Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 134: Động Phòng (1)




Thay một bộ đồ mới, uống xong canh tỉnh rượu do Dịch An mang tới, ta đã tỉnh táo hơn không ít .

Dịch An nhắc nhở ta nói :

"Tiểu chủ nhân, đừng để Vương phi đợi lâu. "

Ta gật đầu, đứng dậy đi tới phòng tân hôn .

Khi ta ra bên ngoài phòng tắm thì trời đã đầy sao, vương phủ lúc nãy còn ồn ã, thì nay đã chìm vào trong yên tĩnh .

Ta hít một hơi thật sâu không khí trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, trong không khí còn mang theo mùi thơm ngát của hoa tươi .

Ta ngẩng đầu nhìn trăng tròn mông lung, mây với trăng như đang sum vầy, cuộc sống của ta và Lâm Sở Nhi bắt đầu từ đây .

Đêm nay rất thần thánh và yên tĩnh, tràn ngập thần bí và những điều vui mừng không biết .

Đối với ta mà nói điều quan trọng nhất chính là, thành hôn đại biểu cho việc ta đã trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống của Lâm Sở Nhi sau này .

Dịch An đỡ ta đi tới phòng tân hôn, căn phòng được trang trí rất trang trọng và hoa lệ, khí khái phi phàm .

Sự bài trí bên trong đều là do nữ viên quan phụ trách lễ nghi trong vương phủ an bài, nó được bố trí theo phong cách của hoàng thất, màn che trướng rũ, gối gấm đệm êm .

Nữ quan sai mỹ tỳ dâng lên các loại vật phẩm khác nhau tới, gồm : thịt khô, anh đào, gạo, mận, nước. Mỗi loại đều được đựng trong những dụng cụ bằng vàng ròng .

Lâm Sở Nhi đầu đội mũ phượng, có khăn voan trùm đầu, yên lặng ngôi trên giường, nàng đã đợi ta rất lâu rồi .

Ta nhìn nữ quan rồi đi tới ngồi đối diện với Lâm Sở Nhi. Dưới sự hướng dẫn của nữ quan, chúng ta tiến hành những nghi thức, đồng thời đem gà, xôi, gạo, nước kính báo trời xanh, mời các vị thần và liệt tổ liệt tông, mong họ chúc phúc cho hôn nhân được mỹ mãn .

Sau khi nghi thức qua đi, nữ quan lại đưa cho chúng ta mỗi người một cái khăn ướt, ta và Lâm Sở Nhi nhận lấy lau tay .

Nữ quan kia ở trước mặt chúng ta thử thức ăn chứng minh trong thức ăn không có độc, sau đó dâng lên cho chúng ta dùng .

Đây chỉ là những món ăn thông thường, và cũng chỉ mang tính tượng trưng .

Lâm Sở Nhi ăn một miếng, nhưng ta cả ngày còn chưa ăn gì, lúc này không hiểu tại sao lại cảm thấy đói vô cùng, đánh sạch chỗ thức ăn này không sót một thứ gì .

Nữ quan kia trợn mắt há mồm, không nghĩ tới ta lại ăn được nhiều như vậy .

Ta ha hả cười nói :

"Bản vương. .. có chút đói bụng. .. "

Còn chưa nói xong thì đã ợ một hơi, ta ngại quá đành không nói nữa .

Có hai mỹ tỳ dâng nước ấm, ta rửa tay, sau đó lại đem tới hai chén rượu ngon .

Ta với Lâm Sở Nhi uống rượu giao bôi, sau đó họ trịnh trọng chúc chúng ta những chuyện như hôn nhân hạnh phúc sớm sanh quý tử nối dõi tông đường, thọ cùng trời đất trẻ cùng tứ hải, rồi mới thôi .

Sau khi các nghi lễ qua đi, nữ quan kia mới chịu lui ra và Lâm Sở Nhi lại bị các cung nữ hướng dẫn mang tới hai gian phòng khác nhau, thay đổi y phục bình thường .

Sau điều này họ mới chính thức cáo lui, khép cửa phòng lại, để cho ta và Lâm Sở Nhi có được một không gian yên tĩnh .

