Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 147: Vùng đất hoang (2)




Ta ngơ ngác, nhìn theo phương hướng của nàng chỉ, thì thấy trong mưa bụi mông lung, quả nhiên có một chiếc thuyền lớn thong thả đi về hướng của chúng ta .

Đợi cho thuyền lớn chạy tới gần, ta thấy trên thuyền có treo hai lá cờ xí một bên có chữ Khang, một bên có chữ Trử, xem ra đây là đội thuyền do Thủ thành Trử Đại Tráng phái tới .

Ta cười nói :

"Không nghĩ tới chúng ta mới tới Tuyên Thành đã được phụ thân muội chiếu cố rồi. "

Sở nhi cười nói :

"Mỗi năm Trử thúc thúc đều tới nhà của muội, tính tình của thúc ấy phóng khoáng, ngay cả muội cũng thích. "

Khi chúng ta nói chuyện thì thuyền lớn đã bỏ neo lên bờ, từ trên thuyền đi xuống một gã tướng lĩnh và bốn binh sĩ mặc áo tơi, đi tới trước mặt của ta nói :

"Người tới có phải là Bình vương điện hạ?"

Ta ha hả cười nói :

"Chính thị bản vương!"

Tướng lĩnh kia quỳ xuống đất, cung kính nói :

"Mạt tướng Đỗ Phi Hùng phụng mệnh lệnh của Trử tướng quân đặc biệt tới tiếp đón điện hạ và vương phi, xin thứ tội cho mạt tướng tới chậm. "

Ta cười nói :

"Mau đứng dậy đi, chúng ta cũng mới tới đây mà thôi!"

Đỗ Phi Hùng lúc này mới đứng dậy, cung kính dẫn chúng ta lên thuyền .

Chiếc thuyền lớn này hiển nhiên là do chiến thuyền cải tạo lại, thân thuyền tuy lớn, nhưng nhiều chỗ đã tàn tạ, có thể nhận thấy đã lâu rồi nó không được tu sửa .

Chúng ta vào trong khoang thuyền thay một bộ đồ khô, sau đó mới đi ra boong thuyền .

Nhìn con sông cụt lúc này đang sóng lớn ngập trời thế nước rất hung mãnh .

Đỗ Phi Hùng nói :

"Trên khúc sông cụt này có một cây cầu, thế nhưng do nhiều năm không được tu sửa, đêm qua đã bị lũ cuốn trôi. Sáng hôm nay mạt tướng mới biết cầu bị sụp, Trử tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ đi đón đại giá của Bình vương. "

Ta nhíu mày, chuyển hướng nhìn Đỗ Phi Hùng nói :

"Mực nước của con sông cụt này không ngừng dâng lên, chẳng nhẽ quan viên Tuyên Thành không có biện pháp chống lũ hay không?"

Đỗ Phi Hùng nói :

"Khởi bẩm điện hạ, từ trước tới nay quân chính và dân ở Đại Khang cách rất xa nhau, việc phòng chống lũ lụt là do quan phủ địa phương phụ trách, từ trước tới nay quân chính không hỏi tới. "

Hắn dừng lại một chút rồi nói :

"Căn cứ theo những gì mạt tướng biết, thực tế cũng có động viên vài lần, nhưng mà do tài chính thiếu hụt, hiệu suất thắp, ngoại trừ tăng cường được ở mấy chỗ yếu, còn những chỗ khác thì không cách nào lo được. "

Ta có chút sầu lo nói :

"Theo ta được biết, Tuyên Thành trong năm năm gần đây đã xảy ra ba lần ngập úng, lẽ nào còn không đủ cho quan viên địa phương coi trọng hay sao?"

Đỗ Phi Hùng nói :

"Điện hạ, nếu như muốn triệt để giải quyết được nạn lụt cho Tuyên Thành, thì phải vét được bùn ở đáy con sông cụt này, nếu không có đắp đê cao hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà công việc này cần một đội ngũ nhân lực khổng lồ, trong khi Tuyên Thành mấy năm nay mất mùa, thuế khóa trong năm còn không thu được, lấy đâu ra tiền khởi công xây dựng thủy lợi?"

Trong lòng ta âm thầm cảm thán, chính trị Đại Khang mục rữa không chỉ biểu hiện ở Khang Đô, mà còn do nhiêu quyết sách sai lầm, mới đưa tới cục diện suy yếu như hiện nay .

Dưới tình huống này phụ hoàng không những không thay đổi cách cai trị kinh tế trong nước, mà còn phát động chiến tranh với Tần quốc, tạo thành họa vô đơn chí cho bách tính trong nước .

Thuyền lớn đi ngược dòng chạy hướng về trung tâm, bến đò Tuyên Thành cũng tàn tạ vô cùng, chỉ có mấy chiến thuyền thưa thớt đang bỏ neo, có lẽ là do mấy ngày nay mưa liên tiếp, người lái thuyền cũng đã chạy lụt .

