Dưới sự khuyên bảo của ta, những người trực tiếp đánh nhau với Hốt Hồ là Nhã Khắc, Lang Thứ. .. đều ngay đêm đó rời đi, sau khi xử lý xong chuyện này thì trời cũng đã sáng .
Ta ở trong thư phòng điều tức tĩnh tọa, vận vô Gian Huyền Công, cảm giác uể oải dần dần mất đi. Khi ta mở mắt, mới phát hiện Lục Châu đã tới đây từ bao giờ, ta mỉm cười nói :
"Sao lại dậy sớm như vậy?"
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Mấy người Nhã Khắc đại ca đã đi rồi đúng không?"
Ta gật đầu, có chút kỳ quái nói :
"Làm sao muội biết?"
Lục Châu sâu xa nói :
"Vừa rồi luật lệnh quan của Ô Khố Tô mang thủ hạ tới bắt người, lúc đó muội đang đi dạo. "
Ta cười nói :
"Hắn nói như thế nào?"
Lục Châu nói :
"Cánh tay trái và xương sườn của Hốt Hồ bị gãy, thương thế rất nghiêm trọng. Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc chỉ có mỗi một người con trai như vậy, sẽ không nuốt nổi sự tức giận như vậy đâu. "
Ta cười nhạt nói :
"Bọn Nhã Khắc cũng dưới phẫn nộ nhất thời mới đả thương hắn, ta với muội tới quý phủ xin lỗi là được. "
Lục Châu thở dài nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc và phụ hãn muội tương giao tâm đầu ý hợp, đối với muội rất tốt, xảy ra chuyên thế này, muội rất khó đối mặt với người. "
Ta cười đem Lục Châu ôm vào lòng :
"Nha đầu ngốc, Hốt Hồ kia chẳng phải vẫn còn sống hay sao? Cái tên hỗn đản đó ở trước mặt người khác cường bạo nữ hài tử của Xoa Tháp tộc, bọn Nhã Khắc mới làm ra hành động quá khích như vậy, chuyện này coi như cho hắn một bài học. "
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Ở Bắc Hồ, nữ tử tuổi tròn mười hai tuổi sẽ được coi là thành niên, huống chi nữ hài tử của Xoa Tháp tộc vốn là ca kỹ thanh lâu, hai chữ cường bạo này làm sao mà nói được. Hơn nữa, hiện giờ nàng ta đã phủ nhận chuyện Hốt Hồ có ý đồ bất chính với mình, người khác ở hiện trường cũng không thấy Hốt Hồ có hành động quá đáng gì. "
Ta cười lạnh nói :
"Ta đã nhìn thấy nữ hài kia, rõ ràng còn là một đứa trẻ con, còn về phần nàng ta phủ nhận chuyện tối hôm qua, đó cũng là bình thường. Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ quyền cao chức trọng, nàng ta chỉ là một ca kỹ nho nhỏ, sao dám đắc tội được. "
Lục Châu nói :
"Chuyện này chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
Ta mỉm cười nói :
"Hiện giờ, bọn Nhã Khắc đã rời khỏi Ô Khố Tô thành, chuyện do họ gây ra đương nhiên là do ta gánh chịu, muội dẫn ta tới quý phủ của Bác Thiếp Nhĩ, ta ở trước mặt hắn giải thích chuyện này. "
Gia tộc Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ thế lực tương đối cường đại, toàn bộ đều đảm nhiệm những chức vụ trọng yếu trong triều, bản thân Bác Thiếp Nhĩ là một đại danh tướng của Bắc Hồ cùng với Thác Bạt Thọ Thiện năm đó đánh Đông dẹp Bắc vì Bắc Hồ mở mang lãnh thổ, chiến công vô số, cho dù là Thác Bạt Thuần Chiếu cũng phải đối với hắn lễ độ ba phần .
Ta từ Lục Châu mới biết được, Bác Thiếp Nhĩ cương trực ghét dua nịnh, căm ghét người nịnh hót như kẻ thù, thế nhưng hắn chỉ có mỗi đứa con trai là Hốt Hồ, cho nên đối với Hốt Hồ sủng ái cực kỳ, tạo nên bản tính ngang ngược của người con trai này .
Phủ đệ của Bác Thiếp Nhĩ ở phía Tây Ô Khố Tô thành, có diện tích cũng không phải là quá lớn, kiến trúc bên ngoài mộc mạc vô cùng. Đúng như lời Lục Châu nói, hắn là người tiết kiệm, sinh hoạt giản dị, được dân chúng Bắc Hồ kính trọng vô cùng . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nếu như trên cửa không có viết bốn chữ "Phủ Đại Nguyên Soái" thì ta rất khó mà tưởng tượng ra đây chính là phủ đệ của đại nguyên soái, người nắm quyền bính ở Bắc Hồ .
Ta đỡ Lục Châu xuống xe, nói với A Đông :
"Ngươi ở ngoài cửa chờ, không có ta phân phó, tuyệt đối không thể vào. "
A Đông gật đầu, chỉ huy xe ngựa dừng ở một bên .
Ta và Lục Châu chậm rãi đi lên bậc đá .
