Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 337: Đảm sắc (1)




Lúc này trong xe ngựa truyền ra một tiếng gào to, chúng ta đều ngẩn ra, không ngờ còn có người ở trong xe ngựa .

Xe ngựa bắt đầu từ từ chìm xuống đất, ta nhanh chóng có phản ứng, từ phía sau tháo xuống dây thừng rồi buộc vào đuôi mũi tên, nhắm vào cạnh xe ngựa bắn thẳng tới, mũi tên chuẩn xác bắn lên thùng xe .

Ta hét lớn :

"Bên trong nếu có người thì nhanh nắm lấy dây thừng chui ra đi. "

Đô Thán cùng A Đông cũng mở to hai mắt, trong nội tâm đối với chiếc xe ngựa thần bí này tràn ngập hiếu kỳ. Đô Thán nhìn vết máu loang lổ trên xe ngựa, trong ánh mắt đột nhiên toát ra sự sợ hãi vô tận, gã lớn tiếng la lên :

"Bỏ xe ngựa ở chỗ này, chúng ta chạy đi nhanh. .. "

Một góc màn xe đã bị nhấc lên, mỗi người trong chúng ta thình lình cũng như chết chân tại chỗ .

Đó là một bàn tay hoàn mỹ không tì vết, tại dưới ánh dương quang chiều tà giống như một đóa u lan thuần mỹ, chiếc vòng tay do hoàng kim chế thành vừa đúng tô điểm thêm cho nó vẻ quý phái, bàn tay này không nên thuộc về nơi đại mạc đầy bão cát phong ba này, hay là nàng căn bản không nên xuất hiện tại trong đại mạc. . .

Ta rõ ràng nghe được tiếng hít thở của Đô Thán, gã mặc dù kiệt lực khống chế nhưng vẫn có thể cảm giác được tiếng vù vù hít thờ ở trong cổ họng .

"Ma quỷ. .. "

Thanh âm của Đô Thán trở nên đặc biệt quái dị .

Ta lập lại :

"Dây thừng ở trên thùng xe bên trái, nắm lấy nó đi!"

Cánh tay kia lần mò một hồi, rốt cuộc tìm được vị trí của dây thừng, nàng từ trong màn xe lộ ra thân mình mái tóc dài đen óng ả tùy ý tán loạn trên chiếc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình mà thoải mái. Lông mi nàng dài mà uốn lượn, trên mặt vẫn còn vương một giọt nước mắt trong suốt, chỗ vạt áo ngủ lộ ra một đôi cẳng chân thon dài trắng bóng, dưới những đường cong lả lướt là hai chân hoàn mỹ không tì vết, bên đôi môi như cánh hoa tươi của nàng vẫn còn đọng lại một tia sợ hãi. "

"
Cầm dây buộc lên người cô!"

Thiếu nữ kia từ trong hoang mang trấn tĩnh xuống, đem dây thừng trên đuôi tên cởi xuống rồi buộc vào hông mình, cùng lúc đó, tốc độ trũng xuống của xe ngựa tại trong lưu sa đột nhiên nhanh hơn, nàng duyên dáng gọi to một tiếng, thân mình theo xe ngựa nhanh chóng hạ xuống .

Ta hét lớn một tiếng, nắm chặt dây thừng cố sức kéo lên trên, A Đông vọt qua đây hợp lực cùng ta cùng kéo sợi dây lên .

Cả người thiếu nữ rốt cuộc thoát khỏi xe ngựa .

Đô Thán vẫn luôn sững sờ ở một bên cũng gia nhập nghĩ cách cứu viện thiếu nữ ở trong trận doanh .

Dưới hợp lực của ba người chúng ta, cuối cùng cũng kéo được thiếu nữ thoát khỏi phạm vi của lưu sa .

Ta nắm lấy bàn tay của nàng đến nàng đến chỗ an toàn. Thiếu nữ vẫn còn chưa hết kinh hồn quay đầu lại, nhìn thấy xe ngựa cùng thi thể trong hố cát từ lâu đã hoàn toàn chìm vào trong cát vàng, tất cả giống như chưa bao giờ phát sinh qua, khôi phục lại sự yên lặng cùng bình tĩnh như trước đây .