Đỗ Phi Hùng nói :

"Phía hạ du còn có một bến đò lớn, nhưng mà do lo ngại quan địa phương quấy rầy sự yên tĩnh của điện hạ, cho nên mới dừng lại ở chỗ này. "

Ta gật đầu cười, Đỗ Phi Hùng này đúng là lo lắng rất chu đáo .

Trên bến đò đã sớm có xe ngựa đứng đợi, Đỗ Phi Hùng nói :

"Điện hạ mời lên xe, Trử tướng quân đã đợi trong doanh trại từ lâu rồi. "

Ta lắc đầu nói :

"Hôm nay ta muốn đi một vòng quanh Tuyên Thành, ngươi hãy thay ta hồi bẩm Trử tướng quân, ngày khác ta sẽ tới quân doanh bái phỏng. "

Đỗ Phi Hùng kinh ngạc nói :

"Điện hạ, trời mưa lớn như vậy, tốt nhất là người nên tới quân doanh nghỉ ngơi một chút, đợi mưa tạnh rồi hãy đi. "

Ta mỉm cười nói :

"Ta chủ ý đã định, ngươi không cần khuyên bảo nữa. "

Đỗ Phi Hùng không nói gì nữa, bảo binh sĩ thủ hạ vận chuyển đồ đạc của ta từ trên thuyền xuống, lưu lại một tên binh sĩ địa phương chỉ đường cho chúng ta, rồi mới cáo từ rời đi .

Trước khi ta sang Tần, Hâm Đức hoàng đế đã đem nơi này cho ta làm ấp phong, khi đó đã xây dựng một tòa Bình vương phủ ở ngoại ô của Tuyên Thành, mấy người Vân Na đã sớm tới đó .

Chúng ta theo binh sĩ kia đi chừng hai canh giờ, thì mới thấy được tường thành của Tuyên Thành .

Ta nhìn phương hướng của Tuyên Thành nói :

"Dịch An!"

Dịch An thấy ta gọi thì cuống quít đi tới trước mặt ta nói :

"Tiểu chủ nhân có chuyện gì?

"
Ngươi mang người tới Bình vương phủ, ta và Vương phi muốn vào trong thành xem tình hình một chút. "

Dịch An ngơ ngác, hắn lo lắng cho sự an toàn của ta và Sở Nhi .

Lúc này trời đã không còn mưa xối xả như trước nữa, sắc trời bắt đầu sáng hơn, toàn bộ thiên địa như được gột rửa, trong không khí còn mang theo hơi nước tươi mát .

Ta và Sở nhi nắm tay đi vào trong Tuyên Thành, sự tàn tạ của nơi này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ta, tường thành đã bị tổn hại nhiều chỗ, thậm chí còn có cỏ hoang mọc tùm lum . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Binh sĩ thủ thành còn nhân thời gian chợp mắt ở tường thành, khôi giáp trên người họ cũng đã cũ nát vô cùng .

Trên đường lớn rất ít người lui tới, cũng không có người tuần tra .

Sở nhi nhẹ giọng nói :

"Nơi này quả nhiên vô cùng nghèo khó. "

Trước cửa có dán mấy tờ bố cáo, nhưng do mấy ngày mưa lớn nên nét mực đã bị nhòe, ta mờ hồ nhận ra, nội dung trên đó viết về chuyện trưng thu thuế khóa .

Đường vào trong thành lại còn nghiêm trọng hơn, nhà dân thấp bé, con đường nhỏ hẹp, mặt đường thì do lâu năm không tu sửa nên vô cùng lầy lội .

Người đi đường mặt mày đều sầu thảm, hiển nhiên là có điều không được như ý muốn .

Sở nhi có chút ngạc nhiên nói :

"Ở đây nghèo khó như vậy, nhưng tại sao lại không có một người khất cái nào?"

Ta bùi ngùi than thở :

"
Khất cái tới nơi cằn cỗi này xin ăn làm gì? Nước chảy chỗ trũng, người thường đi tới chỗ cao, tám phần mười là bọn họ đã tới những nơi giàu có, đông đúc để xin ăn. "

Sở nhi nói :

"
Quan địa phương ở Tuyên Thành này cũng là phụ mẫu một phương, sao không có chính sách gì cơ chứ?"

Đây cũng là một cái nghi vấn trong lòng ta .

Chúng ta hỏi vị trí của phủ nha Tuyên Thành rồi chậm rãi bước tới .

Nha môn cũng tàn tạ vô cùng, ngoại trừ hai con sư tử đá ở trước cửa còn có chút hùng phong, thì cái trống lớn bên cạnh đã có mấy miếng vá, nước sơn đỏ đã bong ra từng mảng, trông có vẻ cô đơn vô cùng .

Trước cửa chẳng có một nha dịch nào, trong cả nha phủ cũng thấy sự khó khăn .