Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 356: Không giết (1)




Những người thực hiện tiết mục bay người trên không toàn bộ đều bị thị vệ bao vây lại .

Nam Tử trung niên dẫn đầu lớn tiếng nói :

"Thời gian chúng ta báo đáp chủ nhân đã tới rồi!"

Hắn nói câu này, mọi người bị vây đều xoay ngược chuôi đao, cắt ngang cổ mình một cái, trong nháy mắt đám thích khách chết sạch sẽ không còn một ai .

Ta đã sớm nghĩ tới kết quả này, nếu như Hưng vương đã tìm người muốn ám sát Hâm Đức hoàng đế, tất sẽ không lưu lại ai sống sót, nhưng bằng vào đám nghệ nhân này thì hắn cũng chỉ tự đưa mình vào khốn cảnh mà thôi .

Đường Muội đi tới trước mặt ta, ta cố ý nói :

"Thích khách kia nói như thế nào?"

Đường Muội kề sát vào tai của ta, thấp giọng nói :

"Hắn không nói được gì thì đã chết rồi. "

Ta đưa mắt nhìn sang Hưng vương Long Dận Thao, Long Dận Thao mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn rơi xuống như mưa, hắn căn bản không biết Đường Muội nói cái gì, cho nên tưởng là Đường Muội nói hắn là kẻ chủ mưu đằng sau .

Long Dận Thao cuống quít vọt tới trước mặt Hâm Đức hoàng đế, quỳ rạp xuống đất nói :

"Phụ hoàng, đám nghệ nhân này mặc dù là do hoàng nhi mời tới, nhưng mà con cũng không biết họ là thích khách!"

Ta cười lạnh nói :

"Hoàng huynh nói gì vậy, phụ hoàng đâu có nói đám thích khách này là do huynh mời tới, nhưng mà. .. lúc nãy trước khi tên thích khách kia chết đi có nói một câu không có lợi cho hoàng huynh đâu. "

Hâm Đức hoàng đế sắc mặt xám sịt tới cực điểm, lạnh lùng nói :

"Hắn nói những gì?"

Ta nháy mắt cho Đường Muội, khích lệ nói :

"Đường hộ vệ, ngươi không cần lo lắng gì cả, cứ đem câu vừa rồi của thích khách nói ra đi!"

Đường Muội hiểu ý của ta, hướng Long Dận Thao nhìn liếc mắt, sau đó mới lớn tiếng nói :

"Thích khách kia nói là… Hưng vương sai sử hắn. .. "

Hưng vương giận dữ hét :

"Đô hỗn trướng, ngươi ngậm máu phun người. "

Ta mỉm cười nói :

"Hoàng huynh cần gì phải gấp gáp, Đường hộ vệ từ trước đến nay chưa từng nói láo, có lẽ là do thích khách kia trước khi chết ăn nói bừa bãi cũng chưa biết chừng. "

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói :

"Dận Thao, những người này có phải là do ngươi phái tới hay không?"

Hưng vương run giọng nói :

"Phụ hoàng, hài nhi đối với người trung tâm trung hiếu có ông trời biết, nếu như hài nhi làm việc này thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, không được chết yên lành!"

Tĩnh Đức phi chạy tới bên người Hâm Đức hoàng đế, nức nở nói :

"Bệ hạ minh giám, có lẽ là có người cố ý vu hãm Dận Thao, Dận Thao xưa nay nhân hậu, sao nó có thể làm ra chuyện như thế này được?"

Dực Vương thấp giọng nói :

"Bệ hạ, chuyện này căn bản không có cách nào kiểm tra, chỉ căn cứ vào lời nói của thích khách kia thì không cách nào định tội được. Hơn nữa…"

Hắn nhìn ta một cái nói :

"Thích khách kia nói cũng chỉ có một mình Đường hộ vệ nghe được, bệ hạ kính xin thận trọng. "

Ta biết hắn vẫn có ý bảo hộ cho tỷ tỷ và cháu trai của mình, nên thuận nước giong thuyền nói :

"Phụ hoàng, nhạc phụ nói rất đúng, chỉ bằng lời nói trước khi chết của thị vệ kia thì không thể xác định chuyện này là do hoàng huynh làm. "

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói :

"Chuyện này ta nhất định phải tra điều tra rõ chân tướng"

Hắn chỉ hướng Long Dận Thao nói :

"Đem tên ngỗ nghịch này nhốt vào trong Cảnh cung, khi đại thọ qua ta sẽ đích thân thẩm vấn nó!"

Tả Trục Lưu nói :

"Bệ hạ, sắp tới buổi trưa rồi, các vị tiên sư phải bắt đầu luyện đan. "

Hâm Đức hoàng đế thần tình có chút hòa hoãn lại, hắn thấp giọng nói :

"Ta đi thay y phục, chờ tin tức tốt của chư vị tiên sư. "

Hâm Đức hoàng đế xoay người rời đi .

