Ngày thành hôn của ta và Thác Bạt Lục Châu, các vương gia ở các châu xung quanh đều tới dự. Bách tính Tuyên Thành biết tại đại hôn của ta, đều tực gia treo lụa hồng trước cửa, rồi lại chọn người đại diện mang lễ tới Vương phủ, có thể nhận ra uy vọng của ta trong lòng bách tính Tuyên Thành cực cao .
Những vương gia ở chúc mừng có Anh Vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông, Hiển vương Dận Tổ, họ đều do phi tử sinh ra, địa vị trong cung của bọn họ tương tự như ta .
Dận Trì và Dận Đông vẫn bảo trì trung lập, trong khi Dận Tổ lại thuộc về trận doanh của Hưng vương Long Dận Thao, bởi vì quan hệ giữa ta và Dực Vương, Dận Tổ đối với ta không có ý căm thù, hắn tới tham gia hôn lễ đã biểu hiện ý muốn thân cận .
Địa vị của ta lúc này không còn giống như ngày xưa, sau khi Đức Vương chết, ấp phong của ta bao gồm cả Sở châu và Tuyên Thành, trở thành vương gia có diện tích đất phong lớn nhất .
Trong mắt mọi người, địa vị của ta và Cần vương, Hưng vương ở Khang đô cũng như nhau, là một trong những người có hi vọng được chọn thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đại Khang .
Thái độ của mấy người bọn họ cũng cung kính hơn nhiều, đương nhiên trong số vương gia mà ta mời cũng có người không thích. Văn vương Long Dận Hi người có ấp phong là Vi châu là một trong số đó, hắn chẳng những không tham gia hôn lễ của ta, mà thậm chí cả lễ vật cũng không mang tới .
Văn vương Long Dận Hi và Cần vương, Đức Vương là ba người con do hoàng hậu sinh ra, từ trước tới nay hắn luôn cho rằng thân phận của hắn cao hơn chúng hoàng tử một bậc .
Sau khi Đức vương chết, Tả Trục Lưu đã từng đề nghị mang lãnh địa của hắn giao cho Dận Hi, nhưng bởi vì Vi châu cách quá xa Tuyên Thành và Sở châu, lại bị Dực Vương cố sức ngăn cản, nên âm mưu mới thất bại .
Từ đó hắn đã mang lòng căm thù đối với ta, chuyện hắn không tham gia hôn lễ lần này cũng là một biểu hiện cho thấy hắn cố tinh gây khó dễ .
Lúc gặp mặt, các vương gia lại thổi phồng công tích của ta ở Tuyên Thành một phen, đối mặt với sự thổi phồng của bọn họ, biểu hiện của ta là tỉnh táo, nếu như ta không có địa vị và thực lực, thì chỉ sợ rằng bọn họ sẽ không cho ta cái mặt mũi này .
Ta vẫn còn nhớ kỹ, khi tết nguyên đán vừa rồi, họ đối với ta vẫn còn lạnh lùng, mà lúc này địa vị của ta khác xưa, thái độ của họ cũng biến hóa theo .
Ta mượn thời cơ này nói với bọn họ chuyện dâng tấu mở kênh đào, được bọn họ nhất trí tán thành, bề ngoài thì chuyện này đối với bọn họ có lợi, nhưng trên thực tế, nó là một bước phát triển trong mưu đồ của ta .
Lúc tiếng pháo vang lên, bên ngoài vương phủ cũng rộ lên tiếng hoan hô, toàn là những lời chúc phúc cho ta. Thanh âm này cũng làm cho ánh mắt của các vị hoàng huynh trở nên mơ hồ, điều này bọn họ không cách nào có được .
Một ngày ồn ã rốt cục cũng qua đi, ta nhìn tiểu lâu đang sáng đèn, trên miệng nở nụ cười .
Hôn nhân của ta không cách nào tách rời khỏi chính trị, Sở nhi là lễ vật mà trời cao ban tặng cho ta, bây giờ Thác Bạt Lục Châu không biết sẽ như thế nào .
Ta nhớ lại lúc nàng ở Bắc Hồ đã cứu ta từ trong tay Thác Bạt Ngọc Nhi, có lẽ là trời cao cũng sắp đặt duyên phận này từ trước cũng nên .
Đi vào tân phòng, Thác Bạt Lục Châu mặc cung trang hoa lệ của Bắc Hồ, im lặng ngồi một chỗ, cái khăn đỏ che mặt đã bị tháo xuống, đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn vào ta, dường như ta trở thành sự tò mò với nàng .
Ta cười nói :
"Tại sao ta chưa tới, nàng đã bỏ khăn voan xuống rồi?"
Thác Bạt Lục Châu cười nói :
"Đội cái khăn như vậy rất bực mình, hơn nữa ngươi cũng đã gặp ta rồi, làm gì phải thần thần bí bí như vậy nữa. "
Trong lòng ta cười thầm, tiểu nha đầu này dù sao cũng chỉ là đứa bé .
Ta mỉm cười nói :
"Nàng có biết hôm nay chúng ta làm cái gì không?"
Thác Bạt Lục Châu gật đầu nói :
"Kể từ hôm nay ngươi là trượng phu của ta, ta chính là thê tử của ngươi. "
"Đơn giản như vậy sao?"
Trong lòng ta cười thầm, đưa tay kéo cái khăn sa trên mặt nàng xuống, thiếu nữ Bắc Hồ chỉ khi lập gia đình mới có thể bỏ khăn che mặt .