Mặt trời chiếu tại chân trời phía tây dần dần chìm xuống, cũng sắp tới ban đêm. Đô Thán đi tới bên người ta nói :

"Nên cắm trại thôi. "

Ta gật đầu nói :

"
Trước tiên dẫn chúng ta rời khỏi vùng lưu sa này cái đã. "

Ban đêm trong sa mạc cực kỳ yên tĩnh, giữa màn trời xanh lam sâu thăm thẳm là ánh trăng sáng tỏ treo cao, ánh trăng chiếu khắp toàn bộ sa mạc biến nó thành một mảnh màu trắng bạc, từng tầng cát hệt như được xây nên từ vây cá, giống như cơn gió nhẹ thổi trên mặt hồ lăn tăn, nhưng lại thiếu vài phần sống động, nhiều thêm một ít lạnh lẽo thê lương .

Chúng ta nhóm lên một đống lửa trại trên sa mạc. Đô Thán cùng A Đông dựng lên ba căn lều quây quanh đống lửa .

Ta thấp giọng nói :

"Vị cô nương này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Nàng buồn rầu thở dài một hơi nói :

"
Ta là A Y Cổ Lệ(Ayiguli) là người nước Bí Điền. "

Khâu ảm của nàng pha thêm giọng của người dị tộc, nhưng khi nghe lại đặc biệt thoải mải dễ nghe .

Nước Bí Điền ta đà từng nghe nói qua, là một nước bé nằm ở phía tây sa mạc Gobi, cự ly cách chỗ này của chúng ta phải xa mấy nghìn dặm, không biết cô gái này vì sao lại lưu lạc đến tận nơi đây . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

A Y Cổ Lệ nói :

"
Ta đi cùng thương đội đi đến Yên quốc kinh doanh, ai ngờ. .. trên đường gặp phải đạo tặc, đang lúc chém giết lại gặp phải lưu sa. "

Tình hình lúc cứu cô ấy ta vẫn như đang rành rành trước mắt, tràng cảnh lúc đó rõ ràng là sau khi hai đội nhân mà chém giết nhau rất kịch liệt, hiển nhiên A Y Cổ Lệ đã dấu giếm điều gì đó với ta, rõ ràng là cô ta đang nói dối .

Nhưng ta vẫn chưa vạch trần cô ta, chỉ thản nhiên cười nói :

"
Rất trùng hợp, chúng ta cũng muốn đến Yên quốc, thuận tiện đưa cô đến biên giới Yên quốc luôn. "

A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói :

"
Đa tạ công tử!"

Ta đứng dậy nói :

"
Lều đã chuẩn bị cho cô rồi, sau khi ăn xong hãy đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường gấp. "

Lúc nửa đêm ta tỉnh lại, phát hiện A Đông không có ở trong lều, ta liền mặc thêm áo đi ra ngoài lều, thấy A Đông đang ngồi một mình bên đống lửa gác đêm cho ta .

Ta mỉm cười đi tới :

"
A Đông, nơi này là đại mạc mênh mông không có dân cư, căn bản không có người đi qua đâu. "

A Đông nói :

"
Chủ nhân, ngươi có cảm thấy cô gái kia xuất hiện ở chỗ này có chút quái dị hay không?"

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói :

"
Nhìn kiểu dáng của cô ta, thân phận chắc cũng có chút cao quý, có thể là một vị quý tộc là đến từ Bí Điền quốc. "

A Đông gật đầu nói :

"
Bên cạnh xe ngựa chí ít cũng có hơn hai trăm người chết, chuyện này sợ rằng không chỉ đơn giản như vây đâu .

Ta mỉm cười nói :

"Đợi đến khi ra khỏi sa mạc này, chúng ta sẽ cho cô ấy một ít ngân lượng để cho cô ấy tự đi một mình, cô ta có bí mật gì thì cũng có quan hệ gì đến chúng ta đâu?"

Ta vỗ vai A Đông nói :

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh đi ngủ sớm đi. "

Chúng ta một đường đi thẳng về hướng nam, ba ngày sau rốt cuộc vượt qua được sa mạc Gobi và đặt chân lên thảo nguyên phía Bắc Yên quốc .

Suốt ba ngày bôn ba đã làm cho bốn người chúng ta trở nên lem luốc như một con khỉ, dung nhan xinh đẹp của A Y Cổ Lệ cũng bị bám một tầng cát vàng. A Y Cổ Lệ thấy ta đang nhìn nàng thì xấu hổ nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng đều như bắp .

Đô Thán chỉ về hướng nam :

"Đi về phía trước thêm hai mươi dặm nữa sẽ là Ngọc Môn quan, dọc đường cũng chỉ là thảo nguyên, đường xá bằng phẳng hẳn là sẽ không bị lạc đường đâu. "

Ta móc ra từ trong lòng mấy tấm ngân phiếu, trả cho gã thù lao gấp bội hơn, Đô Thán nhìn ngân phiếu trong tay, giọng nói kích động đến run rẩy :

"Công tử. .. làm gì… cho nhiều như vậy?"

