra một quyển trục đã ố vàng, mở ra trước mặt ta:

"Đây là một phần đầu được lấy từ chỗ đặt bản đồ, chính là bản ghi chép của chính tay thuỷ tổ đạo giáo Lão Tử viết, mỗi dòng trong đó đều có ám thị, ngày đó lúc Lão Tử phi thăng đã tại nhân gian để lại một viên thuốc trường sinh bất lão, quyển trục này đặt cùng một chỗ với Tàng Bảo đồ, có phải là có hàm nghĩa thuốc trường sinh bất lão cùng được đặt ngay ở bên trong bảo tàng Mâu thị?"

Yến Hưng Khải quả nhiên là đang rối loạn, ngay cả việc hoang đường như thế cùng có thể nghĩ ra, cố sự như vậy chỉ có thể đi lừa lão hoàng đế một lòng muốn trường sinh như Hâm Đức Hoàng thôi, đối với ta thì không có chút tác dụng nào. Chân chính hấp dẫn ta vẫn là của cải trong bảo tàng Mâu thị, nếu như thực sự có thể đạt được số của cải này, ta có thể sở hữu đủ tài lực để phát triển quốc lực, trong thời gian ngắn nhất sẽ nhất thống thiên hạ. Ta cười vỗ vỗ vai Yến Hưng Khải:

"Đại ca còn tính dự định trở về Tần quốc nữa hay không?"

Yến Hưng Khải ngơ ngác nhìn ta, không biết ta đột nhiên hỏi y những lời này rốt cuộc là có ý gì.

Ta cười lạnh nói:

"Vừa rồi ta nhận được tin tức, Đông Hồ bắt đầu đóng quân tại biên cảnh phía bắc Tần quốc, ý muốn thừa dịp Tần quốc gặp nạn hạn hán xâm nhập phía nam, chuyện này đại ca không biết sao?"

Lúc trước Bạch Quỹ sở dĩ bị chết trận chính là bởi vì nguyên do Yến Hưng Khải cấu kết với Đông Hồ, hiện tại Đông Hồ lần thứ hai xâm nhập phía nam thì tám phần mười vẫn có quan hệ với Yến Hưng Khải.

Yến Hưng Khải lau mồ hôi lạnh trên trán:

"Hoàn Nhan Liệt Thái sớm đã có tâm xâm lấn Tần quốc, hiện tại Tần quốc gặp nạn hạn hán đối với chúng mà nói chính là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, tuy nhiên chuyện này không hề có chút quan hệ nào với ta hết..."

Những lời này ít nhiều đã có mùi giấu đầu lòi đuôi.

Yến Hưng Khải rất sợ ta không tin:

"Nếu như Đông Hồ xâm chiếm Tần quốc, đối với ta không có một chút lợi ích nào."

Ta cười nói:

"Đại ca không cần giải thích, trong lòng ta rất rõ ràng."

Yến Hưng Khải hỏi dò:

"Nếu như Đông Hồ thực sự phát binh, thái tử điện hạ sẽ làm thế nào?"

Ta quả quyết đáp:

"Khang Tần nếu đã liên minh, Đông Hồ phát binh xâm lấn Tần quốc thì chẳng khác nào như xâm lấn đại Khang, ta sẽ dốc hết binh lực đại Khang để hỗ trợ Tần quốc!"

Những lời này của ta cùng không có nửa điểm dối trá ở bên trong, ta chính là muốn chứng minh cho người trong thiên hạ thấy, liên minh giữa hai nước không gì là phá nổi.

Yến Hưng Khải lặng lẽ không nói, hồi lâu mới nói:

"Quyết đoán của Thái tử điện hạ quả thực không người nào có thể bị kịp."

Có thể là biểu hiện thờ ơ của ta đối với bảo tàng khiến y có chút chán nản, đứng dậy muốn cáo từ.

Ta cười nói:

"Ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, buổi trưa đại ca cứ ở lại chỗ này đi."

Yến Hưng Khải thở dài:

"Ta nghe nói đại quân Đông Hồ đã tiếp cận, đâu còn có tâm tư mà uống rượu, ta nên đi về chuẩn bị để mau chóng trở về Tần quốc."

Ta gật đầu:

"Cũng tốt, hiện tại đại Tần chính là lúc cần dùng người, đại ca nên trở lại vì nước xuất lực."

Yến Hưng Khải vội vã cáo từ, ta tìm Triệu Khiếu Dương tới, bảo hắn phái người nghiêm mật giám thị Yến Hưng Khải.