Thác Bạt Lục Châu có khuôn mặt hồng hào, cũng bởi vì sự ngây ngô của thiếu nữ, mà nàng có vẻ ái ngại, đôi mắt đẹp màu ngọc bích, mũi cao mà thẳng, sự xinh đẹp của nàng khác hắn thiếu nữ Trung nguyên, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu hiện sự bướng bỉnh và linh động .
Thác Bạt Lục Châu ngáp một cái nói :
"Ta mệt rồi hiện giờ ngủ được chưa?"
Ta gật đầu, Thác Bạt Lục Châu cởi quần áo, mặc nội y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng chui vào trong chăn, nàng xấu hổ không phải vì chuyện nam nữ, tám phần mười là vì chuyện ngủ cùng với một nam nhân lớn tuổi .
Ta cười nhạt một tiếng, hôm nay ta không muốn cùng nàng chung phòng, nhẹ nhàng buông màn che, ôn nhu nói :
"Lục Châu, nàng an tâm ngủ đi. "
Lục Châu nói :
"Ngươi đi đâu vậy?"
Ta cười nói :
"Ta ngáy rất to, sợ ảnh hưởng tới ngươi, nên sang phòng bên cạnh ngủ. "
Mở cửa phòng, đã thấy mấy người Yến Lâm, Sở nhi cười duyên bỏ chạy, ta lắc đầu, mấy người các nàng muốn xem truyện cười đây mà .
Khi ta tới phòng các nàng, thì phát hiện tất cả các cửa phòng đều đóng chặt, cho dù ta gõ cửa như thế nào, các nàng cũng không ra, rơi vào đường cùng, ta đành phải đi tới phòng của Vân Na .
Vân Na cười khanh khách nói :
"Đêm tân hôn huynh chạy tới chỗ muội làm gì?"
Ta cười khổ nói :
"Vốn định đến chỗ các nàng nghỉ ngơi, nhưng không ngờ các nàng lại không mở cửa, không thể làm gì khác hơn là tìm tới Hoàn Nhan tướng quân để nương tựa rồi. "
Vân Na sẵng giọng :
"Trong đầu huynh toàn nghĩ chuyện lung tung, đàng hoàng ở trong tân phòng không được hay sao, mà vẫn còn muốn chuyện phong lưu?"
Ta ôm vai nàng, hôn một cái lên mặt nàng, nói :
"Ta chỉ là cùng nàng tổ chức hôn lễ cho có nghi thức mà thôi, cũng không phải muốn động phòng, sao có thể ngủ cùng một chỗ?"
Vân Na cười nói :
"Thì huynh cứ yên ổn mà ngủ, không cùng nàng làm chuyện đó, cũng có sao đâu?"
Ta cười nói :
"Nàng mặc dù là hài tử, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ, nếu như ta ngủ cùng nàng một chỗ, vạn nhất ta. .. "
Vân Na cười tới mức cong người, ta cuống quít đỡ lấy nàng nói :
"Không nên cười nữa sẽ ảnh hưởng tới thai khí. "
Vân Na vât vả lắm mới ngừng cười, nói :
"Huynh có làm chuyện gì cũng là bình thường, huynh là trượng phu của nàng ta mà. "
Hai tay của nàng vòng qua cái cổ của ta, nói :
"Không nghĩ tới tướng công của muội lại biến thành một người thủ lễ khiêm tốn, sao trước kia muội không thấy như vậy nhỉ?"
Ta thấp giọng ghé vào bên tai của nàng nói :
"Trước gian sau cưới mới thú vị. "
Vân Na trợn mắt nhìn ta nói :
"Cái tên hỗn trướng này vẫn định đùa muội, còn không mau về với tiểu thê tử của huynh đi. "
Ta lắc đầu nói :
"Đêm nay ta ngủ ở chỗ này, không đi đâu nữa cả. "
Vân Na nói :
"Huynh ngủ không thành thật, nếu như đụng phải hài nhi của chúng ta thì làm sao bây giờ, còn không mau trở về!"
Nàng vừa nhắc tới thai nhi trong bụng, đương nhiên ta chỉ còn cách sống trong khuôn khổ .
Ta thở dài, ủ rũ đi ra ngoài cửa, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mấy gian phòng của Sở nhi và các nàng đã tối đen, hiển nhiên là không muốn cho ta vào trong phòng nghỉ ngơi . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chỉ còn tân phòng vẫn có ánh sáng, sau khi do dự, ta quyết định tới thư phòng nghỉ ngơi .
Đi qua cửa tân phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thác Bạt Lục Châu khoác áo cừu, đưa tay kéo lấy ống tay áo ta nói :
"Ngươi mau vào cho ta!"
Ta đi vào trong phòng, thấy đôi bàn chân của Thác Bạt Lục Châu trong suốt, trên mắt cá chân vẫn còn đeo một cái vòng vàng, không biết tại sao, trong mắt ta đôi chân này trở nên mê người vô cùng .
Ta thầm nghĩ trong lòng :
"Tiểu nha đầu này kéo ta vào đây muốn làm cái gì? Lẽ nào đã có người nói cho nàng chuyện nam nữ?"
Trong đôi mắt đẹp của Thác Bạt Lục Châu đã thấp thoáng có lệ, nàng nhẹ giọng nói :
"Ngươi không muốn ta làm thê tử hay sao?"
Ta ngơ ngác, cười nói :
"Đâu có, chẳng phải chúng ta đã bái đường thành thân hay sao?"