Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi thưởng thức hương vị của sữa còn len lỏi giữa kẽ răng .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Kỳ thực hiện tại đã là thời cơ tốt nhất để đi khỏi đây, vì sao công tử không sớm hạ quyết định?"
Ta thản nhiên cười nói :
"Lấy lý giải của Xích Lỗ Ôn huynh đối với ta, hẳn là có thể nghĩ ra ta vẫn chưa có lý do rời khỏi đây mà. "
Xích Lỗ Ôn gật đầu nói :
"Bắt kể thế nào ta cũng rất cảm động, vào lúc này ngươi còn có thể tới tìm ta, đủ để chứng minh ngươi đem ta coi như một người bằng hữu đáng giá để tín nhiệm. Nếu là bằng hữu, ta sẽ xin khuyên ngươi một câu, có một số việc, lúc có thể buông ra vẫn là triệt để buông ra, không được bởi vì tư tình nhi nữ mà phá hủy đại sự của bản thân mình. "
Ta chậm rãi buông chung trà, thấp giọng nói :
"Ta chỉ muốn biết bệnh tình của công chúa. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Bệnh tình của công chúa nặng nhẹ thế nào, cùng quyết định của công tử có quan hệ gì? Ngươi cho là có thể thành công mang công chúa đi từ Bắc Hồ hay sao?"
"Ta muốn Xích Lỗ Ôn huynh giúp ta một việc nhỏ nhặt. "
Xích Lỗ Ôn sảng khoái đáp ứng nói :
"Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ. "
Ta đem một phong thư đã được chuẩn bị sẵn từ trước đặt ở trước mặt Xích Lỗ Ôn :
"Giúp ta giao phong thư này cho công chúa. "
Xích Lỗ Ôn cầm lên phong thư, mỉm cười nói :
"Công tử yên tâm, chuyện này ta tin tưởng có thể làm được. "
Y thấp giọng nói :
"Hôm qua ta đến thăm công chúa, bệnh tình của công chúa mặc dù rất nặng, thế nhưng cũng không phải là có nguy hiểm đến tính mệnh như bên ngoài đã đồn đại. Mặc dù đại hãn đã nghe được tin tức ngươi trở lại Tuyên Thành nhưng vẫn đang còn có chút nghi ngờ, hắn hoài nghi ngươi đang trốn trong cảnh nội của Bắc Hồ vẫn chưa đi, cho nên mượn bệnh tình của công chúa trắng trợn tuyên truyền như thế, mục đích chính là ôm cây đợi thỏ. Ngươi quả là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như thực sự đi thăm công chúa, chẳng phải là lọt vào cái tròng của Thác Bạt Thuần Chiếu rồi còn gì?"
Ta nghe được y nói như thế, cảm giác trong lòng đã dễ chịu hơn, nhớ tới tình hình gần đây của Xích Lỗ Ôn nhỏ giọng hỏi :
"Thác Bạt Thuần Chiếu có làm khó dễ gì huynh không?"
Xích Lỗ Ôn xem thường cười nói :
"Hắn so với lão tử còn vô sỉ hơn. Nghĩ trước đây lúc hai Hồ chiến tranh, ta cho hắn không thiếu chỗ tốt. Hiện giờ hắn kế thừa hãn vị, không ngờ đã lập tức thay đổi sắc mặt. Chẳng qua không ngoài việc muốn mượn chuyện của ta uy hiếp một chút chư vị thương nhân ở Bắc Hồ. "
Y nắm chặt hai tay nói :
"Lần này ta trong chiến sự thu được hơn phân nửa lợi ích đều bị hắn doạ dẫm lấy hết rồi. "
Ta khuyên an ủi nói :
"Tiền tài là vật ngoài thân, Xích Lỗ Ôn huynh cần gì phải quá mức chấp nhất làm gì?"
Xích Lỗ Ôn cười nói :
"Mỗi người cũng có một khúc mắc, ta truy đuổi tiền tài lại bị tiền tài làm khó, công tử truy đuổi giang sơn mỹ sắc, hiện tại lại bị cảm tình làm khó. Ngươi đồng thời khuyên giải an ủi ta, thế bản thân mình có thể làm được không?"
Ta không khỏi bật cười .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Có biết Thác Bạt Thuần Chiếu vì sao lại buông tha ta hay không?"