Tinh Hậu tại trong thư nói về bệnh tình của mình rất nhẹ nhàng, tâm tình của ta càng trầm trọng. Ta nâng chung trà lên, yên lặng ngưng mắt nhìn bầu trời, chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trong đầu ta, ta đột nhiên sản sinh một dự cảm đáng sợ, mình có thể sẽ không còn được gặp lại Tinh Hậu.

Loại cảm giác này làm cho ta sợ run lên, trượt tay làm rớt chung trà xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn rơi khắp mặt đất.

Thái giám đứng hầu bên cạnh vội vàng qua thu dọn, ta vô duyên vô cớ buồn bực:

"Cút ngay!"

Thái giám sợ quá nơm nớp lo sợ thối lui đến một bên. Phía sau truyền tới một thanh âm trầm thấp nói:

"Ngươi đi đi, để cho ta tới!"

Ta xoay người, nhìn thấy Trần Tử Tô đã đến.

Trần Tử Tô nhìn mảnh sứ đầy đất, khẽ nói:

"Xem ra tâm tình của công tử không tốt, không biết có phải vì việc Đông Hồ không."

Ta lắc đầu, bắt chuyện Trần Tử Tô ngồi xuống đối diện:

"Trần tiên sinh, tiên sinh tới rất đúng lúc, có chuyện ta muốn cùng tiên sinh thương lượng một chút."

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

"Công tử muốn cùng ta thương lượng quốc sự hay là gia sự?"

Những lời này của hắn một câu hai ý nghĩa, lẽ nào đà từ các biểu hiện khác thường của ta nhìn được cái gì?

Ta thấp giọng nói:

"Ta muốn đi Tần quốc!"

Trần Tử Tô cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, bình tĩnh nói:

"Công tử quả thực là nên đi!"

Trong lòng ta hiếu kỳ, vốn tưởng rằng khi kiềm nén nói ra những lời này nhất định sẽ bị Trần Tử Tô phản đối. Không nghĩ tới hắn vậy mà tán thành quyết định của ta.

Trần Tử Tô nói:

"Đông Hồ mặc dù đóng quân tại phía bắc Tần quốc, nhưng kể cả không có xâm nhập biên giới Tần quốc, điều này chứng minh thái độ của Hoàn Nhan Liệt Thái vẫn chỉ đang đứng xem, nếu như đại Khang lập trường kiên định đồng minh cùng Tần quốc, Đông Hồ chưa hẳn dám mạo hiểm xâm nhập phía nam, công tử đến Tần đô, chẳng khác nào như cho người trong thiên hạ một tín hiệu làm sáng tỏ, Đông Hồ có thể sẽ biết khó mà lui. Tần thái hậu là nghĩa mẫu của công tử, hơn nữa nhiều lần lúc công tử nguy nan đã tận hết sức lực cứu giúp, nếu nói từ trên đạo nghĩa công tử cũng nên đến đó thăm bệnh."

Ta nặng nề gật đầu.

Trần Tử Tô lại nói:

"Bệnh tình của Thái hậu bây giờ vẫn còn chưa rõ, nếu như tình huống lạc quan, tất cả tự nhiên sẽ dễ dàng, thế nhưng nếu như bệnh tình nghiêm trọng..."

Hắn dừng lại một chút mới nói:

"Hành trình Tần Đô lần này của công tử sẽ trở nên càng gian nan hơn."

Ta cảm thán nói:

"Lời nói của Trần tiên sinh cùng như nỗi lo lắng trong lòng ta! Hiện tại thế cục đại Khang đã cơ bản ổn định, hơn nữa mấy người các ngươi cùng ở chỗ này giúp ta khống chế được cục diện. Ta cùng có thể yên tâm mà đi."

Trần Tử Tô nói:

"Công tử định làm gì với Yến Hưng Khải?"

Ta cười nói:

"Trong tay Yến Hưng Khải có giữ địa đồ của bảo tàng Mâu thị, hiện tại giết hắn hơi sớm."

Trần Tử Tô nói:

"Nhưng nếu công tử không giết hắn, Yến Hưng Khải có thể sẽ thừa dịp sự kiện Đông Hồ lần này mà nhân cơ hội làm loạn không?"

Ta cười lạnh nói:

"Việc Đông Hồ cùng hắn tám phần mười cùng có quan hệ, hiện tại ta vẫn luôn suy nghĩ một việc, Yến Hưng Khải vì sao muốn làm hoàng đế Tần quốc đến thế, dù chỉ có một ngày, hắn cũng cam tâm tình nguyện, trong đó có phải là ẩn tình khác hay không?"

