Ta đứng trong bão cát đợi nửa canh giờ, nhưng không thấy Hoàn Tiểu Trác tới, trong lòng ta cỏ chút nôn nóng lên, lẽ nào nàng không nhận được lời mời của ta? Tính toán thời gian một chút, ta thấy đã quá giờ hẹn nên thầm nghĩ trong lòng :
"Đợi lát thêm nửa canh giờ nữa nếu nàng không tới, ta chỉ còn cách trở về. "
Không nghĩ tới gió càng lúc càng lớn, gạch ngói trên mặt đất cũng bị gió thổi tung lên, miệng mũi của ta dính không ít bùn đất, trong miệng khó chịu vô cùng, ngựa của ta ở trong gió hí lên một tiếng, giống như trong trời đất chỉ còn lại có một người, một ngựa .
Ta mất đi lòng tin, xem ra hôm nay Hoàn Tiểu Trác không tới được rồi, ta kéo cương ngựa, lúc đang muốn rời đi, thì mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến .
Ta nheo mắt nhìn về phía trước thế nhưng gió quá lớn, không thấy người tới là ai, phải mất một lúc sau mới thấy người tới là một cái xe ngựa bốn bánh .
Ta dắt ngựa đi tới, hướng về thùng xe hỏi dò :
"Người tới có phải là Đoạn quốc sư không?"
Trong xe không ai trả lời . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Ta cố gắng nói to hơn :
"Người tới có phải là Đoạn quốc sư không?"
Bên trong buồng xe vẫn không ai trả lời .
Ta có chút thất vọng dắt cương ngựa, muốn rời đi .
Lúc này từ trong buồng xe truyền đến một tiếng cười khẽ :
"Đồ ngốc, chẳng nhẽ có người thích ở trong bão cát hay sao?"
Ta thoải mái cười, Hoàn Tiểu Trác quả nhiên đúng hẹn mà đến, mỹ tỳ lái xe bảo ta buộc ngựa vào sau xe, rồi mở cửa chui vào trong thùng xe .
Khi vào ta thấy Hoàn Tiều Trác mỉm cười ngồi bên trong, nàng nhìn thấy trên mình ta toàn bụi cát, không nín được lại mỉm cười .
Ta cười nói :
"Đoạn quốc sư vì sao để cho ta đợi lâu như vậy?"
Hoàn Tiêu Trác nói :
"Lẽ nào huynh mới chờ ta một chút mà đã mất kiên nhẫn?"
Nàng đưa cho ta một cái khăn ướt, ta lau mặt, chỉ mới một vệt mà đã biến nó thành màu xám .
Ta thở phào nhẹ nhõm nói :
"Thời tiết ở Yên đô thật là ác liệt, nếu tiếp tục thêm một lúc nữa, ta sẽ bị biến thành người bùn mất. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Khi ta rời khỏi cửa, Yên đô bắt đầu nổi gió, trong thành lại thiếu cây cối, cho nên gió thổi là mang theo cát bay, ta phải bỏ ngựa ngồi xe, thời gian sẽ bị chậm hơn một chút. "
Ta thoải mái duỗi thắt lưng một cái nói :
"Quốc Sư đúng là quốc sư, kiểu gì cũng cao minh hơn ta một chút. "
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói :
"Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"
Ta vén rèm xe lên, thấy bụi bặm vẫn bay khắp bầu trời .
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Phía trước chính là Độ Kiếp Sơn, nghe nói cảnh sắc trên núi rất đẹp, chúng ta tới đó ngắm một chút. "
Ta cười nói :
"Hay là thôi đi, hiện giờ khắp nơi toàn là bụi, ở trên Độ Kiếp sơn cũng chỉ như vậy thôi. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Ngươi không hiểu, Độ Kiép Sơn non xanh nước biếc, chính là một ngọn núi thanh lệ kỳ ảo!"
Ta đâu chịu tin, cũng may Độ Kiếp Sơn cách chúng ta không xa, xe ngựa đi không bao lâu thì tới .
Ta và Hoàn Tiểu Trác xuống xe ngựa, bão cát nhỏ hơn trước rất nhiều. Hoàn Tiểu Trác lấy lụa mỏng che mặt đi len núi ta cuống quít đi theo .
Thế núi của Độ Kiếp sơn thoai thoải, đưa mắt có thể nhận ra cây cối ở đây tốt tươi, con đường mòn lên núi đã phủ đầy rêu xanh, trơn trượt vô cùng, hiển nhiên ở đây rất ít người tới du lịch .
