Ta đi tới mấy cửa hàng thuốc thì đều thất vọng trở về, vì mấy cửa hàng này không có những thứ mà Khinh Nhan cần .
Nơi này là một đại cảng của Hán quốc, thương nhân các nơi tập trung về đây rất nhiều, vật phẩm phải phong phú mới đúng, không nghĩ tới vận dụng ở đây quá thiếu thốn .
Khi hỏi qua chủ quán ta mới biết được đó là do gần đây Bắc Hồ và Đông Hồ phát sinh chiến sự, các thương nhân đều mua hết vận phẩm lên bắc để kiếm lợi lớn hơn, cho nên dược vật là thứ bị mua sạch sẽ không còn chút nào .
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, ta nhíu mày, nhất thời không nhớ ra đấy đấy là người nào, ta cuống quít đi ra ngoài cửa, đã thấy một bóng lưng cao lớn đi qua khác điếm .
Hắn mặc hồ phục, màu đỏ sẫm, hiển nhiên không phải là người Trung Nguyên, hắn đang cùng với hai ông chủ người Hán hàn huyên cái gì đó, thanh âm khi thì sang sảng, khi thì nhỏ nhẹ .
Ta yên lặng vòng lên phía trước, từ chính diện nhìn vào hắn, hóa ra người này lại là Đông Hồ thương nhân Hách Liên Chiến .
Lần trước nhờ có sự trợ giúp của hắn, ta mới có khả năng cùng Vân Na chạy thoát khỏi Đông Hồ, trong lòng ta vui vẻ, nếu như có được hắn tương trợ, việc rời khỏi đây sẽ trở nên dễ dàng .
Khi ta đang muốn ra ngoài gặp hắn, mới nhớ ra hiện giờ đang là thời kỳ phi thường, nếu như Hán Thành đế hạ lệnh cấm thuyền rời bến, thì Hách Liên Chiến cũng chưa chắc có khả năng rời khỏi đây, bản thân Khinh Nhan bị trọng thương, nếu như ta chủ động để lộ thân phận, sẽ kéo tới những phiền phức không tưởng .
Nghĩ tới đây, ta bỏ đi ý niệm gặp mặt, đứng lại nhìn cho tới khi Hách Liên Chiến và hai thương nhân kia đi rất xa .
Ta thở dài một hơi, chuẩn bị rời về khách điếm .
Ta thấy một gã trung niên đầu trâu mặt ngựa đi theo sau Hách Liên Chiến .
Ta ngơ ngác, lập tức ý thức được người này tất nhiên là muốn theo dõi Hách Liên Chiến .
Ta đi theo phía sau trung niên kia, cho tới khi nhìn thấy Hách Liên Chiến đi vào một căn nhà trong ngõ Phúc Đức, mới thấy tráng niên kia dừng bước lại, xoay người rời đi .
Trong lòng ta vô cùng hiếu kỳ, người trung niên này theo dõi Hách Liên Chiến là vì chuyện gì? Nhìn mặt hắn có thể nhận ra, hắn chẳng phải là người lương thiện gì, có lẽ có ý đồ bất lợi với Hách Liên Chiến?
Ta đi theo phía sau của hắn một khoảng, người trung niên kia cực kỳ cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngoái về phía sau nhìn, sợ có người theo dõi hắn, cũng may là đường trong cảng có rất nhiều người lui tới, ta rất dễ che giấu hành tung của mình .
Người trung niên kia đi tới cảng, và lên một con thuyển gỗ cực kỳ to lớn, phía trước thuyền vô cùng trống trải, không có chỗ ẩn thân, nếu như ta tiếp tục đi theo, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện .
Ta di chuyển tới phía trước, bò lên một con thuyền bên cạnh, sau khi tin tưởng là không có người, ta mới lấy kính viễn vọng, nhìn xuống phía dưới .
Ta thấy người trung niên kia đang nói chuyện với một người Hồ, người Hồ kia nhét vào trong tay người trung niên kia một vài thứ, biểu hiện của người Hồ tương đối cảnh giác, liên tục nhìn ra xung quanh .
Chờ khi hắn xoay người tới phương hướng của ta, ta mới nhận ra hóa ra hắn chính là tổng quản Cáp Di của Đông Hồ thừa tướng Gia Luật Xích Mi .