Trần Tử Tô nhíu mày:

"Yến Hưng Khải cả đời cũng vì hoàng quyền mà phấn đấu. Có thể đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn cũng chưa hẳn là không thể."

Ta lắc đầu nói:

"Hắn là chỉ một con cáo già, hoàng quyền đối với hắn quan trọng, tính mệnh đối với hắn càng quan trọng hơn, đến hiện tại hắn còn đem cả địa đồ của bảo tàng Mâu thị ra để làm tư sản cò kè mặc cả với ta, trong đó tất nhiên có ẩn tình không thể cho ai biết."

Trần Tử Tô cười nói:

"Hắn dùng bảo tàng đổi lấy ngôi vị hoàng đế Đại Tần, cộng thêm tính mệnh của bản thân mình, trong thiên hạ nào có việc tiện nghi như vậy…"

Hắn đột nhiên ngắt quãng những lời này, kinh ngạc nhìn sang ta.

Ta cũng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cùng Trần Tử Tô hầu như đồng thời nói:

"Bảo tàng tại Tần quốc!"

Ta lộ ra một tia mỉm cười. Bản thân mình vì sao trước sau chưa hề nghĩ đến chuyện này, Yến Hưng Khải tính toán không chỉ là ngôi vị hoàng đế Tần quốc, y há có thể đưa bảo tàng cho ta một cách uổng phí? Cá y cũng muốn mà chân gấu y cũng muốn, y đang mưu đồ việc tốt nhất cử lưỡng tiện.

Trần Tử Tô nói:

"Tử Tô thực sự không nghĩ thấu, bảo tàng Mâu thị này lẽ nào thực sự quan trọng như vậy?"

Ta thản nhiên cười nói:

"Trần tiên sinh, bảo tàng Mâu thị với ta mà nói cũng không có ý nghĩa quá mức quan trọng, thế nhưng ta cùng không thể để nó rơi vào tay người khác được."

"Tiểu chủ nhân!"

Dịch An vừa nói vừa thở hồng hộc chạy tới, từ xa hắn đã la lên:

"Vương phi sinh rồi!"

Ta đột nhiên đứng dậy, kích động chạy ra ngoài cung, mới chạy được hai bước, dừng chân hỏi:

"Là con trai hay con gái?"

Dịch An tươi cười rạng rỡ nói:

"Chúc mừng tiểu chủ nhân, là vị tiểu vương gia trắng trẻo mập mạp!"

Ta thiếu chút nữa vì vui quá mà ngất xỉu.

Hoàn toàn không để ý đến lời chúc mừng của Trần Tử Tô, lấy tốc độ vượt rào chạy tới Vương phủ.

Mỗi người ở Vương phủ cùng vì tiểu sinh mệnh mới vừa sinh ra mà vui mừng phấn khởi, khi ta chạy đến Vương phủ, các vị kiều thê của ta cùng đang ở trong hoa viên hoan hô nhảy nhót, Dực vương cùng vui tươi hớn hở đứng ở đó, nghĩ đến cùng là mừng còn hơn trúng số.

Yến Lâm và Lệ Cơ tiến lên kéo cánh tay ta:

"Đừng đi vào vội, Tuệ Kiều cùng bà đỡ đang giúp con tắm đó."

Ta như bừng tỉnh trong mộng, bán tín bán nghi hỏi:

"Là con trai thật hả?"

Yến Lâm cùng Lệ Cơ cười khanh khách gật đầu.

Dực vương nghiêm mặt nói:

"Ngươi không hỏi Sở Nhi làm sao, mới đến thì đã hỏi là nam hay là nữ, lẽ nào vị trí của Sở Nhi ở trong lòng của ngươi còn không bằng một đứa con sao?"

Từ sau khi ta leo lên ngôi vị thái tử, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy trách cứ ta như vậy.

Ta không khỏi thầm xấu hổ, ngoài miệng lại giảo hoạt nói:

"Vừa rồi Dịch An đã nói cho con biết mẹ tròn con vuông, nhạc phụ đại nhân nghìn vạn lần đừng trách."

Dực vương cười nói:

"Ta biết ngươi đối với Sở Nhi như thế nào, lòng ta cùng rất vui vẻ!"

Ông hưng phấn quá nói năng cũng trở nên có chút lộn xộn.

Có Dực vương chỉ điểm, lúc ta bước vào gian phòng, cố nén nỗi hưng phấn trong lòng, bước tới nhìn Sở Nhi đã sinh hạ Lân nhi cho ta, Sở Nhi sắc mặt tái nhợt, trên trán vẫn đang đổ mồ hôi nhễ nhại. Hiển nhiên vừa rồi chịu khổ sở không ít, nhớ tới khi mà nàng cần có ta nhất, nhưng ta lại không có ở bên cạnh nàng, trong nội tâm không khỏi thấy hổ thẹn.