Đi lên phía trước, cảnh sắc chuyển sang trong sáng, không khí mát mẻ, đâu còn sự tồn tại của bão cát nữa. Khi ta quay đầu nhìn lại, thấy chân núi mênh mông, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nói :
"Hóa ra bão cát đều ở phía dưới, cho nên trên núi thật là mát mẻ. "
Hoàn Tiểu Trác bỏ cái khen che mặt, ta chú ý tới. trong một thời gian không gặp, dung mạo của nàng càng lúc càng thanh lệ thoát tục. Nếu như so sánh với thời gian ở Hán đô lần trước, thì đẹp hơn vô cùng, không biết nàng tu luyện công phu vì mà lại có thể ảnh hưởng tới dung mạo?
Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía ta nói :
"Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Trên mặt của ta lẽ nào có chỗ nào kỳ quái hay sao?"
Ta cười nói :
"Quốc sư không nên hiểu lằm, cái đẹp bao giờ cũng hấp dẫn người khác. "
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói :
"Ở đây bốn bề vắng lặng, ngươi có thể đem mục đích của mình nói ra rồi chứ?"
Ta gật đầu, thấp giọng nói :
"Ta muốn cô nương giúp ta một chuyện. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Chỉ sợ chuyện của ngươi muốn làm, ta không cách nào giúp được. "
Ta thấp giọng nói :
"Trong thiên hạ chỉ có cô nương mới có thể làm được, ta muốn cô nương giúp ta khống chế Yên Vương Lý Triệu Cơ, làm cho hắn trong một thời gian ngắn không ngả theo phe của Hán quốc. "
Hoàn Tiểu Trác nhăn mày nói :
"Ngươi có biết thân phận và nhiệm vụ tới Yên đô lần này của ta không?"
Ta gật đầu nói :
"Đương nhiên biết, Lần này cô nương tới đây là muốn thuyết phục Yên vương từ bỏ liên minh với ta. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Nếu ngươi đã biết, vì sao còn đưa ra yêu cầu này?"
Ta dừng bước lại, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác, nói :
"Trước khi ta tới Yên đô, ta không biết cô nương với Lý Mộ Vũ lại tới nơi này, càng không biết Hán quốc lại nỗ lực điều đình chiến sự giữa Yên – Hàn, nếu như ta biết chuyện này, ta sẽ không tới nơi đây. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Mục đích ngươi kết minh với Yên đô rất rõ, tại sao lại bắt chúng ta không được lựa chọn?"
Ta cười lạnh nói :
"Hán quốc thay đổi ý niệm muốn tranh thủ Yên quốc, chẳng qua chỉ đơn giản là nhằm vào ta, không muốn cho ta nhận được lợi ích gì từ trận chiến này. Nếu như Lý Triệu Cơ thông minh đương nhiên sẽ hiểu, sớm muộn gì hắn cũng là thức ăn của Hán quốc mà thôi. "
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói :
"Xem ra ngươi đã hiểu rõ tất cả. "
Ta thở dài nói :
"Ta đã ở Yên đô hơn một ngày, một đêm rồi, nói chung là nó rất phiêu lưu. Yên vương lúc này quyết định ngả theo hướng Hán quốc, chỉ sợ là ta và hai nghìn võ sĩ sẽ bị hắn tàn sát. "
Hoàn Tiểu Trác không nói gì, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa .
Ta thấp giọng nói :
"Ta tới đây là để hộ tống công chúa Bí Điền Quốc A Y Cổ Lệ cùng với Yên quốc thất vương tử Lý Quốc Thái thành hôn, thế nhưng không nghĩ tới Yên Vương đột nhiên cải biến chủ ý, hắn muốn nhét A Y Cổ Lệ vào trong hậu cung. "
Hoàn Tiểu Trác nói :
"Chuyện này ta đã nghe nói, nhưng nó đâu có quan hệ gì với ngươi, nếu như ngươi thực sự lo lắng về an nguy của mình, thì lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là rời đi. "
Ta chậm rãi lắc đầu nói :
"Tính tình của ta cô nương cũng rõ, chuyện gì ta đã quyết định làm thì sẽ không dễ buông bỏ!"
Trong đôi mắt ta tỏa ra quang mang vô cùng kiên định :
"Lần này cho dù có khó khăn như thế nào, ta cũng phải thành công!"