Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 221: Danh kỹ ( (1)




Thiếu nữ vén bức rèm che, ta chậm rãi đi vào trong khoang thuyền và nhìn thấy một bóng lưng đẹp vô hạn xuất hiện ở trước mắt.

Mái tóc đen nhánh dùng một chiếc dây buộc màu lam, nàng không trang điểm, nhưng lại có một vẻ đẹp như phù dung, quần áo màu trắng không nhiễm một hạt bụi, chiếc đai màu xanh lại càng nhấn mạnh thêm cái eo nhỏ nhắn của nàng.

Nàng chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Khinh Nhan, Khinh Nhan ôn nhu nói:

"Long công tử muốn nghe khúc nhạc nào?"

Ta cười nói:

"Nghe tiếng cầm nghệ diệu tuyệt thiên hạ của Khinh Nhan cô nương đã lâu, ta muốn nghe khúc Phượng cầu Hoàng có được không?"

Khinh Nhan chậm rãi đưa tay lên, di chuyển nhẹ nhàng trên những phím đàn.

Tiếng đàn du dương vang lên, giai điệu tuyệt vời cứ quanh quẩn bên chiếc thuyền hoa.

Ta yên lặng ngồi bên bàn, chẳng biết từ lúc nào tiến vào trong cảnh giới vô ngã.

Ta có cảm giác như mình tiến vào trong những dãy núi nguy nga, những dòng suối ấm áp nằm chênh vênh trên những ngọn núi lớn.

Tiếng đàn khi thì cao vút như gạn đục khơi trong, khi thì ôn nhu triền miên như như mộng điệp, khi gấp gáp như bình thản, trong tiếng đàn có một loại cảm giác vô hình nào đó, như đang quanh quẩn bên minh, nhưng lại không nắm bắt được.

Nó tương ứng với trăng sáng, gió mát, yên tĩnh chuyển động quanh tai của người nghe, rồi bất ngờ lọt vào trong trái tim.

Khi khúc nhạc tấu xong, dư âm của nó vẫn còn vương vấn, ta vẫn chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời.

Thiếu nữ dẫn ta lên thuyền lại thay một chén trà mới, đây chính là trà Long Tĩnh thượng hạng của Tây Hồ, lá trà xanh lục phiêu phù trong cái chén trắng, nhìn mà đẹp mắt lại thanh nhã.

Khinh Nhan chậm rãi xoay người lại, da thịt nàng trắng như tuyết, trông thì có vẻ yếu đuối vô cùng, làm cho người khác không nhịn được sinh ra cảm giác muốn che chở cho nàng, sóng mắt của nàng làm đắm say lòng người, trong đó có sự ôn nhu vô hạn.

Ta không nhịn được thầm khen, cái danh thiên hạ đệ nhất danh kỹ đúng là không ngoa. Đôi mắt đẹp của Khinh Nhan đang nhìn thẳng vào ta, bỗng nhiên nàng mỉm cười, đúng là nụ cười khiến trăm người mê, làm cho lòng ta rung động vô cùng.

Khinh Nhan thản nhiên cười nói:

"Để Long công từ chê cười rồi."

Ta khen tự đáy lòng:

"Khúc nhạc này đúng là chỉ có ở tiên giới, nhân gian chỉ nghe được vài lần..."

Ta chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt của mình và Dao Như ở kỳ trong vương phủ, trong lòng buồn bã, trong ánh mắt hiện lên sự ưu thương.

Biến hóa của ta không thoát khỏi con mắt của Khinh Nhan.

Nàng ôn nhu nói:

"Công tử hình như có tâm sự?"

Ta cười nói:

"Đây chỉ là cảm xúc của tại hạ khi được nghe khúc đàn tuyệt diệu của Khinh Nhan cô nương, chứ đâu có tâm sự gì."

Khinh Nhan cười nhạt một tiếng:

"Sự cảnh giác của Long công tử rất cao, Khinh Nhan không có dự định muốn tìm hiểu chuyện riêng của người."

Ta nhẹ nhàng buông chén trà nói:

"Có thể tâm sự với một mỹ nhân tuyệt đại như thế này, đúng là một chuyện vui của nhân gian, Khinh Nhan biết ta giấu diếm cái gì hay sao?"

Khinh Nhan nói:

"Long công tử nếu có thể cảm nhận được hàm nghĩa trong khúc nhạc, thì Khinh Nhan nghĩ rằng người rất tinh thâm với âm luật, không biết Khinh Nhan có phúc được nghe công tử diễn tấu hay không?"

Ta ha hả nở nụ cười, đứng dậy trước cổ đàn, chậm rãi ngồi xuống:

"Nếu Khinh Nhan cô nương đã nói, Long mỗ đành phải tự làm xấu mình rồi."

Cầm nghệ của ta được học từ nhạc sư cung đình Trữ Trí Viễn truyền lại, người này cầm kỹ cao siêu, là một trong những người đứng đầu thiên hạ, bởi vì cuộc đời gặp nhiêu trắc trở, cho nên phong cách đánh hồ cầm biến hóa vô cùng, cho tới khi hắn già, thì trong tiếng đàn luôn ân chứa sự quạnh hiu, thê thảm.

