Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 468: Thiên vận (2)




Đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện đã là lúc nửa đêm, Viên Thiên Trì thấy vẻ mặt của ta thì đã hiểu kết quả trao đổi đêm nay của ta nhất định là vô cùng thoả mãn, hắn cùng ta sóng vai dọc theo đường trong cung đi về hướng đông môn, khi đi tới vị trí của Phú Duyên cung thì trước mặt đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, ta kìm lòng không được rùng mình một cái. Chỉ cảm thấy trong bụng đột nhiên đau quằn quại .

Ta ôm bụng cười khổ nói :

"Người có ba cái vội, xem ra phải làm phiền tiên sinh chờ ta một lát rồi. "

Viên Thiên Trì mỉm cười gật đầu .

Ta vội vàng lắc mình nhảy vào rừng trúc ở đường mòn phía bên phải, đối với địa hình của hoàng cung ta khá quen thuộc. Bên trong rừng trúc có một gian nhà trống, thế nhưng đi được hai bước thì cơn đau bụng đã giảm xuống, ta xoa bụng, thầm nghĩ trong lòng :

"Không biết là ăn phải thứ gì không sạch sẽ?"

Đang suy nghĩ thì nghe được nơi rừng trúc phía trước mơ hồ truyền đến một trận cười của người nào đó .

Trong lòng ta hiếu kỳ, đêm khuya thế này sao lại có người ở đây? Lẽ nào trong cung có người tới nơi này để yêu đương vụng trộm hay sao?

Dưới sự hiếu kỳ mạnh mẽ thúc đẩy ta rón rẻn đi về hướng phát ra thanh âm, mơ hồ nghe được có người thấp giọng nói :

"Trần ma ma. .. chuyện này không có quan hệ gì với ta hết. .. muốn trách. .. bà cứ trách hắn…"

Giọng nói này vang lên trong tai ta có vài phần quen thuộc, ta tỉ mĩ suy nghĩ, đây là giọng nói của tiểu thái giám Lạc Mịch trong cung, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, không biết Trần ma ma trong miệng của hắn là ai?

Ta từ trong khe hở ở rừng trúc nhìn về phía trước, thấy Lạc Mịch đang quỳ gối trên một mảnh đất nhỏ trống trải trong rừng trúc, đang châm vài tờ tiền giấy .

Hắn thấp giọng nói :

"Bà lẽ ra sống được rất tốt. .. vì sao phải nói nhiều như vậy làm gì. .. bà chết thì đã chết rồi, vì sao phải liên lụy tới ta. .. hắn không biết lúc nào lại đi hoài nghi ta, phỏng chừng ta cũng không sống nổi. .. "

Hắn rất sợ ánh lửa sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác nên mỗi lần chỉ đốt một tờ tiền giấy thôi, tro bụi rơi xuống một cái hố đã được đào sẵn ở trước mặt hắn, chắc có lẽ lát nữa sẽ dùng đất để che lại .

Lạc Mịch thở dài nói :

"Trần ma ma, bà chết thì cùng đã chết rồi, vì sao phải nói nhiều như vậy làm gì. .. Bằng không thì cái bí mật kia trong thiên hạ ai cùng sẽ không biết. .. bà hại bản thân bà thì cùng mặc, nhưng vì sao còn phải liên lụy đến cả thái tử nữa…"

Trong lòng ta trầm xuống, một nỗi sợ hãi không hiểu đã chiếm lấy nội tâm, chuyện này không ngờ lại có quan hệ với ta .

Ta đè thấp giọng nói :

"Chuyện ngươi đang nói rốt cuộc là chuyên gì?"

Lạc Mịch sợ đến toàn thân đột nhiên run lên, cả người tê liệt ngã ra đất, ta đội mặt nạ bởi vậy nên hắn không có nhận ra ta, hắn lắp bắp nói :

"Ngươi. .. ngươi rốt cuộc. .. là. .. ai?"

