Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 390: Gian thần (2)




Ta xoay người nhìn Tô Thiết Đảm nói :

"Nhưng mà kiến nghị của ngươi cũng có thể suy xét. Ngươi suất lĩnh binh sĩ, đem phũ nữ và trẻ em tiến vào trong, những người khác thì chờ đợi, hoặc là có thể tổ chức cho bọn họ từ từ đi về phía Dung Phủ và Bình Xuyên. "

Tô Thiết Đảm mừng rỡ, nặng nề gật đầu nói :

"Thái tử điện hạ, thuộc hạ đi làm ngay đây. "

Ta nhìn theo bóng dáng Tô Thiết Đảm đã đi xa không nhịn được mỉm cười nói :

"Không nghĩ tới là lòng dạ của hắn cũng không xấu. "

Xa Hạo thấp giọng nói :

"Công tử vì sao chỉ cho phụ nữ và trẻ em đi vào lãnh thổ Đại Khang?"

Khóe môi của ta hiện lên một nụ cười nhạt, khôn sống dại chết chính là quy tắc của ông trời đã định ra. Ta sao có thể tùy tiện vi phạm, huống chi những đứa trẻ này sau này sẽ lớn lên, từ trong tim bọn chúng sẽ coi mình là người của Đại Khang. Nhưng những người già yếu này chỉ làm gánh nặng của Đại Khang mà thôi .

Lúc hoàng hôn Dung Phủ và Bình Xuyên đã bắt đầu tuyển chọn thu nhận những người dân chạy nạn từ Yên quốc. Dựa theo kế sách trước đó của ta tất cả những phụ nữ và trẻ em đều được ưu tiên .

Lúc này Hứa Vũ Thần đang suất lĩnh binh sĩ cùng chúng ta giao dịch vật tư, chi phí giao dịch đã lên tới bảy mươi vạn lượng bạc, đây là chi tiêu để an bài những người dân chạy nạn từ Yên quốc trước đó. Thế nhưng dân chạy nạn từ Yên quốc vẫn không ngừng tiến đến biên cảnh của Khang Quốc, đến lúc tối, dân chạy nạn ở biên giới đã lên đến mười vạn người .

Binh lực dùng để phòng thủ biên giới vì vậy không thể không gia tăng. Những người dân chạy nạn này chứa đầy những nhân tố bất ổn, nếu là như phát sinh rối loạn, tình huống sẽ không thể kìm chế nổi .

Ta và Tiêu Trấn Kỳ sánh vai đứng trên trạm gác, nhìn về phía những ánh lửa nho nhỏ nơi dân chạy nạn đang cư trú tạm, vẻ mặt ngưng trọng .

Tiêu Trần Kỳ nói :

"Nếu như cứ để như thế này, dân chạy nạn rất nhanh sẽ tăng lên con số hai mươi vạn, cửa khẩu chắc chắn sẽ đóng lại lần nữa. "

Ta gật đầu :

"Không nghĩ tới thế cục nước Yên lại rối loạn như thế, chiến tranh chỉ mới bắt đầu, dên chúng trong nước liền rối loạn lên, nếu như cứ tiếp tục như thế thì Yên Hàn không thể duy trì được bao lâu nữa. "

Ta nhíu mày :

"Mau chóng tìm hiểu xem ai đang giở trò. "

Tiêu Trấn Kỳ nói :

"Dân chạy nạn đa số là chạy từ phía bắc Yên quốc, trong khi đó ở những nơi gần chiến hỏa nhất lại rất bình tĩnh. "

Ta thấp giọng nói :

"Ngươi nói là, các quan viên ở các châu huyện phía bắc Yên quốc để mặc cho những người này trốn đi?"

Tiêu Trần Kỳ nói :

"Sợ rằng không chỉ là trốn đi đơn giản như vậy, những quan viên này ở trong việc bách tính trốn đi có quan hệ rất lớn, có thể nói việc này là do bọn họ liên thủ tạo ra. "

Ta suy nghĩ một chút mới nói :

"Có thể bày ra âm mưu như thế này thì người bày mưu chắc chắn là người nắm quyền cao chức trọng trong Yên quốc. .. "

Ta dừng lại một chút nói :

"Hứa Vũ Thần mấy ngày nay luôn bận rộn việc giao dịch với chúng ta, hắn vì dân chúng mà bôn ba khắp nơi, không thể nào là hắn. Đại tướng quân Hạ Hầu Nộ Thái đang chỉ huy tác chiến, hắn cũng không có khả năng. "

Tiêu Trấn Kỳ nói :

"Ý công tử là, việc này rất có khả năng là do tướng quân Cao Quan Viễn gây ra?"

Ta cười nhạt một tiếng nói :

"Người có năng lực này trong nội bộ Yên quốc không nhiều lắm, ta sao có thể không nghi ngờ hắn đây?"

Tiêu Trấn Kỳ nói :

"Ta đã sớm nghe nói Cao Quang Viễn và Hứa Vũ Thần không hòa thuận, lần này Hứa Vũ Thần tự chủ trương đưa cho chúng ta bảy mươi vạn lượng bạc, có thể hay không bị Cao Quang Viễn lấy nó làm nhược điểm?"