Tuy thời gian ta theo hắn học đàn không dài, nhưng mà với thiên tư của mình, ta cũng học của hắn được vài phần thần vận.

Ngón tay của ta nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, trước mắt đã hiện ra sự hiu quạnh thê lương của Đại Khang, nhớ tới sự phồn hoa ngày xưa, trong lòng cảm thấy buồn bã vô cùng, sự thê lương, thống khổ trong lòng ta theo tiếng đàn truyền ra ngoài.

Lúc đầu Khinh Nhan còn mỉm cười, nhưng sau khi nghe một lúc thì đôi mi thanh tú nhíu lại, càng nghe càng thương tâm, trong đôi mắt đã thấp thoáng có hai giọt lệ.

Ta hoàn toàn chìm đắm trong việc đánh đàn, tiết tấu huyền cầm bỗng nhiên thay đổi, sự vắng lặng thê lương đột nhiên biến mất, mà thay vào đó là khí thế khí thôn thiên hà, trong hai mắt của ta tràn ngập sự tự tin và hào hùng vạn trượng, giống như đang suất lĩnh quân lính Đại Khang chiến chinh bảy nước.

Dây huyền cầm không chịu nổi khí thế cường đại trong tiếng đàn của ta. "Đinh" một tiếng đứt làm hai khúc, bức tranh tốt đẹp của ta cũng theo tiếng đàn biến mất.

Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hào quang tòa sáng, nhẹ giọng khen:

"Hay cho khúc Lãng Đào Sa, sự bi thương và hùng tráng trong đó, Khinh Nhan chưa bao giờ được nghe."

Ta áy náy nói:

"Chỉ tiếc Long mồ chìm đắm trong nhạc khúc, đã làm đứt dây đàn của Khinh Nhan cô nương."

Khinh Nhan cười nói:

"Chiếc Phượng Ngô cầm này được công tử diễn tấu, đúng là phúc của nó."

Ta ha ha nở nụ cười, lời nói của Khinh Nhan làm cho ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, thảo nào mà nàng có thể khiến cho vô số nam tử phủ phục dưới chân.

Khinh Nhan nói:

"Trong tiếng đàn của công tử có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, người bình thường tuyệt đối không thể nào tấu ra tiếng đàn này, Khinh Nhan to gan suy đoán, thân phận của công tử chắc chắc là bất phàm."

Ta mỉm cười nói:

"Khinh Nhan cô nương đã đoán sai rồi, Long mỗ chỉ một khách nhân phổ thông của Đại Hán mà thôi."

Khinh Nhan cười nhạt một tiếng:

"Long công tử cần vì phải giấu diếm như vậy!"

Lúc này có một thanh âm của một nữ tử từ bên ngoài thuyền vang lên:

"Tiểu thư, tam công tử tới rồi!"

Khinh Nhan nhẹ giọng nói:

"Ngươi mời hắn vào đi!"

Bức rèm được vén lên, ta cũng xoay người ra phía cửa khoang, khi ánh mắt của ta và người tới chạm nhau, người đó không khỏi kinh hô một tiếng:

"Dận Không!"

Ta cũng lấy làm kinh, hãi, ngàn vạn lần không ngờ Tam công tử này lại là Đại hán tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh.

Thực đúng là thế giới nhỏ bé, gặp nhau trong tình huống này khiến ta có chút xấu hổ.

Khinh Nhan nhìn ta một cái, phảng phát như hiểu ra cái gì đó, trên miệng nở một nụ cười.

Hạng Đạt Sinh vẫn ôm một cái hộp ở trong lòng, ta nhận ra đây chính là bộ cờ vây mà hôm nay ta tặng cho hắn, không nghĩ tới hắn lại đem tới nơi này lấy lòng giai nhân.

Khinh Nhan mời Hạng Đạt Sinh ngồi, sau đó bảo tỷ nữ rót một chén trà.

Hạng Đạt Sinh và ta có chút lúng túng nhìn nhau, một lúc sau thì đồng thời nở nụ cười.

Hạng Đạt Sinh, đem cờ vây đặt ờ trên bàn trà, cười hướng ta nói:

"Vốn có ta định ngày mai sẽ dẫn đệ tới bái phóng Khinh Nhan cô nương, không nghĩ tới đệ lại tự mình tới trước rồi."

Ta mỉm cười nói:

"Khinh Nhan cô nương phương danh lan xa, đệ kìm lòng không được, chuyện này đúng là thân bất do kỷ."

Hạng Đạt Sinh lại cười hai tiếng, lúc này mới hướng Khinh Nhan nói:

"Ta và Dận Không là huynh đệ, bộ cờ vây này là do đệ ấy tặng cho ta, ta vốn định mượn hoa hiến phật tặng cho nàng, nhưng không ngờ lại trùng hợp tới thế này."

Khinh Nhan dùng đôi mắt đẹp thâm ý nhìn ta, nói:

"Ta tưởng là ai mà lại có tài học như vậy, hóa ra là Bình vương điện hạ danh lan khắp thiên hạ."

