Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 131: Cung đình (2)




Hâm Đức hoàng để vẫn đang ngủ say, cho tới tận khi ta rời đi, bầu trời vẫn còn màu than chì, khắp trời đất hiện giờ chỉ còn một màu mờ mờ ảo ảo .

Ta hít một hơi thật sâu, cảm giác cho chút uể oải, phải xốc lại tinh thần nghênh tiếp đại hôn đang đến gần .

Trong vương phủ đã có không ít người, Ung vương và Trần Tử Tô đang lo lắng chờ đợi từ sớm trong phủ, thấy ta từ bên ngoài vào, mấy người đồng thời tiến lên đón .

Ung vương nói :

"Hoàng chất! Ngươi một đêm không về, ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra, đang định vào cung tìm ngươi. "

Ta cười nói :

"Phụ hoàng và ta đốt đuốc nói chuyện suốt đêm, không cho ta trở về, tối hôm qua ta ở luôn trong Dưỡng Tâm điện. "

Ung vương tươi cười, thấp giọng nói :

"Hình như bệ hạ ân sủng hoàng chất hơn trước nhiều rồi. "

Ta lạnh nhạt nói :

"Phụ hoàng đối với mỗi hoàng tử đều như vậy, nhưng đối với ta thì có lẽ muốn ta lập tức tới Tuyên Thành. "

Ánh mắt Trần Tử Tô lóe lên, dường như có điều muốn nói, ta đem chuyện trong phủ giao lại cho Ung vương, sau đó cùng Trần Tử Tô đi tới một chỗ .

Trần Tử Tô hạ giọng nói :

"Cửu công chúa đã trở về. .. "

"Cái gì?"

Ta kinh hãi, chuyện này không phải chuyện đùa, kéo Trần Tử Tô đi xa thêm vài bước, mới nói :

"Chẳng phải ta đã bảo Đường Muội hộ tống nàng tới Tuyên Thành trước rồi sao?"

Trần Tử Tô cười khổ nói :

"Từ khi công chúa bước chân vào Đại Khang đã nghe được tin tức công tử muốn nạp phi, nên lấy cái chết ép Đường Muội đưa về Khang Đô gặp người, Đường Muội rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là phải mang công chúa trở về. "

"Nàng ở đâu?"

"Lúc này đang ở trong thư phòng, Đường Muội cũng ở bên coi chừng. "

Ta không nhiều lời với hắn nữa, xoay người chạy vào trong thư phòng. Đột Tạ canh giữ bên ngoài thấy ta trở về thì cuống quít tránh ra, bất đắc dĩ chỉ vào cánh cửa của thư phòng .

"Đường Muội! Nếu ngươi không bảo Dận Không tới gặp ta, thì ta sẽ chặt cái đầu của ngươi!"

Từ bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Yến Lâm .

Ta không khỏi cười khổ, công chúa điêu ngoa này tới thực đúng lúc .

Đẩy cửa phòng ra, trong lòng ta vừa mừng vừa lo, đúng là ta nhớ Yến Lâm tới cực điểm, thế nhưng đại hôn sắp diễn ra rồi, chuyện ta phải lo lắng rất nhiều, nên biểu tình trên mặt có chút miễn cưỡng .

Đường Muội thấy ta vào, như trút được gánh nặng thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài cửa .

Đã lâu không gặp, Yến Lâm dường như gầy hơn trước nhiều, nhưng lại càng thêm thanh lệ động lòng người, khi nhìn thấy ta, trong đôi mắt đẹp của nàng tuôn ra hai dòng lệ trong suốt, cái mũi đáng yêu khịt khịt .

Chúng ta đứng im đó nhìn nhau, chậm rãi đi tới chỗ đối phương, ta mở cánh tay đợi nàng nhảy vào trong lòng, nhưng không nghĩ tới, nàng đột nhiên vung tay tát vào mặt ta một cái .

Ta đang thất thần, không nghĩ tới nàng đột nhiên hạ thủ, chỗ bị đánh vừa nóng bỏng vừa đau đớn .

"Dận Không! Ngươi. .. ngươi làm ta rất. .. thất vọng. .. !"

Hai hàng trong suốt nước mắt theo khuôn mặt của Yến Lâm không một tiếng động rơi xuống .

Ta xoa xoa khuôn mặt, ôn nhu nói :

"Lâm nhi, muội nghe ta giải thích. .. "

"Ta không nghe, cái tên vương bát đản vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa, không có đạo đức, táng tận thiên lương!"

Yến Lâm liên tiếp chỉ trích làm cho ta dở khóc dở cười .

