Từ Thiên Đường đảo đến Tế Châu tổng cộng đi mất khoản hai ngày ba đêm, tới nửa đêm thứ hai chúng ta đã cùng với mọi người rời khỏi cảng Đông Xá .
Đây là nơi mà Hải Long bang thường dùng làm địa điểm di chuyển, lần trước ta từ Đông Hồ trở về cũng cùng với Tử Ngưng và Khâu Dật Trần cũng tới nơi này .
Tử Ngưng sẽ theo kế hoạch đi đường thủy với Đại Khang, qua Miện Trì thành, qua Vi châu, rồi mới tới Tuyên Thành, đường đi ngược gió .
Sở dĩ ta chọn đường bộ tới Tần đô là do tiết kiệm ngắn nhất thời gian di chuyển, thứ hai là Tế Châu có Diêm trường Điền thị, nhân cơ hội này, ta có thể bái phỏng Tiền Tứ Hải một chút .
Bởi vì hiện tại đã là nửa đêm, cho nên chúng ta trọ lại trong khách sạn Tây Lai .
Ta thuê một gian phòng hảo hạng, thấy Khinh Nhan không phản đối, trong lòng ta mừng rỡ, biết là đã qua được cửa của Khinh Nhan, nàng đã quyết định đi theo ta .
Ta nắm bàn tay của Khinh Nhan đi vào bên trong phòng, khép cửa lại, từ trong đôi mắt của Khinh Nhan có hai dòng lệ chảy ra, trong lòng ta ngơ ngác, cảm thấy có điều gì đó không ổn, thấp giọng nói :
"Có chuyện gì khiến nàng thương tâm như vậy?"
Khinh Nhan tựa vào trong lòng ta nói :
"Dận Không, muội phải rời khỏi nơi này một thời gian. "
Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, trong đôi mắt đẹp kia mặc dù u buồn, nhưng mà ta nhìn không thấu nội tâm của nàng .
Khinh Nhan cố sức cắn môi anh đào :
"Muội có rất nhiều chuyện phải làm. "
Ta bỗng nhiên ôm nàng vào trong lòng nói :
"Ta không cho nàng đi, ta muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, làm thê tử của ta!"
Khinh Nhan run giọng nói :
"Dận Không, muội đồng ý với huynh, chỉ cần xử lý xong chuyện của môn phái, muội sẽ trở lại gặp huynh. Tới lúc đó, muội sẽ quên hết toàn bộ chuyện trong giang hồ, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng bên cạnh huynh. "
Ta chậm rãi lắc đầu nói :
"Muội đang gạt ta, trong lòng muội nhất định có chuyện đang giấu ta. "
Khinh Nhan lệ rơi đầy mặt nói :
"Huynh là nam nhân duy nhất muội yêu, cần gì muội phải giấu huynh cơ chứ?"
Ta cúi người, hôn lên khuôn mặt của nàng, thân hình của Khinh Nhan giống như một loại dây leo bám vào người của ta…
Khi ta tỉnh lại, Khinh Nhan không còn ở bên cạnh nữa, chăn gối vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng, trên miệng của ta nở nụ cười chua xót . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Khinh Nhan đi rồi, trong lòng nàng chắc chắn có nhiều bí mật không muốn cho ta biết, nàng vẫn một mình một thế giới .
Nếu như ta miễn cường nàng, cũng có thể giữ nàng bên cạnh, thế nhưng ta không làm như vậy .
Ta tin tưởng là sẽ có một ngày, nàng sẽ trở về bên cạnh ta, trên thế giới này, chỉ có ta mới tồn tại trong lòng nàng .
Điều khiến ta thất vọng là Tiền Tứ Hải bây giờ không có ở Tế Châu, nghe nói bảy ngày trước hắn đã tới Đại Khang .
A Đông dắt ngựa tới chỗ của ta, cung kính nói :
"Chủ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Ta cười nói :
"Nếu Tiền Tứ Hải không ở chỗ này, chúng ta phải mau chóng tới Tần đô. "
Đằng Đa Nhĩ và hai mươi võ sĩ đồng thời phi thân lên lưng ngựa, chuẩn bị rời khỏi diêm trường .
Phía trước có hơn mười kỵ mã đang phi thẳng vào trong đại môn, ta đưa mắt nhìn lại, thấy mấy người dẫn đầu lại là người mà ta quen biết .
Một người trong đó chính là chủ nhân bến tàu Đông Hải - Tây Môn Bá Đống, hắn cũng chính là Nhị đương gia của Tây môn thế gia, bên cạnh còn có nữ nhân nổi danh nhất Tế Châu là Lạc Vân Nhạn, ngoài ra còn có tổng quản Diêm trường Từ Đại Trì .
Bọn họ cũng không ngờ là gặp ta ở đây, cả hai bên đều im lặng .
Lạc Vân Nhạn có phản ứng đầu tiên, cười duyên nói :
"Ôi chao! Đây không phải là Long công tử hay sao?"
Ta mỉm cười nói :
"Lạc lão bản quả nhiên có trí nhớ tốt!"
