Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 19: Hiếp bách (hạ)




Quay về Dục Đức cung, từ bên ngoài vẫn yên tĩnh bình yên như không có chuyện gì xãy ra, nhưng bên trong mới phát hiện ra Hứa công công đã an bài chu đáo linh đường, khắp nơi một màu trắng, không khí tang thương dâng lên cực điểm

Thấy Tinh hậu quay lại, Hứa công công cuốn quít đi tới thấp giọng nói :

- Thái tử vừa rồi mới tới, muốn vào trong cung thăm hỏi bệnh tình hoàng thượng, lão nô liều chết ngăn cản

Tinh hậu khe khẽ thở dài nói :

- Khó được hắn có vài phần hiếu tâm, Hứa công công, cho người mời Tiết tướng quốc tới, nói hoàng thượng có chuyện muốn phó thác cho hắn .

Hứa công công ngạc nhiên nói :

- Ý của hoàng hậu là…

Tinh hậu nói :

- Chuyện hoàng thượng băng hà cũng đã đến lúc cho vạn dân được biết

Nửa canh giờ sau, Tiết An Triệu tới Dục Đức cung, đi vao bên trong, thấy cảnh tượng trước mặt, nhất thời kinh hãi, tiêng bi ai kêu lớn, hai mắt rưng rưng, quỳ rạp xuống đất khóc :

- Bệ hạ! Lão thần tới trễ, không thề nhìn mặt người lần cuối… .

Tiết An Triệu vừa khóc vừa vái lạy không ngừng

Tinh hậu vẻ mặt vô cảm nhìn Tiết An Triệu biểu diễn, Hứa công công đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói :

- Tiết tương quốc đã tập hợp các đại thần trong triều tại Chính Đức cung, thái tử sẽ tới ngay lập tức…

Hứa công công nói tiếp :

- Các đại thần vẫn chưa biết tin hoàng thượng đã băng hà…

Nét mặt Tinh hậu thoáng hiện tia cười lạnh, Dận Không thầm nghĩ : "Tiết An Triệu quả nhiên chu đáo, sợ hoàng hậu nhân cơ hội xuống tay với hắn, nên đã tạo sẵn đường lui, nhưng vạn vạn lần không thề nghĩ ra, Tiết Vô Kị đã lọt vào tay Tinh hậu"

Tiết An Triệu rưng rưng đi tới, trong nháy mắt hắn đã hồi phục sự tĩnh táo, thấp giọng nói :

- Hoàng hậu muốn gặp lão thần?

Tinh hậu nói :

- Ta gọi tướng quốc vào đây trước, hẳn là ngươi đã biết chuyện gì?

Tiết An Triệu ra vẻ hồ đồ, nói :

- Xin thứ cho lão thần ngu muội!

Tinh hậu lạnh lùng nói :

- Ta muốn cùng tướng quốc thương nghị một chút, cuối cùng là ai kế thừa ngôi vị Tần đế?

Tiết An Triệu ra vẻ ngạc nhiên nói :

- Hôm nay, lão thần đã đại diện đề xuất việc này, hoàng hậu không phải đã cự tuyệt hay sao?

Tinh hậu nói :

- Lúc đó khác, bây giờ khác, đêm qua thân thể hoàng thượng có chút chuyển biến tốt, tự nhiên ta không vội chấp nhận chuyện đó, nhưng chính lúc này…

Nàng cố ý dừng lại một chút

- Hoàng thượng…

Nước mắt Tiết An Triệu lại chảy ra, không biết nội tâm hắn có thật sự bi thương hay không, lau khô nước mắt, đột nhiên hé ra khuôn mặt, cả giận nói :

- Hoàng hậu! Hoàng thượng băng hà chuyện lớn như vậy, mà người tính che mưa dấu mây, không biết tột cùng là có mục đích gì?

Tinh hậu lạnh nhạt cười nói :

- Ai da làm mọi chuyện tất cả đều vì sơn hà xã tắc Đại Tần, Tiết tướng quốc cho rằng ta có dã tâm gì?

Tiết An Triệu lạnh lùng nói :

- Hôm nay tại triều đình, hoàng hậu hẳn đã chứng kiến các đại thần trong triều đều ủng hộ thái tử kế vị, hoàng hậu che dấu chuyện hoàng thượng băng hà, phải chăng là có ý khác?

Tinh hậu mặt phượng tỏ ra uy nghiêm, ánh mắt toả ra hàn quang lạnh lẻo nói :

- Xem ra tướng quốc muốn lấy quần thần tiếp tục làm khó ai da?

Tiết An Triệu cười nói :

- Không dám! Lão thân chỉ làm việc mình nên làm

Hắn cung kính vài chào, miệng nói :

- Hoàng thượng băng hà, trời đất đều đau buồn, thần phải đem việc này nói lại cho quần thần

Tiết An Triệu không hề sợ hãi, nói tiếp :

- Chúng thần đang tập trung tại Chính Đức điện, lão thần phải lập tức tới đó báo cho bọn họ .