Tả Trục Lưu mỉm cười đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói :

"Chúc mừng thái tử điện hạ đạt được nguyện vọng. "

Ta ha hả cười nói :

"Tả tướng quốc nói câu này hình như là nghĩ một đằng, nói một nẻo?"

Tả Trục Lưu mỉm cười nói :

"Có được tất có mất, có mất tất có được, có một số việc đều là do thiên định, không cách nào thay đổi. "

Ta bình tĩnh nói :

"Tả tướng quốc nói những lời này là có ý gì?"

Tả Trục Lưu nói :

"Ta chỉ cảm thấy thái tử điện hạ vẫn chưa tìm thấy nơi hạ lạc của tiểu quận chúa, cho nên thốt ra vài câu cảm khái mà thôi. "

Hắn đưa mắt nhìn về hướng đông bắc, nhẹ giọng nói :

"Năm trăm đồng nam đồng nữ này tuổi cùng xấp xỉ tiểu quận chú, để hoàn thành đan dược cho bệ hạ, cũng chỉ còn cách là hi sinh đám hài tử này. "

Ta hầu như có thể khẳng định, Mính Nhi chắc chắn ở trong đám hài tử này, Tả Trục Lưu là tên đầu sỏ bắt cóc con của ta .

Sự phẫn nộ tràn ngập trong ngực ta, nhưng mà ta chẳng có biểu hiện gì ra bên ngoài, mỉm cười nói :

"Tả tướng quốc nói không sai, có được tất có mất, nếu như Mính Nhi hi sinh, có thể đổi lấy được tiền đồ cho Đại Khang, đối với Đại Khang mà nói, đây là chuyện được nhiều hơn mất. .. "

Ta cố ý hướng nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói :

"Tại sao không thấy Ngọc Di tiểu thư? Trong buổi gặp mặt long trọng thế này mà tiểu thư cũng vắng mặt được hay sao?"

Nụ cười của Tả Trục Lưu trở nên đông cứng lại, ánh mắt của hắn tỏa ra sự oán độc .

Ta nhẹ giọng nói :

"Tả tướng quốc có biết cái gì gọi là đồng bệnh tương liên hay không? Con ta chết nhỏ đúng là bất hạnh, nhưng mà chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì lại bi thảm hơn nhiều. "

"Ngươi. .. "

Biểu tình của Tả Trục Lưu trở nên bối rối .

Hướng đông bắc mơ hồ truyền tới sự náo động lớn .

Hâm Đức hoàng đế một lần nữa xuất hiện trên quảng trường, hắn đã nghe thấy động tĩnh từ phía xa .

Một gã đại nội thị vệ hoang mang chạy tới bẩm báo :

"Khởi bầm bệ hạ, rất nhiều bách tính phá tan sự phòng thủ ở đông môn, xông vào hoàng thành, đang công kích vào phòng luyện đan. "

Hâm Đức hoàng đế giận dữ nói :

"Phản rồi! Đông môn là do ai canh gác?"

Thị vệ kia nói :

"Đông môn là do Ngự Lâm quân Phó thống lĩnh Trương Trung Dương thủ hộ, hiện giờ không thấy hình bóng của hắn đâu cả. "

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói :

"Đều là một đám phế vật, chỉ là mấy tên loạn dân, các ngươi không ngăn được chúng ư?"

Tả Đông Tường đi tới trước mặt Hâm Đức hoàng đế nói :

"Bệ hạ không cần lo lắng, thần lập tức suất binh tới đó. "

Hâm Đức hoàng đế nói :

"Còn không mau đi, cần phải bảo vệ tốt phòng luyện đan, ngàn vạn lần đừng cho nó xảy ra chuyện gì cả. "

Đúng lúc này, góc đông bắc của quảng trường trở nên rối loạn, có mấy trăm tên Ngự Lâm quân chạy tới chỗ Hâm Đức hoàng đế, lúc đầu ta tưởng là đám Ngự Lâm quân này tới đây hộ giá, nhưng mà ngay lập tức cảm giác sự tình hình như có chút không đúng, những người này gặp người là giết, liều lĩnh vọt tới chỗ Hâm Đức hoàng đế .

"Hộ giá!"

Ta kêu lớn .

Hơn trăm danh ngự tiền thị vệ lập tức bao quanh Hâm Đức hoàng đế .

Hâm Đức hoàng đế cả giận nói :

"Phản rồi! Phản rồi! Giết chết toàn bộ đám nghịch tặc này cho ta!"