Xem ra thân phận thật sự của Hạng Đạt Sinh sớm đã bị nàng biết, cho nên nàng suy đoán ra thân phận của ta cũng không khó.

Chuyện đã tới nước này, ta đương nhiên không cần phải giấu điếm nữa, mỉm cười nói:

"Mong rằng Khinh Nhan cô nương không nên trách cứ việc Dận Không tận lực giấu diếm."

Khinh Nhan nói:

"Bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), Bình vương điện hạ có giấu cũng là điều đương nhiên."

Nàng bảo tỳ nữ, chuẩn bị rượu và thức ăn.

Từ trong ánh mắt của Hạng Đạt Sinh, ta có thể nhận ra hắn có hảo cảm với Khinh Nhan, nhưng mà Khinh Nhan lại tương đối lãnh đạm, rất ít trò chuyện với hắn, đa số thời gian đều tập trung vào ta.

Trong lòng ta có chút đắc ý, cho dù nam nhân nào được nữ nhân ưu ái cũng có thể thòa mãn lòng hư vinh của mình.

Chúng ta vừa ngồi xuống, thì lại nghe tỳ nữ thông báo:

"Tiểu thư, Lý đại quan tới!"

Trên mặt Hạng Đạt Sinh hiện lên sự sợ hãi, thấp giọng nói:

"Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, ta phải tránh mặt một chút."

Khinh Nhan chỉ chỉ vào màn che phía sau, Hạng Đạt Sinh cuống quít đứng dậy đi vào trong.

Trong lòng ta cười thầm, Hạng Đạt Sinh này tám phần muời là sợ đối phương vạch trần chuyện hắn tầm hoa, nhưng mà Lý Mộ Vũ cũng là trọng thần Hán quốc, tại sao hắn lại không kiêng nể gì, chẳng nhẽ hắn không sợ người khác đàm tiếu hay sao?

Tỳ nữ dẫn một vị nam tử anh tuấn đi đến, mặc dù trước đây ta cũng có nghe nói qua, Đại hán có một vị Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, nhưng không biết hắn lại là một nam tử xuất chúng tới như vậy.

Lý Mộ Vũ thân hình cao lớn, diện mục anh tuấn, trên người khắp nơi đều là sự lôi cuốn, ta không thể không thừa nhận, diện mạo của hắn đúng là có sức sát thương cực lớn với nữ nhân.

Lý Mộ Vũ thấy tình hình bên trong khoang thuyền, trong ánh mắt hiện lên một sự khác thường, sau đó lập tức khôi phục, hắn mỉm cười nói:

"Khinh Nhan cô nương có hứng thú như vậy, uống rượu không mời ta hay sao?"

Khinh Nhan cười nói:

"Rượu và thức ăn mới mang lên, Lý Đô Đốc nếu không chê rượu và thức ăn thô lậu, thì xin mời uống hai chén?"

Lý Mộ Vũ không chút khách khí ngồi xuống bên trái Khinh Nhan, mỉm cười nói:

"Đã như vậy, Mộ Vũ đành làm phiền."

Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên tư liệu về Lý Mộ Vũ, người này năm nay hai mươi sáu tuổi, phụ thân là Lý Quang độ chính là danh tướng Đại hán, sau này khi đi dẹp loạn các bộ lạc ở phía Nam, chết bệnh ở Lĩnh Nam.

Khi Lý Mộ Vũ mười tám tuổi được Hán Thành Đế Hạng Bác Đào phong là tướng quân, hai mươi tuổi nhậm chức Đại hán thuỷ quân Tổng Đô Thống, hai mươi tư tuổi được phong làm Đô Đốc, giữ chức cho tới nay.

Lý Mộ Vũ dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ta nói:

"Nếu như Lý mỗ không có đoán sai, vị này chính là Đại Khang Bình vương điện hạ."

Hắn một câu nói toạc thân phận của ta, ta cũng chẳng có gì kinh ngạc. Hắn thân là Đại Hán Đô Đốc, từ khi ta bước chân vào Đại Hán, hắn đã phải theo dõi hành tung của ta rồi, tất cả hành động của ta đều có người báo lại cho hắn.

Ta mỉm cười nói: "Lý Đô Đốc quả nhiên tinh tường, bản vương đã sớm ngưỡng mộ uy danh của Lý Đô Đốc, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này."

Lý Mộ Vũ cười nhạt nói:

"Trên đời này sự tình vốn là tràn đầy trùng hợp và ngoài ý muốn, nhưng mà Bình vương điện hạ có nghĩ tới chuyện, Mộ Vũ lần này tới đây chỉ là để bái phỏng Bình vương?"

Ta ha hả cười nói:

"Lý Đô Đốc đúng là biết nói đùa, trong mắt của ta Khinh Nhan cô nương còn có lực hấp dẫn vượt xa bản vương, Lý Đô Đốc không cần phải lấy ta làm cớ."

Khinh Nhan mỉm cười nói:

"Cho dù các người hôm nay ai bái phòng ai, thì cũng là ở trên Tịch Mịch phảng, cũng là khách nhân của Khinh Nhan, ta mời nhị vị khách quý một chén."