Ta cầm lấy bàn tay của Sở Nhi, khẽ nói:

"Sở Nhi, nàng vất vả rồi."

Sở Nhi dịu dàng cười nói:

"Hài tử này tính khí nóng vội, ta vốn định chờ chàng trở về rồi mới để cho nó chào đời, không nghĩ tới nó lại không chịu đợi."

Ta không khỏi nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt béo mập của con ta. Trong lòng không khỏi sinh ra một cảm xúc khó tả, năm đó khi mẫu thân sinh ta ra, phụ thân cùng không cũng không có ở bên cạnh bà, tâm tình của bà không biết đã phải chịu áp lực như thế nào.

Ta đưa tay muốn ôm lấy con trai, lại bị Yến Lâm đến giành trước, cười khanh khách nói:

"Đứa trẻ này trông giống Dận Không nhiều hơn."

Tư Hầu cười nói:

"Tỷ nhìn mà con mắt cũng muốn rớt ra rồi kìa, không bằng lại sinh giúp Dận Không một đứa con trai nữa."

Yến Lâm trừng mắt dữ tợn với ta, nói:

"Hắn vốn cũng thương yêu Sở Nhi muội tử nhiều hơn, bằng không thì dùng cái gì mà cùng Sở Nhi sinh con trai, mà mỗi người chúng ta đều là con gái chứ!"

Ta cười ha ha nói:

"Nàng đừng ghen, sau này ta muốn cho mỗi người các nàng cùng cùng sinh cho ta một đàn con cơ!"

Ta đến gần vốn định nhìn con trai. Không ngờ Yến Lâm ôm lấy con trai đi đến căn phòng sát vách:

"Ông ngoại đợi cháu ngoại muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài, ta nên ôm qua cho ông ấy nhìn trước thì hơn."

Ta biết Yến Lâm là cố ý chỉnh ta, cùng chỉ đành cố gắng áp chế sự khát vọng trong nội tâm, trở lại ngồi bên cạnh Sở Nhi.

Sau khi mọi người giải tán, Sở Nhi tựa vào trong lòng ta, khẽ nói:

"Ta... vừa rồi thực sự rất sợ, rất sợ ta cũng như mẫu thân..."

Ta ôm chặt lấy nàng, nói:

"Đừng nói ngốc vậy, nàng không phải là vẫn êm đẹp đó sao?"

Sở Nhi ôn nhu nói:

"Trong lúc mà sinh hạ hài tử này, dường như ta thấy được mẫu thân. Thì ra vì ông ấy mà chuyện gì cùng có thể vứt bỏ."

Ta đương nhiên biết Sở Nhi ám chỉ là cái gì, trong lòng cảm động, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói:

"Sở Nhi ngoan, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta muốn nàng phải mau chóng khoẻ lại, sinh thêm cho ta mấy đứa nữa."

Sở Nhi nhẹ giọng trách móc:

"Người ta vừa mới sinh xong! Chàng lại còn muốn nghĩ đến loại chuyện này rồi!"

Khuôn mặt nổi lên hai mảng đỏ ửng, càng thêm kiều diễm động nhân.

Ta ghé sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói:

"Đã lâu rồi ta chưa có cùng nàng làm chuyện kia, trong lòng rất muốn…"

Sở Nhi nhăn lại mũi, tóm lấy lỗ tai ta:

"Chàng là đồ hôn quân hoang dâm vô đạo, còn không mau cút ra ngoài cho ta!"

Ta cười ha ha, lúc này vừa vặn Yến Lâm đang ở sát vách gọi ta, lúc này ta mới đứng dậy đi xem con trai của ta.

Ôm lấy con trai, một loại cảm giác chân thực mà thân thiết tự nhiên nảy sinh, loại cảm giác này khó mà miêu tả, trước đây ta chưa bao giờ cảm nhận được.

Lúc này ta mới biết, trong lòng mình vì sao hy vọng có được một đứa con trai như vậy, bởi vì nó đại biểu cho sinh mệnh cùng quyền lợi của ta được kéo dài, hai mắt ta không khỏi đã ươn ướt.

Dực vương nhẹ giọng nói:

"Cháu ngoan của ta còn chưa có tên kìa!"