Dù sao hắn cũng không làm mất phong độ của vua một nước, trong lúc nguy hiểm cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả .

Đám Ngự Lâm quân mưu phản mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mà trên quảng trường hầu như là đám quan viên và hoàng tộc tay không tấc sắt, họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán .

Trong phút chốc xung quanh chúng ta trở nên trống rỗng, chỉ còn lại có hơn trăm tên hộ vệ hộ giá .

Phản quân gào thét vọt tới chỗ của chúng ta .

Trong thời khắc nguy hiểm, Dực Hổ điều động Kỳ Lân vọt tới, dùng tốc độ cao nhất phóng tới chỗ phản quân, ngăn cản được thế tiến công của họ .

Kỳ Lân được chế tạo từ thép tốt, căn bản là không sợ đao kiếm, bốn vó nện xuống, đối thủ lập tức huyết nhục bầy nhầy, trong nháy mắt đã có hơn mười người bị giết .

Ta bình tĩnh hô lớn :

"Bắn cung!"

Đám thị vệ lập tức dùng cung tên bắn tới chỗ đám phản quân, trong một thời gian ngắn, thế tiến công của phản quân đã bị chúng ta ngăn lại .

Ta suất lĩnh đám thị vệ hộ tống Hâm Đức hoàng đế tới chỗ an toàn. Hâm Đức hoàng đế kéo cánh tay ta nói :

"Dận Không cho dù như thế nào cũng phải bảo toàn phòng luyện đan cho ta. "

Tới thời gian này rồi mà hắn vẫn không quên luyện tiên đan trường sinh bất lão, trong lòng ta thầm mắng hắn ngu ngốc, nhưng vẫn gật đầu nói :

"Phụ hoàng yên tâm, hài nhi lập tức dẫn Ngự Lâm quân tới hỗ trợ. "

Ta và Đường Muội suất lĩnh Ngự Lâm quân chạy tới quảng trường. Dực Vương và chúng thần tiến tới đón, hắn ân cần nói :

"Hoàng thượng ra sao?"

Ta mỉm cười nói :

"Bệ hạ không sao, hiện giờ hài nhi phải dẫn quân tới hỗ trợ cho phòng luyện đan. "

Tả Trục Lưu dùng thanh âm xót xa nói :

"Thái tử đừng lo, khuyển tử đã phái Long Tương quân tới đó, khi cần thiết sẽ áp dụng tất cả các thủ đoạn, phỏng chừng loạn dân không bao lâu sẽ bị dẹp yên. "

Ánh mắt của ta lại một lần nữa nhìn thẳng vào Tả Trục Lưu, gằn từng chữ một :

"Năm trăm đồng năm đồng nữ kia đều có phụ mẫu, bọn họ vì cứu con của mình nên mới xông vào cung đình, Tả tướng quốc vì sao lại không đặt mình vào hoàn cảnh của họ là suy nghĩ?"

Tả Trục Lưu cười lạnh nói :

"Loạn thần tặc tử, người nào chẳng có thể tru giết, thái tử điện hạ ngàn vạn lần không được nương tay. "

Ta cười lạnh nói :

"Số Ngự Lâm quân mưu phản hôm nay do Tả Đông Tường quản hạt, sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ truy cứu tới cùng!"

Tả Trục Lưu biến sắc :

"Thái tử điện hạ nói câu này là có ý gì?"

Ta không thèm nhìn hắn nữa, lớn tiếng nói :

"Hàn Nhữ Thành tướng quân!"

Hàn Nhữ Thành cuống quít ra khỏi hàng nói :

"Có thần!"

"Ngươi mau ra lệnh cho thủy quân kinh sư, lặp tức tới phòng luyện đan dẹp loạn, cần phải giảm thiểu thương vong, tránh những chuyện đổ máu. "

Hàn Nhữ Thành lĩnh mệnh cuống quít rời đi, hai mươi chiến thuyền chỉ ở ngay Vạn Long Cảng, thuỷ quân từ đó chạy tới hoàng cung chỉ mất chừng nửa canh giờ .

Sở dĩ ta cho thủy quân gia nhập cuộc chiến, là vì muốn cảnh tượng này càng hỗn loạn càng tốt, mục đích của thủy quân không phải là bao vây tiễu trừ loạn dân, mà là ngăn Long Tương quân của Tả Đông Tường, để cho đám người Khâu Dật Trần có cơ hội thoát trở ra .

Sắc mặt Tả Trục Lưu khó coi tới cực điểm, hiển nhiên là hắn đã rơi vào thế hạ phong .

Ta mỉm cười đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói :

"Bản vương có một câu nói muốn khuyên Tả tướng quốc. "

Tả Trục Lưu im lặng không lên tiếng, đôi môi mím chặt .