Ta và Lý Mộ Vũ đồng thời cầm chén rượu, khi uống xong chén rượu này, Lý Mộ Vũ chậm rãi để chén rượu xuống nói:

"Thực không dám dấu diếm, Mộ Vũ lần này đúng là tới tìm Bình vương điện hạ."

"A!"

Ta ngơ ngác, không biết Lý Mộ Vũ tìm ta có mục đích gì.

Lý Mộ Vũ nói:

"Lúc nãy ta có tới dịch quán bái phỏng Bình vương, nhưng lại phát hiện Bình vương không có ở đó, phải mất một phen vất vả, ta mới tìm thấy Bình vương ở chỗ này!"

Trong lòng ta thầm mắng, có người điên mới tin lý do này của hắn, chắc chắn hắn đã sớm cho người theo dõi ta, mỗi bước chân của ta cũng có người báo cho hắn.

Sắc mặt của ta không chút dao động, mỉm cười nói:

"Hán đô dân chúng thuần phác, luôn duy trì trật tự, Dận Không tuy rằng vừa đến chỗ này, nhưng lại có cảm giác như mình đang ở nhà."

Lý Mộ Vũ nói:

"Ta tới là lo lắng cho an nguy của Bình vương."

Ta cười nhìn về phía hắn nói:

"Có thể được Lý Đô Đốc quan tâm như vậy, Dận Không vô cùng cảm kích."

Lý Mộ Vũ nói:

"Phụ tử Tiết An Triều của Tề quốc sẽ tới Hán đô, nghe nói là giữa điện hạ và hắn có ân oán."

Ta lạnh nhạt nói:

"Chuyện đó chẳng qua chỉ là một hiểu lầm, ta đã quên từ lâu rồi."

Lỵ Mộ Vũ thấp giọng nói:

"Chỉ tiếc người khác lại không quên, Tiết Vô Kỵ đã bắn tiếng, hắn nhất định phải làm cho người trả giá cao."

Ta ha hả phá lên cười, bưng chén rượu lên hướng Khinh Nhan nói:

"Khinh Nhan cô nương, chúng ta nói chuyện có quấy rầy tâm tình của cô nương không?"

Khinh Nhan u oán than thở:

"Nam nhân các người đều thích đánh đánh giết giết, ân oán trên đời này chẳng nhẽ chưa đủ nhiều hay sao? Vì sao không thể buông bỏ?"

Nàng cầm lấy chén rượu chạm chén với ta, tao nhã uống cạn.

Lý Mộ Vũ nói:

"Trong khi đại thọ của bệ hạ, sự an toàn của Hán đô do ta phụ trách, Mộ Vũ không muốn có bất cứ tân khách nào gặp chuyện không may ở Hán đô."

Hắn hai mắt nhìn thẳng vào ta nói:

"Bình vương nếu như không có chuyện gì thì không nên đi loạn!"

Ta nhận ra hàm nghĩa uy hiếp trong đó, đang muốn mở miệng phản bác, thì Khinh Nhan bỗng nhiên dặn mạnh chén rượu lên bàn, nói:

"Trong Tịch Mịch phảng chỉ nói chuyện phong nguyệt, không nói chuyện khác, Minh Phượng! Thay ta tiễn khách!"

Thần tình của Lý Mộ Vũ có chút xấu hổ, trong lòng ta cười thầm, Khinh Nhan tức giận đương nhiên là vì Lý Mộ Vũ. Ta đứng lên nói:

"Dận Không hơi mệt, ta đi trước một bước!"

Lý Mộ Vũ hướng Khinh Nhan chắp tay, cùng ta đồng thời đi ra phía ngoài, Khinh Nhan dường như thật sự nổi giận, không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Đi ra bên ngoài khoang thuyền, trời đã đầy sao, Lý Mộ Vũ hướng ta nói:

"Lý mỗ lại nhắc lại lần nữa, Bình vương điện hạ tốt nhất là nên chú ý nhiều hơn, nếu như người xảy ra chuyện gì ở Hán đô, thì quan hệ của hai nước Khang, Hán sẽ rất tệ."

Ta lạnh lùng nói:

"Đa tạ Lý Đô Đốc lo lắng, bản vương vẫn biết tự chiếu cố mình."

Lý Mộ Vũ gật đầu, thân hình lăng không như chim bay lên, vững vàng đáp xuống một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền kia không hề dao động. Trong lòng ta rùng mình, võ công của người này tuyệt đối ở vào hạng nhất lưu.

Đợi cho Lý Mộ Vũ đi xa, ta mới đi dọc theo cầu thang trở lại thuyền nhỏ.

Đường Muội và Tiêu Tín vẫn đang ngồi ở trên thuyền chờ ta, Tiêu Tín đại khái hơi mệt mỏi, dựa vào đầu thuyển ngủ, thân thuyền dao động làm cho hắn tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt, buồn ngủ nói:

"Điện hạ đã trở về."

Ta gật đầu, hướng lão giả kia nói:

"Lão gia tử, trở về đi!"

Đường Muội nói:

"Người lúc này là ai vậy, võ công của hắn không kém."

Ta thấp giọng nói:

"Đại hán Đô Đốc Lý Mộ Vũ."