Có một lão nô bộc cười, cung kính khom người nói :
"Lão bộc Bồ Độ Thản tham kiến công chúa điện hạ, phò mã điện hạ!"
Lục Châu dịu dàng cười nói :
"Quản gia gia, sao gia gia lại tự mình đứng ở cửa?"
Bồ Độ Thản cười nói :
"Khởi bẩm Lục Châu công chúa, sáng sớm nay chủ nhân đã phân phó ta đứng ở nơi này, nói là thảo nào công chúa và phò mã cũng tới. "
Trong lòng ta ngẩn ra, thảo nào Bác Thiếp Nhĩ vẫn còn đứng vững tới giờ, hắn đã sớm đoán được hành động của ta. Xem ra năng lực phân tích lòng người của người này đúng là hơn người .
Ta đối với vị nguyên soái chưa gặp mặt này lại tăng thêm vài phần coi trọng, xem ra lần này phải ứng phó cho thật tốt .
Bồ Độ Thản đi phía trước dẫn đường, chúng ta chậm rãi đi theo phía sau hắn vào trong phủ Nguyên Soái. Bên trong phủ bố trí rất đơn giản, ngoại trừ một cái hoa viên nho nhỏ, còn những thứ khác hầu như không có gì mấy, trong đầu ta đã hiện lên hai chữ keo kiệt .
Bên trong phủ cũng không có nhiều người, ở một góc hoa viên mơ hồ truyền tới tiếng kêu, có hai gã người hầu đi qua chỗ chúng ta, họ đang kéo một con dê .
Bồ Độ Thản giải thích :
"Chủ nhân nuôi hai con mãnh hổ, hiện giờ đã tới bữa ăn của chúng nó. "
Lục Châu cười nói :
"Là hai con cọp con năm đó hay sao?"
Bồ Độ Thản gật đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói :
"Hai con cọp con đấy bây giờ đã biến thành hai con mãnh hổ khổng lồ, sức ăn kinh người, bọn hạ nhân chúng ta ăn cũng không bằng được nó. "
Trong lòng ta cười thầm, thứ có cuộc sống xa xỉ nhất trong phủ nguyên soái này chính là hai con mãnh hổ này, nhưng mà có lẽ Hốt Hồ mới là xa xỉ nhất, người này tạo cho Bác Thiếp Nhĩ tổn thất còn lớn hơn cả hai con mãnh hổ .
Đi tới phòng khách, Bồ Độ Thản mời hai người chúng ta ngồi xuống, sau đó lại cho hạ nhân dâng Tô Du trà, ta nghe thấy bước chân bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người Hồ có thân hình cao lớn đang chậm rãi đi tới .
Hắn bước vào trong phòng khách, thân hình hắn cao lớn, hai mái tóc đã hoa râm, đôi mi cũng nửa phần trắng nhíu lại một chỗ, mắt hổ không giận mà uy, chòm râu rám nắng cuộn lại trong cổ, cước bộ của hắn vô cùng mạnh mẽ, mỗi bước chân đều băng nhau .
Ta và Lục Châu cuống quít đứng dậy. Lục Châu thân thiết nói :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc!"
Bác Thiếp Nhĩ mắt hổ có chút ướt át, giương cánh tay ôm lấy Lục Châu, tràn ngập từ ái nói :
"Đứa nhỏ của ta, cuối cùng cháu cũng trởvề. "
Từ trong ánh mắt của hắn ta có thể đoán được, hắn yêu thương Lục Châu này từ trong nội tâm .
Lục Châu nhớ tới phụ hãn mới mất, nhịn không được lại khóc, Bác Thiếp Nhĩ nhẹ giọng trấn an nàng mới ngừng tiếng khóc .
Lục Châu kéo kéo cánh tay của ta, giới thiệu với Bác Thiếp Nhĩ :
"Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc, đây là trượng phu của ta, Long Dận Không!"
Bác Thiếp Nhĩ dùng đôi mắt thâm thúy trên dưới đánh giá ta một lần, phảng phất như hắn đang muốn nhìn thấu nội tâm của ta .
Ta dùng phương thức hành lễ đặc thù của người Hồ nói :
"Dận Không tham kiến Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc!"
Ta xưng hô như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ, một là có thể kéo gằn khoảng cách, hai là có thể tiêu trừ đi một chút địch ý của Bác Thiếp Nhĩ.
Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói :
"Phò mã điện hạ định giết lão phu hay sao, ta có gì mà xứng làm thúc thúc của người?"
Ta đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, trên mặt chẳng có chút xấu hổ nào, mỉm cười nói :
"Ngài là trưởng bối của Lục Châu, đương nhiên cũng là trưởng bối của ta, Dận Không nghe đại danh của người đã lâu. "
Nói tới công phu mặt dầy thì có lẽ ta là nhất, dân gian đã có câu "đưa tay đánh mặt vẫn phải cười", cho dù Bác Thiếp Nhĩ ở trong lòng còn tức giận, nhưng nể mặt Lục Châu, cũng không dám phát tác .
"Lục Châu, cháu ngồi đi!"
Hắn chỉ mời Lục Châu, đương nhiên là muốn làm khó ta .