Ta cười ha hả nói :

"Vốn đã thương lượng từ đầu là mang hai người chúng ta ra khỏi đại mạc, hiện tại lại tăng thêm một người, thù lao trả đương nhiên phải cho ngươi gấp bội rồi. "

Đô Thán thiên ân vạn tạ rời đi, trước khi đi gã lại đặc biệt căn dặn ta :

"Phía trước cách đó không xa có một bộ lạc chăn nuôi, tại nơi đó có thể dùng lạc đà để đổi lấy ngựa của họ, ngân phiếu của Bắc Hồ không thể dùng tại Yên quốc được, các vị cũng có thể vào trong bộ lạc trao đổi với dân bản xứ để lấy tiền của Yên quốc. "

Sau khi chúng ta chia tay Đô Thán thì tiếp tục đi về phía nam, rất nhanh đã đến bộ lạc du mục theo như lời gã nói. Chúng ta đem ba con lạc đà của mình để đôi lấy ba con con tuấn mã với đối phương, lại dùng ngân phiếu Bắc Hồ để đổi một ít sang tiền nước Yên từ trong tay họ. Tộc nhân ở đây hiển nhiên bình thường dựa vào loại giao dịch này mà kiếm sống, nhìn từ biểu hiện của người nào người nấy đều rất gian xảo, chúng ta chịu một chút thiệt thòi là điều không thể tránh được .

Vào trong bộ lạc chúng ta đi kiếm nước để rửa sạch cát bụi trên mặt, A Y Cổ Lệ vừa khôi phục diện mạo vốn có lập tức khiến cho mọi người nhìn chăm chăm vào, điều này đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt gì .

Chúng ta vội vã rời khỏi bộ lạc, A Y Cổ Lệ hiển nhiên ý thức được bản thân nàng mang đến cho chúng ta rất nhiều điều bất tiện, nàng liền dùng khăn để che mặt lại .

Ta dục ngựa đi tới bên cạnh cô nàng, mỉm cười nói :

"A Y Cổ Lệ, phía trước chính là Ngọc Môn quan, đưa quân thiên lý cuối cùng cũng phải từ biệt. chúng ta từ biệt tai nơi này thôi. "

A Y Cổ Lệ gật đầu, nhẹ giọng nói :

"Đa tạ ân công chiếu cố. "

Xa xa đã có thể nhìn thấy thành quách của Ngọc Môn quan, ta vì cẩn thận nên bảo A Đông đi trước đến ngoài thành thám thính một chút, còn mình thì cùng A Y Cổ Lệ đến một đình cổ ngoài thành tạm thời chờ ở đó .

Hai tròng mắt của A Y Cổ Lệ thấp thoáng chớp động nỗi buồn ưu thương, ta từ trong bọc hành lý phân ra một ít lương khô, lại lấy một ít ngân lượng mới vừa đổi ở trong túi đồ đưa tới trước mặt nàng :

"Bao nhiêu đây chắc cũng đủ cho cô dùng một đoạn thời gian rồi. "

Đôi mắt A Y Cổ Lệ chớp động lệ quang, đột nhiên nàng quay đầu đi bất chợt khóc nức nở, qua hồi lâu nàng mới ức chế được tâm tình của mình, xoay người nhìn ta :

"Thực ra. .. "

Lúc này A Đông đang phóng ngựa từ xa xa trở về đây, hắn xoay người lập tức nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng A Y Cổ Lệ, thấp giọng nói :

"Rốt cuộc cô là ai?"

Ta hơi giật mình, thấy xung quanh thỉnh thoảng có người đi qua, liền nháy mắt một cái với A Đông, đợi cho đến lúc đã không còn người thì A Đông mới nói :

"Chủ nhân, vừa rồi ta ở trước ở cửa thành thấy một tờ bố cáo của quốc quân Yên quốc Lý Triệu Cơ tự mình ban phát, thất hoàng tử của Yên quốc Lý Quốc Thái sắp lấy công chúa của Bí Điền quốc làm phi, thế nhưng công chúa Bí Điền quốc đến nay vẫn chưa thấy đến nơi đúng hạn, hiện tại nơi nơi trước cửa đều treo chân dung của cô ta. "

Hắn nhìn thẳng A Y Cổ Lệ nói :

"Cô có phải chính là vị công chúa kia đúng không?"