Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 296: Tri kỷ (4)




Liên Việt giống như một con gà chọi bị bại trận, ủ rũ cúi đầu đi tới bên giường ngồi xuống nói :

"Vô công không bất thọ lộc, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"

Ta mỉm cười nói :

"Tìm ngươi đương nhiên là muốn ngươi giúp ta trộm mộ!"

Liên Việt lắc đầu nói :

"Ngươi đi tìm người khác đi, ta đã rửa tay làm người ngay thẳng rồi. "

Ta cười lạnh nói :

"Số tiền của Yến quốc Vệ Tử Việt ngươi đã tiêu hết rồi hay sao?"

Liên Việt sắc mặt không khỏi biến đổi, thất thanh nói :

"Ngươi. .. "

Ta cười nói :

"Ngươi thân là người Yến quốc, vậy mà dám động tới mộ của tướng quốc, trong thiên hạ còn chuyện gì ngươi không dám làm?"

Liên Việt cúi đầu thấp hơn, nói :

"Ngươi muốn mật báo?"

Ta cười nhạt nói :

"Nếu như ngươi muốn mật báo, ta còn ở chỗ này nói chuyện với ngươi ư?"

Liên Việt nói :

"Nói nghe một chút. "

Ta đứng dậy đóng cửa phòng, đi qua đi lại trong phòng vài bước, mới nói :

"Ta muốn ngươi giúp ta trộm mộ táng của Yến Nguyên Tông. "

Khuôn mặt béo phi của Liên Việt run lên một cái, đôi mắt chợt co rút lại, hắn thấp giọng nói :

"Ngươi điên rồi, Yến Nguyên Tông vẫn còn chưa hạ táng. "

Ta cười lạnh, nói :

"Sẽ hạ táng, ngày hạ táng cũng chính là ngày chúng ta vào trong mộ. "

Liên Việt âm tình bất định, hồi lâu mới nói :

"Chuyện này độ khó quá lớn, ta sợ rằng không thể giúp ngươi. "

Ta nhìn thẳng vào hai mắt Liên Việt, nói :

"Chỉ cần chuyện này thành, ta có thể giúp cho ngươi bình yên rời đi, hơn nữa cũng cho ngươi một phiến thổ địa ở Khang quốc, cả đời không lo cơm áo, hưởng hết vinh hoa. "

Liên Việt lo lắng hồi lâu, rốt cục nói :

"Ngươi muốn đánh cắp thứ gì?"

Ta lạnh lùng nói :

"Ngươi không cần biết, sẽ không vi phạm những điều kiện của ngươi. "

Liên Việt nói :

"Sau khi chuyện thành công, ta muốn ngươi chia một nửa bảo vật cho ta. "

Ta lắc đầu nói :

"Thứ đó sẽ không có tác dụng gì với ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái giá thỏa mãn. "

Liên Việt mỉm cười giảo hoạt :

"Tốt, ta tạm ĩhời đáp ứng ngươi, nhưng mà bao nhiêu ngân lượng, ta phải thấy vật phẩm rồi mới định giá, lúc này ta cần một số tiền mua công cụ và khảo sát hoàn cảnh. "

"Không thành vấn đề!"

Ta sảng khoái hồi đáp .

Trờ lại Phong Lâm Các, Thải Tuyết đã khôi phục lại thân nữ nhi, khi nghe được tin Yến Nguyên Tông chết, tất cả mọi người đều đợi ta trở về .

Đường Muội dựa theo sự phân phó của ta hộ tống Tuệ Kiều rời đi, A Đông trọng thương mới khỏi, hiện cũng theo đội ngũ chúng ta trở về .

Khang đô tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới, làm cho ta bắt đầu cảm thấy có chút bất an, chẳng nhẽ ở giữa xảy ra chuyện gì?

Ta tìm A Đông và Nhã Khắc, bảo họ chú ý hướng đi của Liên Việt, người này để lại cho ta một ấn tượng cực kỳ gian xảo, ta cần phải bảo đảm đây không phải là một cạm bẫy . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Sau khi xong việc này, Thải Tuyết đã nấu cơm xong, nàng mang tới thư phòng .

Nhìn thấy ta ăn cơm ngon lành, Thải Tuyết nở nụ cười yếu ớt .