Trong lúc nàng đang kích động thế này, có nói gì chắc cũng không nghe .

Ta chân thành nói :

"Lâm nhi, cho dù bất cứ hoàn cảnh nào ta cũng không bỏ nàng, cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ cho nàng một giải thích làm thỏa đáng. "

Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói :

"Dận Không, hôm nay nếu ngươi muốn nạp phi, thì ta sẽ chết trước mặt ngươi!"

Ta biết tính tình nàng xưa nay cương liệt, nói được là làm được, vốn ta muốn trấn an nàng một chút, thế nhưng hôn lễ sắp bắt đấu, làm gì còn thời gian giải thích với nàng nữa .

Trong lòng ta đã quyết định, xoay người hướng ra phía ngoài nói :

"Đường Muội!"

Đường Muội vẫn chờ bên ngoài đi đến :

"Công tử có gì phân phó?"

Ta lớn tiếng nói :

"Đem nàng nhốt vào trong hầm của Vương Phủ không có ta ra lệnh thì không được cho nàng ra ngoài!"

"Chuyện này. .. "

Đường Muội lộ vẻ khó xử .

"Còn không mau làm đi!"

Ta giận dữ hét .

Đường Muội tiến lên nắm lấy cổ tay Yến Lâm, Yến Lâm ngàn vạn lần không ngờ ta lại đối xử với nàng như vậy, trên mặt nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng nói :

"Dận Không. .. tên hỗn đản này. .. lại dám. .. "

Nàng khổ sỡ nói không nên lời .

Ta thở dài một hơi, hướng Đường Muội nói :

"Ngươi bảo Duyên Bình xuống hầu hạ nàng, làm cho nàng một chút thức ăn, ngàn vạn lần đừng cho nàng làm chuyện điên rồ. "

Đường Muội trịnh trọng gật đầu, cùng với Đột Tạ mang Yến Lâm ra ngoài .

Ta tận dụng thời gian tắm rửa thay y phục, cố gắng quên những sự tình phức tạp đi, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ sắp diễn ra . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thân là một trong những vị hoàng tử, hơn nữa còn hai lần mang lại hòa bình cho Đại Khang, lần đại hôn này có ý nghĩa vô cùng to lớn trong bách tính .

Bách tính ai nấy cũng thay quần áo đẹp, từ sáng sớm đã đứng ở hai bên phải trái của con đường, đợi đại hôn cử hành .

Toàn bộ Khang Đô đều giăng đèn kết hoa, trên tuyến đường chính từ Bình vương phủ đến Dực Vương phủ toàn bộ phủ kín thảm đỏ .

Đối với cá nhân ta mà nói, chuyện này không cần thiết, thế nhưng lần đại hôn này không phải là chuyện của một người, mỗi người dân đều lấy một phương thức nào đó để tham gia vào .

Cho nên quy mô của đại hôn càng lúc càng lớn, theo như lời Ung vương nói, thì đại hôn này có quy mô to nhất trong tất cả các hoàng tử .

Đầu của ta đội Tử Kim quan, mặc áo bào cát tường đỏ có thêu chín con rồng lớn đang vờn quanh Kim Châu, lại càng tỏ ra vẻ anh khí bừng bừng .

Đội ngũ đón dâu kéo dài hơn ba dặm, toàn bộ Khang Đô đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướng .

Ta cưỡi một con tuấn mã trắng như tuyết không hề có tạp chất, con tuấn mã này là một trong những lễ vật mà Ung vương tặng cho ta, trang phục cát tường, ngựa trắng cao quý càng làm cho ta thêm hoa lệ .

Ta phóng ngựa đi đầu đội ngũ đón dâu, tâm trạng cũng hồi hộp lo lắng .

Đối với ta mà nói, cuộc hôn nhân này làm cho địa vị của ta trong triều đình kiên cố thêm một bước .

Hình dáng của Lâm Sở Nhi đối với ta không có ý nghĩa, nàng chỉ là một biểu hiện trên con đường chính trị, chỉ có thông qua nàng, địa vị của ta mới có bước tiến nhảy vọt .

Tuy rằng đã hiểu ý của Dực vương, hắn không hi vọng ta tham gia và cuộc tranh giành hoàng quyền .

Thế nhưng hắn cũng không nắm trong tay được tất cả mọi chuyện, chỉ cần ta thành hôn xong với Lâm Sở Nhi, thì sẽ từng bước khuếch trương trận doanh của mình, trong quá trình này, Lâm Sở Nhi có tác dụng then chốt .