Ta vén khăn voan, trong lòng đối với thê tử Lâm Sở Nhi này chưa từng có tâm trạng chờ mong .

Ta thấy hơi thở của Lâm Sở Nhi trở nên dồn dập, tâm tình của nàng lúc này vô cùng khẩn trương .

Ta chậm rãi rút khăn voan ra, thả nó xuống đất. Ngay cả ta cũng không khỏi than thở, sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi đúng là động lòng người, đôi mi dài thanh tú giống như hai con suối trong suốt, cái mũi giống như một tuyệt phẩm điêu khắc, đôi môi trơn bóng mềm mại, có thể dùng từ cực kỳ xinh đẹp để hình dung .

Khóe môi nàng hơi nhếch lên, biểu thị cho sự tự tin của mình .

Ngũ quan tuyệt mĩ này xứng danh với tiên tử, thảo nào mà trước kia Hâm Đức hoàng đế muốn tìm cách nhét nàng vào trong hậu cung của mình .

Khi ánh mắt của chúng ta giao nhau, ta chẳng cảm nhặn được nhu tình và sự chờ đợi nào từ trong mắt của nàng, có một cảm giác xa lạ nhất thời kéo giãn khoảng cách của chúng ta .

Ta muốn tìm thấy sự ôn nhu e thẹn động lòng người của Lâm Sở Nhi, thế nhưng từ trong mắt nàng ta chi nhận ra sự lạnh lùng và lý trí .

Chẳng hiểu sao, lúc này ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Lâm Sở Nhi không muốn gả cho ta .

Sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi làm cho ta hít thở không thông, giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần, ta chậm rãi ngồi ở trên một cái ghế đối diện . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Nàng không vui?"

Ta hỏi .

Lâm Sở Nhi lạnh lùng bình tĩnh trả lời :

"Sở Nhi chẳng có gì không vui cả. "

Ta cầm lấy chén trà trên bàn nhưng lại phát hiện nước trà đã cạn .

Lâm Sở Nhi yên lặng đứng dậy, chế thêm nước cho ta, sau đó lại ngồi vào giường .

Ta uống cạn chén trà, nhẹ giọng nói :

"Nàng có biết, từ đêm nay chúng ta sẽ sống chung với nhau cả đời. "

Lâm Sở Nhi gật đầu, chậm rãi giơ bàn tay nhỏ nhắn, cởi y phục cát tường .

Ta yên lặng nhìn động tác của nàng, chợt phát hiện trên mí mắt của nàng có hai giọt nước mắt trong suốt, và rồi nàng không kiềm chế được nữa, hai hàng nước mắt tuôn như mưa .

Không biết tại sao, hình bóng Lệ Cơ lại hiện lên trước mắt của ta .

"Dận Không! Ta hận ngươi!"

Nghĩ tới câu nói này làm cho thân hình ta run lên, nhịn không được mà nhắm mắt lại .

Khi ta mở mắt ra, Lâm Sở Nhi đã cởi áo ngoài mặc nội y bằng lụa mỏng có thể nhận ra được băng cơ ngọc cốt của nàng, điều này làm cho ta động tâm, chỉ cần đi tới là có thể chiếm hữu được nàng .

Nhưng mà, nàng vẫn rơi nước mắt .

Ta không nói gì, chậm rãi đứng dậy, từ trong đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi hiện lên sự kinh hoàng, hình ảnh này như một mũi tên bắn vào trong tim của ta .

Ta cố gắng kiềm chế sự bi ai và phẫn nộ trong lòng, xoay người đi ra ngoài cửa .

Ta chợt phát hiện mình không cách nào hạ thủ được với Lâm Sở Nhi, điều này chẳng phải do sự thiện lương quấy phá, mà là ánh mắt của Lâm Sở Nhi .

Từ trong ánh mắt của nàng ta nhận ra sự tuyệt vọng và bi thương không nói nên lời, ta chẳng cách nào đối mặt với nàng được, đứng trước mặt nàng, ta thấy mình giống như một tên đồ tể .