Ta mỉm cười nói :

"Mấy ngày nay chỉ có thảo dược làm bạn, ta có chút đói bụng. "

Thải Tuyết ôn nhu nói :

"Thải Tuyết sẽ làm một số món ngon, bồi thường tổn thất cho công tử. "

Ta ha hả cười nói :

"Cơm do Thải Tuyết làm luôn hợp với khẩu vị của ta. "

Thải Tuyết nói :

"Khi Tuệ Kiều đi, có để lại một bình đan dược, công tử có thể sử dụng. "

Ta gật đầu, cẩn thận tiếp nhận đan dược, thầy bàn tay nõn nà của Thải Tuyết, trong lòng không khỏi rung động, đưa tay cầm lấy tay của nàng .

Thải Tuyết khuôn mặt đỏ lên, muốn tránh .

Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói :

"Thải Tuyết, ta muốn đưa nàng rời khỏi Đại Tần trước. "

Thải Tuyết lắc đầu nói :

"Thải Tuyết không sẽ rời đi, nếu như công tử thành công kết minh, chuyện rời đi của chúng ta sẽ không có nguy cơ gì cả, nếu như phát sinh biến cố giữa đường, thuật dịch dung của Thải Tuyết sẽ có trợ giúp với công tử. "

Ta gật đầu, thâm tình nhìn thẳng vào hai mắt của Thải Tuyết, nàng nhân cơ hội rút bàn tay nhỏ nhắn ra, đi tới bên cạnh bàn dọn dẹp, ôn nhu nói :

"Công tử tận dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, thân là Đại Khang Bình vương, tang lễ của Yến Nguyên Tông người chắc chắn phải đi. "

Ta thở dài nói :

"Sợ rằng ta không có thời gian nghỉ ngơi, nàng chuẩn bị nước nóng, ta tắm rửa thay y phục sau đó tới hoàng cung phúng điếu ngay. "

Tuy rằng chỉ là một đêm, thế nhưng hoàng cung hiện giờ đã khác một trời một vực với tối qua khi ta rời đi, có lẽ vai đóng không giống khiến tâm tình ta cũng khác đi .

Toàn bộ Tần cung đều mang không khí nghiêm túc và trang trọng, trước mắt chỉ còn hai màu đen và trắng, những câu đối phúng điếu bay dài trước gió .

Ta cảm thấy gió thu hiu quạnh trong lòng thê lương, tình cảnh này đối với ta mà nói tương đối là quen thuộc, trước khi khi Tuyên Long hoàng đế chết đi, ta đã từng tận mắt chứng kiến, giờ lại tới phiên Yến Nguyên Tông, số phận của Tinh Hậu quả nhiên là bất hạnh .

Linh đường của Yến Nguyên Tông được lập tại Dụ Đức điện, từ xa đã nghe thấy những tiếng khóc rống, dưới sự hướng dẫn của tiểu thái giám, ta đi tới trước Dụ Đức điện, người phụ trách tang lễ là Yến Hưng Khải .

Có thể nhặn ra, đứng trước đại sự Tinh Hậu vẫn vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh, thực ra chuyện này vốn do phụng thường Khúc Tĩnh chủ trì, nhưng do chuyện của Khúc Nặc mà hắn không còn tư cách chủ trì loại chuyện này .

Yến Hưng Khải thấy ta, dùng sắc mặt u buồn tiến lên đón, hắn bây giờ không cần phải ngụy trang cho tâm tình mình nữa, liên tiếp thất bại, hắn không còn cách nào cười được nữa rồi .

"Huynh đệ sao lại tới? Đã khỏe chưa?"

Ta ho khan một tiếng nói :

"Đa tạ đại ca quan tâm, đệ cũng tạm ổn rồi, hoàng thượng xảy ra chuyện, đệ sao không thể tới được chứ. "

Yến Hưng Khải thở dài một tiếng, chán nản nói :

"Phong vân do trời định, làm gì có ai đủ năng lực nhìn thấu được chứ. "

Trong lòng ta cười thầm, biết hắn nói câu này là có ý khác, nhưng mà ta vẫn giả bộ đau thương :

"Đại ca nên bảo trọng thân thể nhiều hơn, tránh lo nghĩ vất vả. "

Yến Hưng Khải nở nụ cười khổ, ta thấp giọng nói :

"Đại ca, đệ nghe nói. .. Trạch vương kế nhiệm. .. chuyện này không biết là có thật hay không?"

Yến Hưng Khải nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói :

"Đúng là như thế, nhưng mà. .. thái hậu tạm thời nhiếp chính. .. "

Trên mặt ta hiện lên sự vui mừng, nếu như ta không biểu hiện thái độ vui mừng, Yến Hưng Khải chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, ai chẳng biết ta là nghĩa tử của Tinh Hậu, nàng nhiếp chính cũng đại biểu cho việc kết minh của Khang Tần đã thành .