Ta mỉm cười nói :
"Hắn tất nhiên là muốn trên người ngươi thu hoạch càng nhiều lợi ích. "
Xích Lỗ Ôn bùi ngùi than thở :
"Hoàn cảnh hiện tại của ta hình như giống như một một loại chim của người Trung Nguyên các ngươi. "
Ta bật thốt lên nói :
"Chim ưng biển?"
Xích Lỗ Ôn cười khổ nói :
"Đúng là như vậy. Con cá mà bản thân ta mới bắt được đã bị người đánh cá giảo hoạt cướp mất. Hắn mặc dù không giết ta, thế nhưng đã buộc cái cổ ta lại, vây khốn tự do của ta, tại trong hoàn cành này ta còn có tiền đồ gì nữa?
Ta thấp giọng nói :
"Có phải Xích Lỗ Ôn huynh chuẩn bị rời khỏi Bắc Hồ hay không?"
Xích Lỗ Ôn nói :
"Ý đồ của Thác Bạt Thuần Chiếu đã rất rõ ràng, hắn muốn giảm bớt nền kinh tế của dân theo quy mô lớn, thúc đẩy kinh doanh nhà nước, muốn thu hồi quyền khống chế thị trường một lần nữa vào trong tay quốc gia, điều này đối với Bắc Hồ mà nói chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, thế nhưng đối với những thương nhân dân gian như chúng ta mà nói không thể nghi ngờ là bị đưa vào tuyệt lộ. "
Ta đồng tình gật đầu .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Hiện tại quốc lực của Bắc Hồ đã vô cùng yếu kém, Thác Bạt Thuần Chiểu nỗ lực tại bên trong thời gian ngắn nhất muốn làm phong phú quốc khố của mình, cho nên mới sẽ áp dụng loại này thủ đoạn cấp tiến thế này. Chúng ta vừa vặn trở thành nạn nhân đứng mũi chịu sào, đợi sau khi cục diện chính trị quốc nội bình ổn, có thể hắn sẽ một lần nữa trả bộ phận thị trường cho bách tính, tuy nhiên khi đó sợ rằng đã là tình trạng cảnh còn người mất. "
Ta thấp giọng nói :
"Sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu thượng vị, các thủ đoạn liên tiếp đều vô cùng cấp tiến, có đúng nội bộ Bắc Hồ còn có cái gì nguy cơ hay không?"
Xích Lỗ Ôn gật đầu nói :
"Nội bộ Bắc Hồ quả thực có một cỗ thế lực phản đối, thúc phụ Thác Bạt Thuần Chiếu là cách cách Lặc vương Thác Bạt Thọ Hưu vẫn là người phản đối kích liệt nhất chiến tranh giữa hai Hồ, tại quốc nội Bắc Hồ bản thân ông ta cũng sở hữu một ít thế lực. Lần này ông ta mặc dù biểu hiện ra ủng hộ lập Thác Bạt Thuần Chiếu làm vương, thế nhưng lại ngầm tích cực cùng các thế lực khác cấu kết, mưu đồ bí mật lật đổ chính quyền của Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa đứng vững. "
"Lẽ nào Thác Bạt Thuần Chiếu lại dễ dàng cho phép sự tồn tại của nhóm đối lập mình?"
Xích Lỗ Ôn hạ giọng nói :
"Dân gian vẫn có một đồn đại, Thác Bạt Thọ Hưu đã sớm cùng hoàng thái Hậu cấu kết, huống chi hắn cùng đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ là an đáp tương giao tâm đầu ý hợp, trước khi Thác Bạt Thuần Chiếu không có mười phần nắm chặt sao dám động vào ông ta?"
Y xem thường cười nói :
"Lúc Tiên hãn thăng thiên, Thác Bạt Thuần Chiếu thiêu chết hai vương phi, mục đích chân chính là cho hoàng thái Hậu một đòn phủ đầu!"
Ta cười nói :
"Huynh có tin hay không, ta hiện tại càng lúc càng thưởng thức vị đại hãn của các ngươi rồi đó. "
Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói :
"Có thể tình cảnh hiện tại của hắn cùng công tử tương đồng, các ngươi có thể nói là đồng bệnh tương liên. "
Ta càm thán nói :
"Bản thị đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp(4). Ta thế nào cũng không có nghĩ đến hắn sẽ đem mục tiêu tiến công đầu tiên đặt ở trên người ta. "
(4) : Câu thơ trong bài [Thất Bộ Thi] của Tào Thực .