Ta hừ lạnh một tiếng, tháo xuống mặt nạ, Lạc Mịch sợ đến nỗi hồn phi phách tán :

"Thái. .. Thái tử. .. đện hạ…"

Ta chầm chậm đi tới bên người hắn, tận lực hạ giọng nói, dỗ dành hắn :

"Lạc Mịch, ngươi đem tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi. "

Lạc Mịch sợ đến nước mắt cùng chảy ra, hồi lâu mới ổn định được một chút, run giọng nói :

"Không. .. không có chuyện gì…"

Ta nhìn hằm hằm vào hai tròng mắt của hắn :

"Nếu ngươi không nói, ta lập tức bắt ngươi đến trước mặt phụ hoàng, nói cho ông ấy biết toàn bộ những gì thấy được đêm nay. "

Lạc Mịch vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, nói :

"Thái tử điện hạ… nghìn vạn lần không được. .. bằng không tính mệnh của hai người chúng ta sợ rằng cũng…"

Trong lòng ta càng thêm hoài nghi, thấp giọng nói :

"Lạc Mịch, ngươi cần phải đem chuyện này nói cho ta biết, bằng không ta sẽ không cho ngươi bất cứ một chút thể diện nào. "

Lạc Mịch rơi lệ nói :

"Thái tử điện hạ. .. ngài. .. nhất thiết phải chuẩn bị sẵn tâm lý…"

Hắn xoa xoa nước mắt, mới nói :

"Một tháng trước đây, bệ hạ đột nhiên gọi Trần ma ma vào cung. "

"Trần ma ma nào?"

Lạc Mịch khẽ nói :

"Đó là bà đỡ phụ trách nghiệm thân lúc Bình quý phi vào cung!"

Ta hít sâu một hơi, một mảng mây đen dày đặc đã bao phủ lấy nội tâm của ta, chuyên ta vẫn lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra. Lúc này ta mới nhớ tới trước đây Tôn Tam Phân trước khi chết có nói qua, hắn đã từng lén dùng tiền mua chuộc được bà đỡ nghiệm thân cho mẹ ta, nhưng lúc đó đối với ta mà nói tất cả phát sinh thực sự quá mức đột nhiên, cho nên ta vẫn quên đi chuyện này, hiện tại cái tai hoạ ngầm này rốt cuộc đã bạo phát rồi .

Lạc Mịch nói :

"Nhưng sau khi Trần ma ma vào cung thì không thấy trở ra nữa, sau đó bệ hạ gọi ta vào sai ta mang thi thể của Trần ma ma ném xuống giếng…"

Hắn nhớ lại từng chuyên đã xảy ra mà có vẻ đặc biệt sợ hãi, môi càng thêm tái nhợt, giọng nói lại trở nên run rẩy :

"Nhưng. .. ta. .. ta không ngờ Trần ma ma vẫn còn chưa hoàn toàn tắt thở, ta. .. lúc ta muốn ném bà ấy xuống giếng, không ngờ bà ấy tỉnh lai. .. nói. .. nói…"

"Bà ấy nói cái gì?"

Giọng nói của ta cũng vì sợ hãi mà run lên .

Lạc Mịch cắn môi dưới, lấy hết dùng khí nói :

"Bà ấy nói. .. thái tử. .. là. .. là con trai của Bình quý phi và thái tử trước kia. .. Trước khi Bình quý phi vào cung thì đã mang thai rồi. .. bà. .. bà ấy…"

Lạc Mịch dưới ánh mắt cực kỳ âm lãnh của ta cũng không cách nào nói cho trọn vẹn .

Ta cười lạnh nói :

"Không ngờ bà ấy dám vu tội ta!"