Ta thấp giọng nói :

"Tả Đông Tường hiện giờ tốt nhất là không nên có hành động gì, bằng không vạn nhất bị coi như loạn quân, rồi bị tiễu trừ thì phiền phức tới cực điểm?"

Tả Trục Lưu nở nụ cười khổ .

Ta nói :

"Thật ra có những lúc con người chẳng phân biệt được sự sống chết của mình. Tả tướng quốc chắc hiểu đạo lý này. "

Tả Trục Lưu bỗng nhiên nở nụ cười :

"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao bệ hạ chọn Bình vương làm thái tử, làm người thừa kế ngôi vị hoàng đế, những hoàng tử khác đúng là kém thái tử nhiều lắm. "

Ta lắc đầu nói :

"Sai rồi! Là vì ta am hiểu chuyện cấp cho địch thủ ba phần nhân nhượng, có lẽ đây chính là chỗ khác biệt giữa ta và người khác, Tả tướng quốc có đồng ý với khoản này không?"

Tả Trục Lưu thấp giọng nói :

"Lùi một bước trời cao biển rộng, nhượng ba phần sóng lặng gió êm. .. "

Cảnh tượng hỗn loạn trong phòng luyện đan kéo dài tới tận hai canh giờ, vách tường bị thủng lỗ chỗ, nguyên nhân là do Dực Hổ điều khiển Kỳ Lân gây ra .

Toàn bộ phòng luyện đan bị bách tính phẫn nộ hủy hoại không còn gì, hơn năm trăm đồng nam đồng nữ đã được cứu ra ngoài hơn mười phương sĩ bị giết tại chỗ, bọn họ tuy rằng nói mình luyện chế được đan dược trường sinh bất lão, nhưng bản thân lại không thoát khỏi cái chết . Nguồn: http://truyenfull.vn

Trong hỗn loạn có hơn hai trăm bách tính bị giết, hơn bốn trăm người bị bắt sống tại chỗ, trong số người bị bắt không có người của ta, nhưng khi kiểm tra thi thể mới phát hiện hai mươi võ sĩ dưới trướng của ta bị chết, đa số là do họ tự sát họ dùng máu của mình để mở đường cho con đường của ta .

Tả Đông Tường đương nhiên đã được Tả Trục Lưu bày mưu tính kế, nhanh chóng thoát khỏi cuộc bao vây tiêu trừ, chuyện còn lại hoàn toàn giao cho quân đội của Hàn Nhữ Thành .

Thủ hạ của ta có thể trở ra cũng vì nguyên nhân này, nếu như hắn tiếp tục kéo dài, không biết là có bao nhiêu võ sĩ bị tổn thất .

Ta một mình đứng ở trên quảng trường, đám cung nữ và thái giám đang cọ rửa máu tanh, không khí ẩm ướt lạnh lẽo làm cho ta cảm giác cực kỳ khó chịu .

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, sau khi thực sự đạt được mục đích của mình rồi, ta cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, dường như những chuyện này đối với ta là chuyện đương nhiên .

Sở nhi cùng đám gia quyến của đám đồng nam đồng nữ rời khỏi hoàng cung, Hâm Đức hoàng đế cũng đã trở lại Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi, cái trò cười cung đình này tạm thời kết thúc .

Trận chiến này như một cơn lốc khổng lồ, nhưng do Hâm Đức hoàng đế cải biến chủ ý, cho nên tình thế có xảy ra biến hóa so với dự định .

Biểu hiện bề ngoài ta được làm thái tử, nhưng mà thế cục thực sự của Đại Khang không có biến hóa gì cả. Tả Trục Lưu cũng hiểu rõ đạo lý lùi một bước biển rộng trời cao, tiếp tục đối địch với ta thì cũng không phải là hành vi sáng suốt gì cả .

Tình thế đã được chúng ta ngăn cản, nhưng phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm. Tả Trục Lưu và ta đương nhiên không ai chịu chủ động đứng ra phụ trách, cho nên người thích hợp nhất đương nhiên là Long Dận Thao .

Dực Vương im lặng xuất hiện phía sau của ta, ta xoay người hành lễ, cung kính nói :

"Nhạc phụ!"

Dực Vương gật đầu, thần tình của hắn có vẻ nặng nề, hắn nhìn vết máu trên quảng trường, thấp giọng nói :

"Ta thực sự không hi vọng, trong hoàng cung lại có đổ máu phát sinh. "

Ta đương nhiên hiểu hàm ý trong câu này của hắn, nói :

"Nhạc phụ yên tâm, hài nhi sẽ tận lực giảm bớt tội của Hưng vương. "

Dực Vương thở dài :

"Nó lần này đúng là tự gieo gió thì gặt bão. .. "