Chử đậu nhiên đậu cơ ,
Đậu tại phủ trung khấp .
Bản thị đồng căn sinh ,
Tương tiễn hà thái cấp .
Dịch nghĩa :
Nấu đậu đun cành đậu ,
Đậu ở trong nồi khóc .
Sinh ra từ một gốc ,
Sao nỡ đốt thiêu nhau .
Chú thích xuất xứ của bài thơ : Ngụy Văn Đế - Tào Phi cùng Tào Thực đều là con trai Tào Tháo, vả lại đều do Biện thái hậu sinh ra, là anh em ruột thịt với nhau. Sau khi Phi đăng cơ do ghen ghét khả năng của Thực nên lệnh cho Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ, không xong thì sẽ chém đầu. Lời Phi chưa dứt, Thực đã đọc bài thơ trên, vì vậy mà người ta gọi là thơ bảy bước. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực. Bài thơ này lưu truyền rất rộng, nhắc nhở người ta chớ nên "huynh đệ tương tàn". Trong quá trình lưu truyền, bài thơ được giản lược chỉ còn bốn câu (bỏ hai câu đầu) .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Ở vào thời gian này, điều đầu tiên hắn suy nghĩ chính là làm ra chiến tích để củng cố vững chắc chính quyền tại quốc nội, khẳng định hắn muốn lựa chọn phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất. "
Ta đầy đồng cảm gật đầu . Nguồn: http://truyenfull.vn
Xích Lỗ Ôn nói :
"Công tử dự định khi nào thì đi?"
Ta mỉm cười nói :
"Sau khi nhìn thấy Xích Lỗ Ôn huynh, nỗi lo lắng trong lòng ta đã được giải quyết, hôm nay ta sẽ rời khỏi thành Ô Khố Tô. "
Xích Lỗ Ôn nói :
"Ta có một kiến nghị, mặc dù các trạm kiểm soát trên tuyến đường đi Tuyên Thành đã có chút thả lỏng, thế nhưng kiểm tra biên cảnh vẫn đang rất nghiêm ngặt, công tử tốt nhất vẫn là đừng lựa chọn đi từ con đường này. "
Kỳ thực ta cũng suy nghĩ qua chuyện này, nhìn từ sự cảnh giác của Thác Bạt Thuần Chiếu hiện nay đối với ta, ta lựa chọn hướng đông nam đi qua Lục Hải Nguyên rồi trực tiếp trở về Tuyên Thành đúng là không khôn ngoan .
Xích Lỗ Ôn nói :
"Công tử có thể từ cửa tây thành ÔKhố Tô xuất phát, đi từ hướng tây nam sau đó qua Yên quốc trở về cảnh nội đại Khang. Hiện tại kiểm tra trên con đường này đã khôi phục hình dạng lúc đầu, các ngươi muốn vượt qua kiểm tra hẳn là tương đối dễ, hơn nữa người đi đường ở đó rất thưa thớt, khả năng gặp phải nguy hiểm cũng tương đối ít hơn. "
Xích Lỗ Ôn lại từ trong người móc ra một sấp ngân phiếu Bắc Hồ, đẩy tới trước mặt ta :
"Những ngân phiếu này công tử giữ lại để sử dụng khi đi đường. "
Trong lòng ta một trận cảm động, phần chân tình này của Xích Lỗ Ôn đối với ta đích xác rất chân thành. Mặc dù bên người ta có ngân lượng, thế nhưng ngày ấy khi đi dù sao cũng vội vàng, trên đường chạy trốn thì tiền tài có thể có được tác dụng rất lớn. Ta không chút khách khí thu hồi ngân phiếu, Xích Lỗ Ôn tại trong cảm nhận của ta đã từ lâu phá vỡ khái niệm thương nhân tầm thường, ta đã đem hắn trở thành một tri kỷ, một vị bằng hữu .
Ta nhắc nhở nói :
"Chuyện công chúa thì nhờ vào huynh vậy, huynh bảo cho nàng an tâm chờ ta, ta chỉ muốn trở về Tuyên Thành, sau đó lập tức sẽ nghĩ biện pháp đón nàng trở lại. "