Lạc Mịch nói :

"Bà ấy. .. bà ấy nói. .. lúc vào cung. .. trên tay bà ấy có viết hai phần công vằn nghiệm thân, một phần trong đó đến nay vẫn còn được bà ấy giữ… Hiện tại đã. .. đã rơi vào trong tay bệ hạ rồi…"

Ta không kìm lòng nổi rùng mình một cái, nếu tất cả những lời của Lạc Mịch là thật, vậy thì Hâm Đức Hoàng đã biết được thân thế của ta rồi, cái lão cáo già này, ở trước mặt ta không ngờ lão lại che giấu cẩn thận đến như vậy, nếu như vừa rồi không phải là ta bị đau bụng đến khó nhịn và đi tới rừng trúc để tìm chỗ giải quyết, căn bản sẽ không phát hiện ra bí mật động trời này, khó trách thái độ của ông ta đối với ta lại đột nhiên có chuyển biến như vậy, xem ra là ông ta có ý dùng Tả Trục Lưu để đánh lạc hướng sự chú ý của ta, ba ngày sau, mục tiêu chân chính mà ông ta muốn đối phó chỉ sợ là ta mà thôi!

Ta nhìn Lạc Mịch chằm chằm nói :

"Trần ma ma đã chết rồi hả?"

Lạc Mịch vội vàng không ngừng gật đầu nói : "Ta. .. ta dựa theo ý của bệ hạ ném bà ấy xuống giếng rồi…"

Ta thấp giọng nói :

"Rất tốt!"

Trong nội tâm thầm ẩn hiện sát khí, chuyện này tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài nữa, bằng không ta sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ hoàng thất tông tộc. Lạc Mịch từ trong ánh mắt của ta dường như đã đoán được điều gì, hoảng sợ nói :

"Thái tử. .. ngài…"

Ta không đợi hắn nói xong, hai tay siết chặt lấy cái cổ của hắn, Lạc Mịch làm sao có thể là đối thủ của ta, ở trước mặt ta căn bản không có bất cứ chút lực phản kích nào. Hai chân liều mạng dãy dụa đạp mạnh trên mặt đất vài cái, chỉ trong vài nốt nhạc đã đi gặp ông bà .

Ta ôm lấy thi thể như bức tượng đi tới hồ nước ở phía tây rừng trúc, sau đó buộc thêm một tảng đá vào người hắn rồi nẻm thi thể xuống hồ nước .

Làm xong tất cả những việc này, vững tin xung quanh không có người ta mới men theo đường cũ trở về rừng trúc, đi tới nơi vừa rồi Lạc Mịch mới đốt vàng mã thì đã thấy Viên Thiên Trì đang tiến lên nghênh đón ta . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Vẻ mặt của Viên Thiên Trì cùng không có gì đặc biệt, mỉm cười nói :

"Sao công tử lại đi lâu như vậy?"

Ta thấp giọng nói :

"Không biết bị làm sao mà bụng cứ khó chịu mãi, xem ra ta cần phải nhanh chóng đi về uống thuốc mới được. "

Viên Thiên Trì thản nhiên cười nói :

"Công tử cần phải bảo trọng thân thể nhiều hơn!"

Trở lại nông trang ngoài thành, bọn người TTT, Tiêu Tín vẫn đang ở trong nông trang để chờ đợi tin tức của ta. Bởi vì trên đường xảy ra chuyện của Lạc Mịch nên lúc này tâm tình của ta có phần phiền muộn, không hề thuật lại cho mọi người tình hình cụ thể hôm nay vào cung mà đã trực tiếp đi thẳng đến thư phòng .

Đã rất lâu rồi ta chưa có cái cảm giác sợ hãi thật sâu như thế này, không ngờ Hâm Đức Hoàng đã biết được thân phận thật của ta, rốt cuộc là ông ta muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn lợi dụng ta để đối phó với Tả Trục Lưu rồi sau đó thừa dịp ta chưa chuẩn bị rồi tóm gọn ta? Ta lấy từ trong người ra bức địa đồ đã được cất kỳ từ lâu, đây là di vật duy nhất mà cha ta đã để lại .

Hiện tại lãnh thổ của Đại Khang so với lúc vẽ ra bản đồ này đã lớn hơn rất nhiều, nhưng hiện tại ta vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của ông. Ngón tay của ta di động dọc theo biên giới rộng lớn của tám nước, cự ly thành công đã càng ngày càng gần, ta sẽ không để cho bất cứ người nào ngăn cản bước tiến của ta đi tới .