Ta từ trong cơn vui mừng như điên bình tĩnh lại, đặt tên cho con thật đúng là một nan đề, tên thế hệ của phụ thân ta chính là Dận, theo lý thuyết tên thế hệ của ta cần phải là Kỳ, nhưng hôm nay buộc lòng phải đâm lao phải theo lao, ta suy nghĩ một chút nói:

"Gọi là Long Kỳ Thiên đi!"

Dực vương hai mắt sáng ngời, ông khẳng định biết hàm nghĩa của Kỳ Thiên, hài tử này hẳn là sẽ trở thành đế vương tương lai của đại Khang, cũng chỉ có con trai của ta mới được đặt cho cái tên này.

Nghe theo kiến nghị của Trần Tử Tô, ta cũng không có gióng trống khua chiêng việc tuyên dương đến Tần Đô, chỉ nói chuyện này cho những người thân và trọng thần thân tín biết.

Khó đối mặt nhất vẫn là chư vị kiều thê của ta, họ vừa mới từ Lục Hải Nguyên qua đây, Sở Nhi còn mới sinh xong không lâu, mà ta lại phải rời khỏi đây đến Tần quốc. Cũng may họ đều rất hiểu ý người, biết phàm là chuyện gì cùng phải lấy đại sự làm trọng, cùng không có người nào ngăn cản ta, càng như thế này trong lòng ta càng không dễ chịu.

Trước khi sắp chia tay, ta lại tới gặp Dao Như, trải qua điều dưỡng trong khoảng thời gian này, sức khỏe của nàng đã bình phục rất nhiều, nhưng ý thức vẫn còn trống rỗng, không hề có ấn tượng đối với bất cứ người nào.

Mấy ngày này đều là do Diên Bình đi theo bên cạnh săn sóc nàng, ta hỏi qua tình hình gần đây của Dao Như, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, Diên Bình cùng hai thị tỳ lui ra ngoài.

Ta ngưng mắt nhìn đôi mắt Dao Như như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, khẽ nói:

"Dao Như, ngày mai ta phải đi Đại Tần rồi, ta biết mỗi người các nàng đều không muốn để cho ta đi, nhưng ta không đi không được…"

Dao Như ngơ ngác nhìn ta vẫn không có chút phản ứng nào, ta lại nói:

"Lúc ta còn làm một con tin, ta kỳ vọng có một ngày có thể trở thành đế vương trên vạn người, hiện tại mục tiêu này cách ta càng ngày càng gần, nhưng ta lại phát hiện mình vẫn còn có rất nhiều chuyện khó có thể làm được…"

Thanh âm của ta trở nên nghẹn ngào, Dao Như thủy chung vẫn si ngốc, hiện tại Tinh Hậu lại mang trọng bệnh, ta không cách nào khiến cho mỗi người phụ nữ mà ta yêu mến đạt được hạnh phúc.

Ta vươn tay cầm lấy bàn tay của Dao Như, nàng cùng không có cự tuyệt, tùy ý để ta lẳng lặng cầm lấy bàn tay thon thon của nàng:

"Dao Như, trở về đi, ta không muốn mất đi bất kể là người nào trong số các nàng..."

Một giọt nước mắt chảy xuống từ bên gò má, lẳng lặng nhỏ xuống trên mu bàn tay của Dao Như, toàn thân Dao Như hơi run lên, khóe môi nàng hiện ra một tia mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ:

"Không..."

Đi ra ngoài cửa, gặp phải Lệ Cơ đang đến thăm Dao Như, nàng có vẻ tâm sự nặng nề, thấy ta khẽ nói:

"Dận Không, ta... muốn cầu chàng một việc."

Ta gật đầu, nắm lấy bàn tay nàng đi đến ngồi xuống trước cửa hành lang, Lệ Cơ nói:

"Sau khi chàng đến Tần Đô rồi, nhất thiết đừng quên tới bái tế cha ta."

Ta cười nói:

"Chuyện này sao ta có thể quên được? Ta nhất định sẽ đến bái tế ông ấy."

Lệ Cơ buồn bã thở dài:

"Ta cùng Tư Hầu thực sự là bất hiếu, mồ mả của cha nhiều năm không có người đến cúng, sợ rằng cỏ hoang đã mọc đầy."

Ta ôm lấy vai nàng:

"Lần này đi Tần Đô, ta sẽ tìm mọi cách tìm được hài cốt của nhạc phụ, nếu có thể tìm được ta sẽ mang tro cốt của ông ấy trở về đây."

Lệ Cơ rưng rưng nói:

"Cha chết ở trong chiến tranh, sợ ràng hài cốt từ lâu đã tìm không được."