Ta và hắn đã từng quen biết, trước kia Gia Luật Xích Mi muốn chiếm gia sản của Ô thị, đã từng phái hắn tới nhiều lần, tên hỗn trướng này chẳng phải là người lương thiện gì .
Trung niên nhân kia tiếp nhận ngân lượng, cười híp mắt hướng Cáp Di vái chào, xoay người rời đi, Cáp Di đi về hướng bắc của cảng .
Phía xa xa có mấy tên người Hồ đang chờ hắn, ta đi lên phía trước nhìn thấy Cáp Di lên một chiếc xe ngựa, chạy về phía trung tâm của thành .
Trên đường trở về khách điếm, ta gặp lại trung niên nhân kia, hắn đi tới đường Hồng Liễu, một trong những nơi nổi danh trăng hoa nhất Trục Lãng thành .
Thừa dịp bốn phía không người, ta bước nhanh tới, đạp cho hắn một cái, hắn lập tức ngã xuống đất, ta đặt chân lên đầu hắn, cố gắng hạ thấp giọng, nói :
"Đồ hỗn trướng, ngươi theo dõi ta làm cái gì?"
Trung niên nhân kia sợ hãi nói :
"Đại. .. đại gia. .. không phải tiểu nhân. .. theo dõi người. .. "
Ta dùng chủy thủ dí vào hậu tâm hắn, nói :
"Nếu như ngươi không nói thật, ta một đao đâm thủng tim ngươi!"
Trung niên nhân kia bị ta hù dọa sợ hãi tới mức nước tiểu són ra quần, khóc nói :
"Đại. .. đại gia. .. là vị lão gia kia cho ta tiền, làm bảo ta kiểm tra nơi ở của người. .. ta. .. ta cái gì cũng không biết. .. "
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay chủy thủ, đập mạnh vào hậu tâm hắn một cái, người trung niên này lập tức ngất đi .
Ta nhìn xung quanh, thấy bốn phía vắng lặng rồi mới run rẩy đi về hướng khách điếm của mình .
Trở lại khách sạn, Khinh Nhan vẫn đang ngủ say, ta bảo tiểu nhị lấy giấy bút, định viết một phong thư cho Hách Liên Chiến, nhắc nhở hắn chú ý những trò quỷ của Cáp Di .
Khinh Nhan bị ta động tác của ta đánh thức, nhẹ giọng nói :
"Ngươi. .. đã trở về?"
Ta đi tới bên giường nâng nàng ngồi đậy :
"Cảm giác của cô nương thế nào?"
Khinh Nhan buồn bã lắn đầu .
Ta thở dài nói :
"Tất cả các tiệm thuốc xung quanh đây ta đã tìm rồi, không có thứ mà cô nương cần. "
Khinh Nhan cười nhạt nói :
"Những thứ thuốc kia chỉ là thứ có thể. .. giảm thiểu sự thống khổ cho ta. .. chứ nội thương, căn bản là không. .. dễ trị. .. "
Ta ân cần nói :
"Cô nương có đói bụng không?"
Khinh Nhan cười nói :
"Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên muốn ăn mỳ Hoành Thánh. .. "
Ta đứng lên nói :
"Ta đi mua cho cô nương!"
Khinh Nhan lại nói :
"Ta muốn cùng đi với ngươi…"
Ta nhìn vào đôi mắt đẹp tràn ngập thống khổ của nàng, rốt cục gật đầu .
Ta đỡ Khinh Nhan ra bên ngoài, tìm một cái gã sai vặt, đem bức thư viết cho Hách Liên Chiến giao cho hắn, lại cho hắn hai lạng bạc vụn, bảo hắn phải đích thân giao tận tay cho Hách Liên Chiến, sau đó mới đỡ Khinh Nhan đi tới trung tâm của Trục Lãng thành . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tinh thần của Khinh Nhan dường như khôi phục được nhiều, bước chân rất nhẹ nhàng .
Chúng ta ngồi xuống một cửa tiệm ven đường, chẳng bao lâu sau ông chủ mang cho chúng ta hai bát mỳ Hoành Thánh nóng hổi, ta cho thêm một số phụ gia như tương ớt, mùi vị quả nhiên là rất ngon .