Tinh hậu lạnh lùng nói :

- Ta nghĩ có chuyện ngươi cũng nên biết .

Ánh mắt nàng hướng về Dận Không

Dận Không từ tồn nói :

- Tiết tướng quốc, xế chiều hôm nay Tiết vệ uý mạnh mẽ xông vào Ninh Tú cung, có ý đồ cường bạo công chua, bây giờ đang giam giữ tại thiên lao .

Đồng tử của Tiết An Triệu chợt co rút lại, ánh mắt trở nên vô cùng tức giận, chuyển hướng Tinh hậu nói :

- Ngươi…. .

Sóng mắt Tinh hậu nhẹ nhàng, tay chỉ ghế ngồi bên cạnh, miệng nói :

- Tiết tướng quốc, chẳng lẻ muốn thấy một phen máu nhuộm hoàng thành?

Vẻ mặt Tiết An Triệu biến hoá tới cực điểm, chân bước tới do dự một chút, liền quay lại ngồi trên ghế

Tinh hậu giọng chân thành nói :

- Ta vốn muốn dùng vũ lực, nhưng làm như vậy, dù thành công thì Đại Tần nguyên khí sẽ bị tổn thương, các nước lân bang thừa dịp sẽ quật khởi, làm như vậy, ta làm sao có thể đối diện với lời trăn trối của hoàng thượng

Đôi mắt đẹp ứa ra chút nước mặt, bộ dáng toát ra vẻ vì nước vì dân

Tinh hậu nói tiếp :

- Công tâm mà nói, Nguyên Tịch có năng lực xuất sắc hơn Nguyên Tông nhiều điểm, nhưng hoàng thượng trước lúc lâm chung, đã dặn dò ta rằng, quyết không cho Nguyên Tịch đăng cơ ngôi vị

Dận Không âm thầm cười, Tần đế lâm chung, hắn đã đứng bên cạnh, nào có nghe Tần đế thốt ra được lời nào, Tinh hậu nói ra những lời này chính là " tử vô đối chứng", bây giờ nàng muốn nói gì thì nói, không ai phản bác được

Tinh hậu nói tiếp :

- Hoàng thượng nói : Nguyên Tịch mặc dù có năng lực, nhưng lòng dạ hẹp hòi, đấy chính là cái tính mà người làm đế vương cố kỵ nhất, trong lòng không dung huynh đệ thân thuộc, càng không dung quần thần chúng tướng, lúc đó làm sao có thể quản ngàn dặm cương vực, làm sao cho vạn dân an khang?

Tiết An Triệu nghe vậy, không nhịn được nói :

- Xem ra Tinh hậu chỉ coi Kỳ vương là người xứng đáng

Tinh hậu nói :

- Nguyên Tông mặc dù trời sinh thích đạm bạc, thiếu đi cái oai của bậc đế vương, nhưng trạch tâm nhân hậu, làm người khẳng khái, nếu hắn lên ngôi đế vị, tất nhiên sẽ yêu dân như con. Hoàng thượng chính là coi trọng điểm này, mới chọn Nguyên Tông làm Đại Tần tân quốc quân

Những lời này mới chính là trọng tâm của câu chuyện

Tiết An Triệu ngơ ngác đến xuất thần, một lúc lâu mới nói :

- Hoàng hậu định xử trí như thế nào đối với thái tử điện hạ?

Tinh hậu mỉm cười nói :

- Chuyện này tuỳ thuộc vào thái độ của tướng quốc… . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tiết An Triệu nói :

- Lão thần không rõ ý tứ của hoàng hậu. .

Tinh hậu xuất ra một đạo chiếu chỉ, nói :

- Đây là thánh chì của hoàng thượng, Tiết tướng quốc có thể xem trước .

Tiết An Triệu cung kính tiếp nhận thánh chỉ, hai tay mở ra, liền thấy trên đó viết : " Vương thất không dung, thiên hoạ khó tránh… trước mặt hoàng đế, dám gây dựng nghiệp riêng, làm việc thiên vị, gây nhiều ai oán, tự lập quyền lực, sản nghiệp hơn đế, làm việc tự tiện, kết bè kế phái, lũng đoạn triều cương, không dâng tấu chương, : tàn ác với dân chúng, hình phạt hà khắc, khiến dân thán thần oán, xã tắc lâm nguy, nay phế ngôi thái tử, phong làm Doanh Dương vương. Kỳ vương Yên Nguyên Tông bản tính nhân hậu, thương dân như con, mến trọng hiền tài, chính thức thừa kế đế vị, nay thông báo cho toàn dân được biết.

Dận Không thầm cười, xem ra Tinh hậu đã tốn một phen công phu từ trước, ngay cả một phen tiểu sử của Nguyên Tịch cũng toàn bộ bới móc

Tiết An Triệu xem xong, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn thẳng Tinh hậu nói :

- Này… .

