Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 329: Khốn cảnh (2)




Lúc tảng sáng, ta vươn hai cánh tay một cái, từ trên mặt đất đứng dậy, lại bỏ vào mấy cây củi vào đống lửa đang gần sắp tắt, thấy Hồ nữ vẫn còn đang ngủ say thì không khỏi bật cười, nha đầu kia đối với ta cũng rất yên tâm, nếu như ta có ý đồ gì, lúc này nàng chẳng phải đã bị thiệt thòi rất lớn rồi còn gì. Ta lặng yên kéo ra cánh cửa phòng, thấy trước mắt đã trở thành một khung cảnh hoàn toàn trắng xóa .

Ta đóng lại cửa phòng, sau khi phân rõ hướng đông mới lên đường. Nếu tiếp tục ở tại chỗ này khẳng định là hành động cực kỳ không sáng suốt, không lâu sau sẽ có người tìm kiếm qua đây, nếu như thấy ta cùng Hồ nữ ở cùng một chỗ, không biết lại sẽ sinh ra cái chuyện phiền toái gì nữa .

Ta đi về phía trước được khoảng một dặm thìmới gặp được một người qua đường, hỏi hắn chỗ trung tâm của thành Ô Khố Tô, sau đó đạp trên tuyết đọng đi về hướng phủ công chúa .

Đang trên đường thì gặp được Đằng Đa Nhĩ cùng các thủ hạ khác đang đi tìm kiếm ta, bọn họ kinh hỉ nhảy xuống ngựa tới. Đằng Đa Nhĩ lớn tiếng nói :

"Chủ nhân, chúng ta đã tìm ngài mất cả buổi tối rồi đó. "

Ta cười cười nói :

"Các huynh đệ khổ cực rồi, A Đông có trở về không?"

Đằng Đa Nhĩ gật đầu nói :

"Đã trở về rồi, hắn cũng dẫn mọi người đi tìm ngài ở hướng khác, ta lập tức sai người đi thông tri cho hắn. "

Ta gọi Đằng Đa Nhĩ qua một bên, thấp giọng nói với hắn vị trí của Hồ nữ kia rồi sai hắn mang theo một con ngựa cho ả, đây coi như là biểu hiện lấy ơn báo oán của ta .

Trở lại trên đường, thủ hạ nói cho ta biết, tối hôm qua người của phủ nguyên soái đi đến phủ công chúa đòi người, điều này đã kinh động Lục Châu, hiện tại song phương cũng đều đang đi tìm chúng ta .

Chuyện tối hôm qua bất kể ở phía người nào, ta cũng không có bất cứ sai lầm gì, nếu như không phải là mấy đứa con gái của Bác Thiếp Nhĩ tại trên đường chặn ta thì cũng sẽ không diễn biến đến loại tình trạng này. Tuy nhiên chỉ cần đứa con gái của hắn còn có chút lương tâm hẳn là sẽ nói ra tình hình thực tế tối hôm qua, điều này có thể cải biến địch ý của Bác Thiếp Nhĩ đối với ta cũng chưa hẳn không thể .

Mặc dù ta đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, nhưng tình hình trước phủ công chúa vẫn làm cho ta giật mình, hai vị nữ tướng suất lĩnh hơn năm trăm nương tử quân tại trước đại môn trận địa sẵn sàng, rõ ràng đến đây là vì ta .

Dẫn đầu chắc là con gái lớn của Bác Thiếp Nhĩ, tên thủ hạ thấp giọng nới với ta :

"Cô ta là Hoắc Hắc Mộc A con gái lớn của Bác Thiếp Nhĩ, nữ tướng nổi danh ở Bắc Hồ. "

Ta nhíu nhíu mày, mặc kệ nàng là ai, mang binh bao vây trước đại môn phủ công chúa cũng quá càn rỡ rồi .

Hoắc Hắc Mộc A lớn tiếng nói :

"Long Dận Không, ngươi bắt Sách Mạt Nhi đi đâu rồi?"

Ta mỉm cười nói :

"Đại tiểu thư nói gì vậy? Hiện tại muội muội của cô hẳn là lông tóc không tổn hao gì về đến nhà rồi mới đúng chứ, có chuyện gì cô cứ gặp nàng mà hỏi đi. "

Hoắc Hắc Mộc A cười lạnh nói :

"Người Hán các ngươi từ trước đến nay thường giả dối, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?"