Ta mỉm cười nói :

"Nếu như Cao Quang Viễn tán thành việc lần này, thì cho thấy hắn làm tất cả vì đại cục, lấy quốc vận của Yên quốc làm trọng, nếu như hắn mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng, muốn hãm hại Hứa Vũ Thần, thì chứng minh hắn là tên tiểu nhân có thù tất báo, những chỗ hổng trong Yên Quốc là do hắn làm ra. "

Tiêu Trấn Kỳ cười phá lên nói :

"Công tử quả nhiên mưu tính sâu xa. "

Ta thấp giọng nói :

"Hãy cố gắn trì hoãn việc tiếp thu dân chạy nạn, để cho trời xanh quyết định vận mệnh của họ, việc này chưa chắc là không thuận theo ý trời. "

Tiêu Trấn Kỳ hiểu ý tứ trong câu nói của ta, yên lặng gật đầu .

Việc mà ta sắp đặt đang theo trình tự mà tiến hành, bên ta tận lực trì hoãn việc cho dân chạy nạn từ Yên Quốc bước vào lãnh thổ Đại Khang, từng người dân tiến vào lãnh thổ đều tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện, đối với những người già yếu đây là lý do để bọn họ tiếp tục ở lại biên cảnh Đại Khang, thời tiết càng ngày càng lạnh, hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ ngày càng ác liệt, lại có thêm không ít người vì không chịu nổi đói khổ lạnh lẽo mà chết ở nơi biên giới .

Bảy ngày sau Dung Phủ và Binh Xuyên tổng cộng tiếp nhận năm vạn dân chạy nạn, Sở Xuyên cũng tiếp nhận ba vạn dân chạy nạn, thế nhưng số lượng lớn dân chạy nạn không ngừng tiến đến biên cảnh Khang quốc, hiện tại dân chạy nạn ở biên cảnh đã lên tới một con số kinh khủng, ba mươi vạn người .

"Yên quốc xong rồi. .. "

Ta đứng ở trên cao, nhìn về phía đội ngũ dân chạy nạn đang kiểm tra thân thể .

Xa Hạo thấp giọng nói :

"Dân tâm tan rã, không phải là phúc của quốc gia, không có người nào có thể xoay chuyển cục diện nữa rồi. "

Ta thở dài :

"Được rồi, đợt giao dịch vật tư thứ hai với Yên Quốc chuẩn bị như thế nào rồi?"

Xa Hạo nói :

"Chắc là không có sai sót gì, Tiêu tương quân đã đi trước thị sát. "

Hắn vừa dứt lời, liền thấy ở phía xa có ba người đang cưỡi ngựa như bay tới đây, người ở giữa là Tiêu Trấn Kỳ . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ta mỉm cười tiến ra đón :

"Tiêu đại ca, ta vừa mới nhắc tới huynh, huynh đã tới rồi!"

Tiêu Trấn Kỳ cười cười rồi lập tức xuống ngựa, đem roi ngựa giắt trên yên ngựa, cười nói :

"Công tử, Yên đô có tin tức truyền đến, Yên vương Lý Triệu Cơ thấy Hứa Vũ Thần lần này tự chủ trương đưa cho ta bảy mươi vạn lượng bạc có chút tức giận, đã cho hắn lưu lại Yên Đô và đem mọi việc liên quan đến giao dịch với chúng ta giao cho Cao Quan Viễn, nghe nói hôm nay hắn sẽ đến Sở Châu. "

Ta ngơ ngác, tuy rằng sớm biết kết quả của Hứa Vũ Thần nên từ lâu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tin tức như vậy vẫn làm ta có chút tiếc nuối, dù sao Hứa Vũ Thần là một thần tử một lòng vì nước, Lý Triệu Cơ này sao lại chẳng phân biệt được gì cả .

Tiêu Trấn Kỳ nói :

"Nhóm vật tư thứ hai của Yên quốc đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Cao Quang Viễn tới đây giao dịch thôi nhưng mà. .. "

Hắn dừng lại một chút rồi nói :

"Nghe nói Hạ Hầu Nộ Thái ở biên cảnh đã bại hai trận, đã lui về phía sau hai mươi dặm, tiến hành xây dựng công sự phòng ngự. Yên quân căn bản không phải đối thủ của quân Hàn, chỉ sợ là một tháng cũng không chống đỡ nổi, sẽ bị quân Hàn đánh tới Yên Đô. "

Ta nhíu mày nói :

"Kỳ quái Yên quân tại sao lại không chịu nổi một kích như thế?"

Xa Hạo nói :

"Dân tâm đã tan rã, quân tâm chỉ sợ cũng như vậy, quân đội như thế thì làm gì có lực chiến đấu?"

Trong lòng ta đầy sầu lo nói :

"Ta lo lắng nhất chính là phát sinh tình huống như vậy, xem ra chúng ta phải một lần nữa lo lắng đến sách lược của Yên quốc. "

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói :

"Nếu cứ để mặc cho cục diện này tiếp tục phát triển, sợ rằng đất đai màu mỡ của Yên quốc cuối cùng đều bị nước Hàn nuốt gọn. "

Ta cười lạnh nói :

"Lấy thực lực của nước Hàn há có thể một hơi nuốt trọn Yên Quốc, chuyện này nhất định là trong nội bộ nước Yên xảy ra chuyện. "