Tinh hậu mỉm cười nói :

- Tướng quốc đã xem kĩ, thái tử như thế sao lại là người thừa kế đại nghiệp của Tần quốc

Tiết An Triệu cười khổ nói :

- Đã muốn trị tội, thì không thề thoát

Hắn thu lại chiếu chỉ, hướng Tinh hậu nói :

- Không biết hoàng hậu muốn xử trí lão thần như thế nào?

Tinh hậu nói :

- Tướng quốc chính là rường cột nước nhà, nay tân hoàng vừa đăng cơ, lúc này rất cần người phụ tá, ai da nhất định đối đãi với ngươi trước đây với sau này đều giống nhau

Những lời này ngay lúc này, chắc chỉ có chính nàng mới có thề tin tưởng

Tiết An Triệu nói :

- Hoàng hậu đã nói như vậy, lão thần cũng muốn nói cho rõ, Vô Kị là đứa con duy nhất của thần, xin tha mạng cho hắn

Tinh hậu gật đầu nói :

- Tướng quốc không cần lo lắng, chỉ cần Nguyên Tông đăng cơ, Tiết vệ uý dĩ nhiên bình an vô sự

Tiết An Triệu nói :

- Tinh hậu yên tâm, Kỳ vương đăng cơ, lão thần lập tức mang theo Vô Kị quay về Tề quốc, một bước cũng không vào biên cảnh Đại Tần

Tiết An Triệu xuất thân từ Tề quốc, được Tần đế Yên Uyên trọng dụng thưởng thức, trãi qua hơn mười năm lao tâm khổ tứ mới lên được vị trí tướng quốc

Tiết An Triệu rời đi, Tinh hậu xoay người lại hướng Dận Không nói :

- Dận Không! Theo ngươi, có thề tin được Tiết An Triệu hay không?

Dận Không cung kính nói :

- Tiết Vô Kị đang nằm trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám làm chuyện gì, bất quá Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử bọn họ?

Tinh hậu mỉm cười nói :

- Ai da có thể cho thái tử làm Doanh Dương vương, thì làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt phụ tử họ

Dận Không thầm nghĩ, nếu Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử Tiết An Triệu, sợ rằng sẽ như lời của Bạch Quỹ chính là thả hổ về rừng

Tinh hậu hướng Hứa công công nói :

- Ngươi đi báo cho chúng hoàng tử vương tôn, chuyện này phải cho bọn họ biết

Tinh hậu đưa cho Dận Không một cái lệnh bài, nói :

- Ngươi tự mình đi một chuyến tới Ninh Tú cung, thông tri cho Nguyên Tông cùng Yên Lâm lập tức tới đây, thuận tiện xem Tiết Vô Kị như thế nào

Kì thật mục đích chủ yếu của Tinh hậu chính là đi xem xét Tiết Vô Kị, bảo đảm hắn vẫn còn trong cầm chế

Dận Không gật đầu, ân cần nói :

- Mẫu hậu không nên vất vả quá mức, vẫn còn chút thời gian để nghĩ ngơi

Tinh hậu nhắc nhở nói :

- Ninh Tú cung có một hầm băng, vị trí bí ẩn, ngươi nên cho người đem Tiết Vô Kị tạm thời giam giữ trong đó

Dận Không mang Tôn Tam Phân cùng đi tới Ninh Tú cung, Kỳ vương cùng Yên Lâm đã nghe phong phanh diễn biến trong cung, khi Dận Không đem chuyện Tần đế băng hà nói ra, hai người liền khóc lớn chạy tới Dục Đức cung, xem ra Tần đế Yên Uyên trong mắt bọn họ vẫn còn thập phần trọng yếu

Tiết Vô Kị vẫn còn đang bất tỉnh, phụ trách trông coi chính là sau gã đại nội thị vệ, tất cả đều là thân tín của Tinh hậu. Dận Không lấy ra lệnh bài, đưa cho gã thống lĩnh Nguỵ Ngọc Sơn, nói ra lời Tinh hậu phân phó, đem Tiết Vô Kị vào hầm băng

Tôn Tam Phân kiểm tra thân thể Tiết Vô Kị, sau khi xem xét mạch môn, liền cười khổ lắc đầu, hướng Dận Không thấp giọng nói :

- Công tử đã cho hắn uống bao nhiêu phân lượng?

Dận Không kinh ngạc nhìn Tôn Tam Phân một chút, liền tỉnh ngộ, khẳng định Yên Lâm sợ không đủ liều lượng, nên đã bỏ vào trà thật nhiều

- Hắn có thể xảy ra việc gì hay không?

Dận Không nhất thời khẩn trương, nếu độc chết Tiết Vô Kị chỉ sợ gây ra phiền toái .

Tôn Tam Phân lắc đầu nói :

- Thân thể hắn không có gì đáng ngại, bất qua phải mười ngày, nửa tháng hắn mới tỉnh lại

Dận Không như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hầm băng vô cùng lạnh, không thể đứng lâu bên trong. Dận Không sai bảo Nguỵ Ngọc Sơn tìm một vị trí tương đối ít lạnh, đắp cho hắn cái chăn, bây giờ không phải là lúc đoạt đi tánh mạng của hắn