Ta hờ hững cười nói :

"Tin hay không thì sự thực có thể chứng minh tất cả, cô có thể phái người trở lại hỏi rõ tình huống rồi mới quay lại đây nhận xét nhé. "

Trên mặt Hoắc Hắc Mộc A tràn ngập nghi ngờ, lúc này một nữ binh đi tới bên cạnh nàng, sau đó ghé sát vào tai nàng nói điều gì . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trên mặt Hoắc Hắc Mộc A hiện ra một tia kinh hỉ, nàng lập tức phất phất tay nói :

"Chúng ta đi!"

Trong nháy mắt hơn năm trăm danh nữ binh rút lui không còn một mống .

Trở lại vương phủ, Lục Châu khẩn trương tiến lên nghênh đón, cầm hai tay ta nói :

"Dận Không, ngươi có chuyện gì hay không?"

Ta cười nói :

"Chỉ bằng mấy đứa con gái của Bác Thiếp Nhĩ sợ rằng chưa làm gì được ta đâu. "

Lục Châu thở dài nói :

"Chuyện này Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc hẳn là không cảm kích chút nào, Hoắc Hắc Mộc A tỷ tỷ từ trước đến nay tính nết hung dữ, đối với tên Hôt Hồ đệ đệ duy nhất lại cực kỳ sủng ái, thủ hạ của tỷ tỷ có một nữ binh doanh, khoảng chừng có hai ngàn người, vừa rồi mang binh vây quanh phủ đệ của ta khẳng định chính là chủ ý của tỷ ấy. "

Ta cười lạnh nói :

"Hoắc Hắc Mộc A lá gan không nhỏ, chuyện này nếu làm cho Khả Hãn biết, bất kể Bác Thiếp Nhĩ có công lao thế nào cũng phải đem cô ta trị tội. "

Lục Châu nói :

"Hoắc Hắc Mộc A tỷ tỷ cũng không phải người xấu, lúc đầu tỷ ấy đối với ta cũng rất tốt. Ta sở dĩ không có đi ra ngoài gặp lại nàng là vì tránh phải bị xấu hổ. Chuyện này hay cứ bỏ qua đi, dù sao trước đây Nhã Khắc cùng Lang Lạt cũng là huynh đệ của nàng, mục đích ta trở về chủ yếu là bái tế phụ hãn, cũng không muốn sinh sự nhiều làm gì. "

Trong lòng ta thì lại không nghĩ như vậy, cho dù Hoắc Hắc Mộc A tính tình hung dữ, nhưng nàng đã làm ra loại chuyện này thì Bác Thiếp Nhĩ sẽ không làm như không thấy gì cả được, cho dù ông ta quyền cao chức trọng cũng không đến mức có lá gan lớn như vậy để mặc con cái thích làm gì thì làm. Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu thân là Khả Hãn cũng có thể nghe được một ít phong thanh, thế nhưng tất cả những người này đều bảo trì trầm mặc, dường như căn bản không biết có chuyện này xảy ra vậy, nhớ tới lời bịa đặt của An Dung trước đây đối với ta, trong lòng ta nhịn không được rùng mình, chắc không phải Thác Bạt Thuần Chiểu muốn hạ thủ với ta đấy chứ?

Cái ý nghĩ này làm cho ta nhất thời rơi vào trong nỗi kinh hoàng không hiểu, ta vẫn đang lo lắng Bắc Hồ mới vừa kết thúc chiến tranh, đang ở trong giai đoạn nghỉ ngơi để lấy lại sức, nhưng lại bỏ qua một khả năng khác. Cùng ổn định bên trong mưu cầu phát triển cùng với đi xâm lược cướp đoạt để lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu lựa chon cái thứ hai, lần này trừ khử ta chính là thời cơ tốt nhất .

Từ khi ta tới Bắc Hồ, hắn thủy chung đối với ta phòng ngừa mà không gặp, về phần lễ tiết hiển nhiên đã có phần chậm trễ, sau khi ta cùng Bác Thiếp Nhĩ phát sinh xung đột đến nay hắn ta vẫn chưa có làm qua cái biểu hiện gì với ta hết, thậm chí Hoắc Hắc Mộc A suất quân vây phủ công chúa cũng mặc kệ, điều này quyết không phải là đạo đãi khách của nhất quốc chi quân, huống chi ta là muội phu của hắn ta, còn là phò mã của Bắc Hồ nữa mà .