Tây Môn Bá Đống xoay người xuống ngựa, cười lớn hướng ta đi tới, ta đem cương ngựa ném cho A Đông, tiến lên đón, nắm chặt lấy tay của hắn .
Tây Môn Bá Đống cười nói :
"Nếu như chúng ta không tới đây, sợ rằng không cách nào gặp được Long huynh đệ. "
Ta cười nói :
"Tây Môn lão bản sao lại nói như vậy, ta còn đang định tới quý phủ bái phỏng, không ngờ lại gặp người ở đây. "
Tây Môn Bá Đống cười ha ha :
"Hóa ra là ta tới đúng dịp. "
Từ Đạt Trì giải thích :
"Diêm trường hiện có một nhóm hàng hóa phải vận chuyên tới Trung Sơn quốc, Tiền lão bản đã đi trước giao hàng cho Tây Môn lão bản. "
Lạc Vân Nhạn nói :
"Nếu như đã gặp mặt, vậy là có duyên, hôm nay ta làm chủ, buổi trưa hôm nay mở tiệc ở Vọng Hải Lâu, được không?"
Ta uyển chuyển, nói :
"Đa tạ ý tốt của Lạc lão bản, nhưng mà hôm nay ta còn có việc bận, sợ rằng không cách nào có lộc ăn rồi. "
Lạc Vân Nhạn cười nói :
"Mới nói là muốn bái phỏng Tây môn lão bản, hiện giờ lại muốn đi, Long công tử không thành thật rồi. "
Tây Môn Bá Đống cười nói :
"Long công tử không cần nóng ruột, có thể chúng ta lại có duyên đồng hành cũng không biết chừng. "
Ta ngơ ngác, ngạc nhiên nói :
"Tây Môn lão bản muốn đi đâu?"
Tây Môn Bá Đống nói :
"Sau giờ ngọ ta sẽ tới Tần đô, nếu như ta không đoán sai, Long công tử cũng có dự định như vậy. "
Ta hiểu được thâm ý của hắn, thầm nghĩ trong lòng :
"Chắc chắn là Tây Môn Qua đã cho hắn biết thân phận của ta. "
Lạc Vân Nhạn nói :
"Cứ quyết định như vậy, coi như là ta mở tiệc tiễn các ngươi, ai không tham gia thì không được đi. "
Ta và Tây Môn Bá Đống đi cuối cùng của đội ngũ. Tây Môn Bá Đống cười nói :
"Bình vương điện hạ giấu ta thật khổ!"
Quả nhiên là hắn đã biết thân phận của ta .
Ta mỉm cười nói :
"Không phải là Dận Không cố ý giấu diếm mà là do có chuyện bất đắc dĩ, kính xin Tây Môn huynh thứ lỗi. "
Tây Môn Bá Đống nói :
"Bình vương lần trước rời khỏi Tế Châu không lâu, cháu của ta là Tây Môn Qua cũng tới nơi này, từ trong miệng của hắn ta mới biết được thân phận của người. "
Ta cười nói :
"Tây Môn huynh lần này tới Tần đô là có chuyện gì?"
Tây Môn Bá Đống thở dài nói :
"Trung Sơn quốc tuy rằng đã khôi phục quan hệ với Tần quốc, nhưng mà Tây Môn thế gia của chúng ta cũng bị ảnh hưởng cực lớn. Hiện giờ trang bị của quân đội Tần quốc đã không còn thuộc về Tây Môn thế gia chúng ta nữa, mà bị Tần quốc binh khí thương nhản Trác Chính đoạt đi hơn nửa định mức. "
Ta gật đầu nói :
"Tây Môn huynh lần này tới Tần đô có phải là có ý định đoạt lại mối làm ăn hay không?"
Tây Môn Bá Đống thở dài nói :
"Tây Môn Qua hiện giờ vẫn ở Tần đô, tuy đã tốn không ít ngân lượng, nhưng sự việc vẫn không có tiến triển gì, đại ca bảo ta tới xem thế nào. "
Ta có ấn tượng tương đối tốt với Tây Môn Bá Đống, lần trước tới Tế Châu hắn cũng giúp ta không ít, ta mỉm cười nói :
"Lần này trở lại Tần đô, ta sẽ ở trước mặt thái hậu cầu cho Tây Môn huynh một cái nhân tình. "
Trên mặt Tây Môn Bá Đống hiện lên sự mừng rỡ :
"Như thế thì tốt quá, Bá Đống cám ơn Bình vương điện hạ trước. "
Vọng Hải Lâu của Lạc Vân Nhạn thật không hổ là tửu điếm lớn nhất Tế Châu, nàng tuy rằng xuất thân phong trần, thế nhưng rộng rãi hiếu khách, ngoại trừ mấy người chúng ta, nàng còn mời cả hảo tỷ muội của nàng là Tô Tam Nương tới đây .
Tô Tam Nương cũng là người bạn cùng chung hoạn nạn với ta, khi gặp ta thì tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, trong lúc vô ý nàng ta nhắc tới Dao Như, chuyện này làm cho ta thương tâm không ngớt, không biết hiện giờ Dao Như ra sao?