Tiêu Tín thất thanh nói:

"Hóa ra là hắn!"

Thuyền nhỏ dần dần cách xa thuyền hoa, ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Hạng Đạt Sinh cũng trở về thuyền nhỏ của mình, Tịch Mịch phảng trở lại yên tĩnh, ta mơ hồ nhận ra hàm nghĩa chân chính của Tịch Mịch phảng.

Sự xuất hiện của Lý Mộ Vũ làm cho tình cảnh của ta ở Đại Hán càng thêm khó khăn hơn, ta có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, ta biết hắn sẽ giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của ta, có lẽ hắn chính là đối thủ của ta ở Đại Hán.

Tiêu Tín thấp giọng nói:

"Lý Mộ Vũ rất không đơn giản, sỡ dĩ hắn có thể thăng tiến tới địa vị trước mắt, hoàn toàn là do hắn tự lực cánh sinh, đưa tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, chủ soái nhân tài như hắn không còn nhiều lắm."

Trong ánh mắt của hắn toát ra sự cuồng nhiệt và hưng phấn, ta có thể đoán được suy nghĩ trong tim của hắn lúc này, đối mặt với đối thủ cường đại như vậy, hiển nhiên sẽ khơi dậy nhiệt huyết thiếu niên và ý chí chiến đấu của hắn.

Ta vỗ vỗ hắn bả vai nói:

"Sẽ có một ngày, ngươi sẽ cùng hắn chính diện giao phong."

Tiêu Tín tràn ngập tự tin nói:

"Thuộc hạ nhất định, sẽ chiến thắng hắn!"

Sáng sớm hôm sau, Hạng Đạt Sinh dựa theo ước định của hai chúng ta đi tới trước dịch quán.

Ta và Thác Bạt Lục Châu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hắn đến.

Ta và Hạng Đạt Sinh tươi cười, để Lục Châu lên xe ngựa, hai người chúng ta cưỡi ngựa đi ở phía trước xe.

Hạng Đạt Sinh mỉm cười nói:

"Biểu đệ quá nhiên lợi hại, mới tới Hán đô một buổi chiều đã lên được thuyền hoa của Khinh Nhan."

Ta cười nhạt nói:

"Biểu huynh ngàn vạn lần chớ có trách đệ, đệ chỉ vô tình tới đó, nếu như biết trước Khinh Nhan cô nương là tri kỷ của huynh, cho dù thế nào đệ cũng không dám tới thăm nàng ta."

Ta nói những câu này là cũng muốn thử xem quan hệ của Hạng Đạt Sinh và Khinh Nhan như thế nào.

Hạng Đạt Sinh cười ha hả nói:

"Dận Không, đệ hiểu lầm rồi ta và Khinh Nhan chỉ là bằng hữu bình thường."

"Căn cứ vào biểu hiện của biểu huynh và Khinh Nhan, quan hệ đâu tầm thường tới mức đó?"

Hạng Đạt Sinh thở dài nói:

"Trong Đại Hán có hai nữ nhân ta muốn cũng không được, Khinh Nhan là một người trong đó."

"A? Nàng lợi hại như vậy hay sao?"

Hạng Đạt Sinh nói:

"Khinh Nhan cô nương tuyệt đại tao nhã, tâm tính cao ngạo, coi nam nhi trong thiên hạ như không có, sao có thể đặt một nam tử thế tục như ta vào trong mắt được chứ."

Ta cười nói:

"Biểu huynh có khi đề cao nàng quá, chỉ là một nữ tử trăng hoa, sao có thể cao quý như vậy chứ?"

Hạng Đạt Sinh, không muốn cùng ta tiếp tục thảo luận, lắc đầu nói:

"Sau này đệ sẽ biết."

Ta lại nói:

"Vậy còn một nữ tử mà huynh nhắc tới là ai?"

Hạng Đạt Sinh nói:

"Người kia chính là quốc sư Đại Hán."

Thật ra ta cũng mơ hồ đoán được đáp án này, ta đáng muốn tiếp tục hỏi, thì xe ngựa đã tới cửa Hán cung. Ta xoay người xuống ngựa, đỡ Thác Bạt Lục Châu ra ngoài.

Dựa theo quy củ trong cung, đi vào cung không thể cưỡi ngựa, chúng ta đổi sang kiệu mềm đi vào.

Hạng Đạt Sinh đã an bài xong xuôi từ trước, hiện giờ đã có ba cỗ kiệu hoa mỹ đứng trước Tây môn (cửa Tây).

Hiện giờ chính là giờ của các quan viên vào triều.

Hạng Đạt Sinh trực tiếp dẫn chúng ta tiến nhập hậu cung, cô mẫu Trường Thi của ta đang ở "Chiêu Dương cung" chờ ta.

Phong cách kiến trúc của Hán cung có chút đặc biệt, dùng gỗ là chủ yếu, lấy trúc làm vật liệu phụ, toàn bộ hoàng cung nhìn rất tinh xảo và kỳ ảo, khác hẳn với sự to lớn nặng nề của Đại Khang.

Chiêu Dương cung có ba tầng, tầng một là chỗ của thái giám cung nữ, tầng hai là tầng hoàng hậu tiếp khách, tầng ba là tẩm cung.