Duy nhất một lời giải thích đó là Thác Bạt Thuần Chiếu đối với ta đã nổi lên sát niệm, hắn muốn nhân cơ hội này diệt trừ ta, tập kết binh lực đánh bất ngờ khi cương vực của ta vừa mới hình thành. Khó trách hắn lại tự mình viết thơ mời ta đến đây kết minh, xem ra lần này kết minh là giả, mượn cơ hội này trừ khử ta mới là thật .

Lục Châu thấy ta vẻ mặt ngưng trọng, nhịn không được hỏi :

"Ngươi có chuyện gì thế?"

Ta lắc đầu nói :

"Không có việc gì! Có lẽ là do tối hôm qua quá mệt mỏi, ta về nghỉ ngơi trước đây. "

Trở lại thư phòng, trong lòng ta lo lắng không yên, không ngờ bản thân mình nhất thời sơ sẩy lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này .

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, giọng nói của A Đông vang lên :

"Chủ nhân!"

"Vào đi!

Thanh âm của ta trở nên có chút trầm xuống .

A Đông đẩy cửa đi vào, trên cánh tay trái có băng bó lụa trắng, hiển nhiên do tối hôm qua ẩu đả đã bị thương .

Hắn trở tay đóng lại cửa phòng, thấp giọng nói :

"
Chủ nhân có chuyện gì không?"

Ta lắc đầu nói :

"
Ngươi trên đường tìm kiếm ta nghe được tin tức gì?"

A Đông nói :

"
Ta chính là muốn thông báo chuyện này cho chủ nhân, từ tối hôm qua bắt đầu toàn bộ cửa thành Ô Khố Tô cũng gia tăng thêm mức độ kiểm soát, không biết có phải nhắm vào chuyện của mấy người Nhã Khắc hay không. "

Ta trầm ngâm chốc lát, rất nhanh hai nắm tay đặt ở trên án thư, nói :

"
A Đông, ngươi đi chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi Ô Khố Tô!"

A Đông hơi sửng sốt :

"
Cái gì?"

Ta hạ giọng nói :

"
Chuyện này rất kỳ la, ta hoài nghi Thác Bạt Thuần Chiếu muốn hạ thủ đối với ta!"

A Đông mở to hai mắt, hồi lâu mới nói :

"
Chủ nhân là muội phu của hắn mà!"

Ta cười lạnh nói :

"
Có lẽ trong ý nghĩ của hắn ta chỉ là một đối thủ tranh đoạt thiên hạ với hắn mà thôi, so với cứ ngồi chờ ta ngày càng lớn mạnh, không bằng thừa dịp ta cánh còn chưa cứng bóp chết ta từ bây giờ!"

Ta đứng dậy đi tới trước mặt A Đông :

"
Chuyện này không thể để cho bất cứ người nào biết được, Lục Châu cũng không ngoại lệ!"

A Đông nặng nề gật đầu .

Hắn xoay người đang muốn đi ra ngoài, lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đằng Đa Nhĩ :

"
Chủ nhân, trong cung có đặc sứ phái qua đây!"

Ta cùng A Đông liếc mắt nhìn nhau, ta giật lại cửa phòng đi ra ngoài .

Đằng Đa Nhĩ nói :

"
Chủ nhân, Vương phi cùng đặc sứ đang ở phòng khách nói chuyện. "

Ta gật đầu, hướng A Đông nói :

"
Ngươi đi đi, tất cả cứ y theo lời ta nói mà làm!"

Lúc này mới cùng Đằng Đa Nhĩ đi tới phòng khách .

Qua đây truyền chỉ chính là tổng quản Hắc Đô Liêu Sai của Bắc Hồ hoàng cung, y thấy ta đi vào vội vàng đứng lên, cười tủm tỉm nói :

"
Nô tài Hắc Đô Liêu Sai tham kiến phò mã. "

Ta mỉm cười nói :

"
Đại tổng quản qua đây khẳng định có chuyện quan trọng rồi!"

Hắc Đô Liêu Sai nói :

"
Đại hãn hôm nay chính ngọ thiết yến tại Đông Lâm cung nhằm tẩy trần cho công chúa và phò mã, xe ngựa đang chờ ở ngoài cửa. "