Chúng ta đi dọc theo cầu thang dài bằng gỗ lên, đi thẳng vào tầng hai của Chiêu Dương cung, cầu thang được dựng bằng thanh trúc, mái nhà cong lên trông có vẻ nhẹ nhàng, có treo những trúc đồng phong linh (sáo gió), khi gió nhẹ thổi qua, những thanh âm đinh đương vui tai nhẹ nhàng vang lên.

Đi qua cầu thang dài, chúng ta lại tới một cầu vượt màu hồng, đi tới giữa của cầu vượt có thể nhìn thấy mặt trời diễm lệ ở phương đông đang mọc lên. Đứng đây có thể nhìn thấy toàn bộ Hán cung, ta âm thầm cảm thán, trong các quốc gia, kiến trúc của Đại Hán là tinh xảo nhất.

Ta đã từ lâu không nghe tin gì về Trường Thi cô mẫu, bảy năm trước khi người trở lại Đại Khang, cũng chỉ trong một thời gian ngắn, cho nên trong ký ức của ta, người cũng tương đối nhạt nhòa và hiền hòa như mẫu thân của ta.

Đi vào trong đại diện, ta thấy một mỹ phụ hòa nhã, rưng rưng tiến lên đón, run giọng nói:

"Người tới có phải là Dận Không hài nhi..."

Trong phán đoán của ta, người trước mắt nhất định là cô mẫu Trường Thi, nên lớn tiếng nói:

"Cô mẫu! Hài nhi nhớ người muốn chết..."

Hai giọt lên trong mắt ta rơi ra, ta bước nhanh về phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt nàng.

Ta diễn kịch đúng là có chút thái quá, cho dù ta với người có nhớ nhung vì tình thân cũng không tới mức như vậy.

Cô mẫu ta đã rời khỏi quê hương lâu ngày, đối với Đại Khang chắc chắn là vô cùng nhớ nhung, hôm nay lại nhìn thấy đứa cháu ruột thịt của mình, thì tình cảm dâng lên không cách nào biểu hiện được.

Cô mẫu Trường Thi cuống quít nâng ta dậy, run giọng nói:

"Hảo hài tử, để cho cô mẫu nhìn ngươi xem nào..."

Trên khuôn mặt đoan trang của người, hai dòng lệ đã nhạt nhòa.

Hạng Đạt Sinh nói:

"Mẫu hậu, chúng ta mau mời biểu đệ vào ngồi đi, chẳng nhẽ mọi người lại đứng ở đây nói chuyện hay sao?"

Cô mẫu Trường Thi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lau khô nước mắt nói:

"Ngươi thấy đấy, ta vui quá, ngay cả... những lễ nghĩa đơn giản cũng quên mất."

Lúc này ta mới dẫn Thác Bạt Lục Châu tới bái kiến người.

Cô mẫu Trường Thi một tay cầm tay ta, một tay cầm tay Thác Bạt Lục Châu, cùng nhau ngồi xuống bàn.

Bốn cửa sổ của đại điện đều mở, chúng ta có thể nhìn thấy vị trí cung điện, giống như là mọc lên từ tự nhiên, gió mát thoang thoảng, làm cho đáy lòng cảm thấy thư thái. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cô mẫu Truờng Thi nói:

"Vậy là đã bảy năm ta không trở về rồi."

Ta cung kính nói:

"Phụ hoàng cực kỳ nhớ cô mẫu, trước khi Dận Không đi, phụ hoàng có bảo hài nhi mang tới cho cô mẫu một lễ vật."

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Hắn còn nhớ tới muội tử này ư? Ta còn tưởng rằng trong lòng hắn ngoại trừ quyền vị ra, thì chẳng có chút tình thân nào."

Ta ngơ ngác, nghe khẩu khí của cô mẫu, thì hình như người không có hảo cảm với cô mẫu.

Ta hướng Lục Châu nháy mắt, Lục Châu dâng lễ vật của chúng ta lên.

Cô mẫu Trường Thi nhìn hộp lễ một chút, rồi tiện tay để sang một bên, nhẹ giọng nói:

"Trưa hôm nay, phu thê các ngươi ở lại chỗ này ăn cơm."

Ta gật đầu đáp ứng.

Người hướng Hạng Đạt Sinh nói:

"Đạt Sinh, ngươi đi báo cho hai vị muội tử tới đây, để chúng nó có thể gặp mặt biểu ca."

Hạng Đạt Sinh đứng dậy rời đi.

Hai vị công chúa Như Diệp và Như Nhân cũng do cô mẫu sinh ra, trong khi đó Đại hán thái tử Hạng Đạt Kiệt, Nhị hoàng tử Hạng Đạt Anh, đều là do cố hoàng hậu sinh ra.

Nhìn Hạng Đạt Sinh đi xa, cô mẫu Trường Thi lúc này mới thở dài một hơi, thấp giọng nói:

"Ta vốn tưởng rằng bên nhà đẻ không có ai tới."

Ta mỉm cười nói:

"Đại thọ của cô phụ, sao chúng hài nhi lại không sang chúc mừng được chứ."

Trong đôi mắt phượng của cô mẫu lại hiện ra hai dòng lệ, người chán nản nói:

"Dận Không, lần này bệ hạ không phát thiệp mời cho Đại Khang, rõ ràng là có lòng bất chính. Ta không sợ bị hắn không thích, mà chân chính lo lắng chuyện... hắn có mưu đồ với giang sơn của Đại Khang ta..."

Trong lòng ta không khỏi chấn động, xem ra cô mẫu cũng nhìn thấy rõ dụng tâm chân chính của Hạng Bác Đào, không ngờ là người vẫn còn có ý muốn bảo vệ Đại Khang.

Ta đang muốn nói thì lại thôi từ xưa đã có câu, nữ sinh hướng ngoại (con gái thì hướng về bên ngoài), cô mẫu đã gả cho Đại Hán hơn hai mươi năm, căn cứ theo điều tra của ta, quan hệ của người và Hạng Bác Đào vẫn tốt, người ở trước mặt ta biểu hiện thế này, liệu tin được bao nhiêu phần?

Người có tâm cơ muốn dò xét mục đích chân chính tới Đại Hán của ta hay không?

Nghĩ tới đây, trong lòng ta lại đề phòng thêm một chút, mỉm cười nói:

"Cô mẫu quá lo lắng, Đại Khang và Đại hán xưa nay giao hảo, hơn nữa Đại Khang là cố quốc của cô mẫu, cô phu sao lại có thể gây bất lợi với Đại Khang được chứ?"

Cô mẫu Trường Thi hai mắt ửng đỏ nói:

"Tường đổ do người đẩy, với tình cảnh của Đại Khang hiện nay, ai cũng muốn đẩy nhanh tốc độ, chỉ tiếc phụ hoàng hồ đồ của ngươi lại muốn xây dựng tân cung, cố sức bám lấy hoàng quyền, khiến cho người người oán trách, ngày vong quốc của Đại Khang sợ rằng sắp xảy ra rồi."

Ta cố ý nói:

"Cô mẫu có điều không biết, mầy năm gần đây Đại Khang tai hoạ không ngừng, phụ hoàng cũng đã có rất nhiều cải cách."

Cô mẫu Trường Thi thản nhiên nở nụ cười:

"Dận Không, ngươi đừng có nói tốt cho hắn, ta hiểu hoàng huynh này hơn bất cứ ai. Nếu như ta không nhớ lầm, thì năm nay hắn đã bảy mươi tám tuổi rồi, nhìn khắp quốc quân tám nước, làm gì có ai ở cái tuổi này vẫn cố chết giữ lấy ngôi vị hoàng đế hay không? Hơn nữa đến nay không có người kế thừa, có lẽ trong tim hắn đang muốn thống trị Đại Khang thiên thu vạn tái, chứ không hề nghĩ tới chuyện truyền ngôi."

Sao ta không biết chuyện này cơ chứ, thế nhưng trước khi làm rõ dụng ý của cô mẫu Truờng Thi, ta quyết không thể biểu lộ ra.

Cô mâu Trương Thi nói:

"Dận Không, ta biết ngươi cũng chịu không ít khổ sở, làm con tin? Cưới hỏi? Ha ha..."

Nguời cười đến mức dị thường thống khổ, rất lâu mới dừng lại, nói:

"Nhớ năm đó, khi phụ hoàng ta còn tại thế, tám nước làm gì có nước nào dám không quy phục dưới chân, vậy mà truyền tới vị hoàng huynh này, Đại Khang đã mất đi tình thế trước kia, con cháu Long thị chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên cơ chứ?"

Ta thấp giọng khuyên bảo, nói:

"Cô mẫu, có rất nhiều chuyện sức người không thể làm được, cứ thuận theo tự nhiên đi thì tốt hơn."

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Thuận theo tự nhiên? Nếu cứ như vậy nữa thì Đại Khang sẽ mất nước."

Ta lặng lẽ không nói gì.

Cô mẫu Truờng Thi nói:

"Chỉ tiếc ta là một nữ lưu, trơ mắt nhìn quốc vận Đại Khang ngày một ảm đạm mà lại bất lực."

Ta thấp giọng nói:

"Cô mẫu, nếu như cô phụ thực sự có ý niệm tấn công Đại Khang, người có thể khuyên bảo cô phụ thu hồi hay không?"

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Bất cứ chuyện gì ta cũng có thể nói trước mặt hắn, thế nhưng hễ là chuyện quốc gia đại sự thì bất lực, chuyện quan trọng như vậy, hắn sao có thể xử sự theo tình cảm được?"

Trong đôi mắt phượng của người có sự ưu thương không nói lên lời.

Ta thở dài nói:

"Xem ra lần này Dận Không tới không đúng lúc rồi."

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Ta tuy rằng không quản được chuyện quốc sự Khang, Hán, thế nhưng cho dù thế nào đi nữa, ta cũng đám bảo sự bình an cho ngươi, khi ngươi còn ở Đại Hán."

Trong lòng ta đột nhiên nghĩ, vậy thì sao người lại nói là không làm được gì trước mặt Hán Thành đế, nhưng khi ta muốn hỏi, thì ngoài cửa cung đã vang lên những tiếng cười.

Ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy hai thiếu nữ có tướng mạo giống y như nhau đang cùng Hạng Đạt Sinh đi đến, hóa ra các nàng chính là hai biểu muội của ta.

Cô mẫu Trường Thi cười nói:

"Đây là hai biểu muội của ngươi, bên trái là Như Diệp, bên phải là Như Nhân."

Ta cười nói:

"Nếu như cô mẫu không nói, thì thực sự chất nhi không phân biệt được ai với ai."

Như Nhân và Như Diệp chính là hai tỷ muội sinh đôi. Như Diệp là tỷ tỷ, sau khi được Hạng Đạt Sinh chỉ điểm ta mới nhận ra, Như Diệp có lúm đồng tiền ở bên phải, Như Nhân có lúm đồng tiền ở bên trái.

Lục Châu đem lễ vật của ta tặng cho hai nàng dâng lên, hai vị biểu muội chưa từng thấy qua mỹ nữ dị tộc như Lục Châu, hơn nữa Lục Châu còn nhỏ như vậy mà đã trở thành thê tử của ta, nên vô cùng hiếu kỳ.

Mỗi một người nắm một tay của nàng hỏi liên tục, tính tình của Lục Châu vốn rộng rãi hoạt bát, chẳng bao lâu đã hòa mình cùng các nàng, hai vị biểu muội của ta mang theo Lục Châu ra ngoài thăm quan cảnh trí của Hán cung.

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Như Diệp biểu muội đã đính hôn với Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, trong năm nay sẽ thành hôn, Như Nhân bị cô phu ngươi gả cho Tần quốc quốc quân Yến Nguyên Tông."

Trong lòng ta chấn động, lại nhớ tới tình cảnh của Yến Nguyên Tông, xem ra lại có một thiếu nữ vô tội bị đẩy vào trong hố lửa.

Hán Thành Đế sở dĩ cam tâm đem Như Nhân gả cho Yến Nguyên Tông làm phi, tám phần mười là muốn trấn an Tinh Hậu, cùng Tần quốc thản càng thêm thân, hơn nữa Hán quốc cũng trợ giúp dẹp loạn Trung Sơn quốc, lần kết minh này Tần quốc không cách nào cự tuyệt được cả.

Ta mỉm cười nói:

"Nếu nói như vậy, Dận Không phải chúc mừng cô mẫu rồi."

Cô mẫu Trường Thi than thở:

"Có gì vui mừng đâu, hôn lễ trong hoàng thất thực ra là đại diện cho lợi ích, có để ý tình cảm của cá nhân đâu cơ chứ."

Người nhìn ta một cái, cười nói:

"Ta thấy tiểu cô nương kia đối với ngươi rất tốt, tình cảm của hai đứa thế nào?"

Ta cười nói:

"Rất tốt, nhưng mà... Dận Không cũng không dối gạt cô mẫu, trong lòng chất nhi chỉ coi nàng như muội tử mà thôi."

Cô mẫu Trường Thi và Hạng Đạt Sinh đông thời nở nụ cười.

Ta lại cầm lấy lễ vật mà Hâm Đức hoàng đế tặng cho người, nói:

"Cô mẫu, phụ hoàng tặng người lễ vật, người mau xem đi."

Cô mẫu Trường Thi gật đầu, mở lễ hộp ra, bên trong có một chiếc ngọc bài trong suốt trên đó có khắc tên của người.

Ta đối với chiếc ngọc bài này không xa lạ gì, mỗi vị hoàng thất tử nữ Đại Khang sẽ có một ngọc bài như vậy, đây là vật bất ly thân của họ, không biết tại sao vẫn ở Đại Khang.

Cô mẫu Trường Thi nhịn không được lệ rơi đầy mặt, đưa tay cầm lấy ngọc bài nói:

"Cuối cùng hắn cũng biết mình sai rồi."

Ta kinh ngạc nói:

"Cô mẫu có thể nói cho chất nhi hiểu một chút không."

Cô mẫu Trường Thi nói:

"Bảy năm trước khi ta trở lại Đại Khang, vì xã tắc của nước nhà, ta đã cãi nhau một trận với phụ hoàng ngươi. Khi đó hắn nổi giận, bảo ta giao ngọc bài ra, trục xuất ta khỏi Đại Khang, nói ta kiếp này không thể bước vào Đại Khang nửa bước…"

Thanh âm của người trở nên nức nở.

Trong lòng ta cảm thán, thảo nào cô mẫu bảy năm không bước vào cố quốc nửa bước, trong này hóa ra có nguyên do như vậy, Hâm Đức hoàng đế trả lại cho người chiếc ngọc bài này, thì một lần nữa đã thừa nhận thân phận của người.

Cô mẫu Trường Thi lệ rơi đầy mặt, có vẻ cực kỳ kích động, Hạng Đạt Sinh cuống quít nói:

"Mẫu hậu, người ngàn vạn lần không thể kích động!"

Nhưng khi này người đang mừng như điên, không khống chế được tâm tình của mình nữa, lớn tiếng khóc ồ lên.