Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 124: Khinh nhờn (3)




Một lúc lâu sau, Điền Tuần mới lau nước mắt, kéo Dao Như quỳ xuống trước mặt ta, ta cuống quít cản hai hai người lại, lớn tiếng nói :

"Chuyện này không được! Từ lâu ta đã coi Dao Như là thê tử của ta rồi, Điền lão gia tử là nhạc phụ của ta, làm gì có nói lý trưởng bối phải quỳ trước mặt tiểu bối?"

Trong ánh mắt Điền Tuần hiện lên sự cảm kích, hắn tuy rằng được ta cứu thoát từ Đông Hồ ra, thế nhưng hắn vẫn có điều giấu diếm .

Từ trong chuyện sổ sách Điền thị có thể nhận ra, tâm cơ người này sâu không thể dò .

Ta dám khẳng định, sự theo đuổi của hắn không đơn giản chỉ là một nhà đoàn tụ, mà hắn có dã tâm đối với bảo tàng Mâu thị .

Đầu tiên là ta trả lại cho hắn tự do, sau đó cho cha con hắn gặp lại nhau, sự phòng bị của Điền Tuần với ta đã giảm đi rất nhiều rồi, chỉ cần thời cơ cho phép, ta sẽ hỏi Điền Tuần bí mật của cuốn sổ đó .

Phụ tử xa cách gặp lại, đương nhiên là có điều muốn nói .

Cho tới lúc trời chạng vạng, Dao Như mới cùng phụ thân tới tìm ta, đôi mắt đẹp của nàng do khóc nhiều mà sưng đỏ .

Điền Tuần nói :

"Chủ nhân, ta muốn cùng với tiểu nữ theo Hoàn Nhan tướng quân tới Tuyên Thành. "

Ta gật đầu, dù sao sớm muộn gì ta cũng tới Tuyên Thành hội họp với mọi người, để bọn họ đi trước cũng tốt, hơn nữa tránh cho thời gian nạp phi có chuyện xảy ra .

Ta mỉm cười nói :

"Có cần gì cứ nói với Dịch An, chúng ta là người một nhà, ngàn vạn lần đừng khách khí. "

Điền Tuần có cảm giác được yêu mà sợ, nói :

"Chủ nhân đối với lão nô có ân tái tạo, kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành báo đáp. "

Ta thầm nghĩ trong lòng :

"Lão hồ ly này rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Ban đầu ta cho ngươi thân tự do, ngươi chẳng phải là nói cho ta bí mật sổ sách Điền thị rồi hay sao. "

Nhưng ta vẫn mỉm cười nói :

"Đã nói là người một nhà, sao lại khách khí như thế?"

Điền Tuần cung kính nói :

"Lão nô sao có thể với cao. "

Ta càng nghe càng cảm thấy phiền não, lạnh lùng nói :

"Ta định nạp Dao Như làm phi tần, chẳng nhẽ ngươi không tán thành?"

Điền Tuần thấy ngữ khí của ta bất thiện, lại càng tỏ ra sợ hãi, cúi đầu nói :

"Chủ nhân, lão nô không có ý này, chủ nhân coi trọng Dao Như, đó là phúc của nó từ kiếp trước, lão nô vui vẻ còn không kịp, sao lại dám phản đối. "

Ta phất phất tay nói :

"Được rồi, ta coi như ngươi đã đáp ứng, không có chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi. "

Điền Tuần cung kính hướng ta thở dài một cái rồi mới lui ra, Dao Như cũng muốn ra ngoài với phụ thân, nhưng lại bị ta giữ lại. .

Ta cầm bàn tay mềm mại của Dao Như, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói :

"Thế nào? Giận ta sao?"

Dao Như cắn cắn môi nói :

"Phụ thân muội mấy năm nay chịu nhiều cực khổ, tính tình đã thay đổi rất nhiều, kính xin công tử không nên trách người. "

Ta hôn lên má nàng một cái, nói :

"Người là phụ thân của muội, sao ta có thể trách người được chứ?"

Ôm Dao Như đặt nàng ngồi lên đùi, ta cảm thán nói :

"Chỉ tiếc là bây giờ không tìm được huynh trưởng của muội, giúp cả nhà muội đoàn tụ. "

Dao Như thấy ta nói như vậy, thì mi mắt lại hồng lên, ôm cổ ta nói :

"Công tử, tình ý của công tử với Dao Như kiếp này, đời đời kiếp kiếp Dao Như cũng không thể báo đáp lại được. "

Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng nói :

"Cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, muội luôn luôn là Dao Như mà ta yêu nhất, tình yêu của ta với muội mãi mãi không thay đổi. "

Sáng sớm hôm sau, ta tự mình tiễn mấy người Vân Na ra ngoài thành, tuy nói chúng ta chỉ xa nhau trong thời gian ngắn, thế nhưng tới lúc phải chia tay, chúng nữ vẫn lệ rơi dịu dàng .

Cho dù là Vân Na kiên cường, cũng không nhịn được mà lau nước mắt, có lẽ là do nàng mang thai nên tính tình trở nên mềm yếu hơn trước rất nhiều .

Ta ôm từng người một chia tay, khi đi tới chỗ Tiêu Trấn Kỳ, trịnh trọng giao phó các nàng cho hắn, rồi mới lưu luyến nhìn các nàng rời đi .

Trở lại Vương Phủ, Trần Tử Tô ở lại vội vã tiến lên đón :

"Công tử, bệ hạ triệu người vào cung, từ khi người ra khỏi thành tới giờ, thái giám đã ba lần giục rồi. "

Ta cười nhạt nói :

""Không có chuyện gì gấp đâu. "

Trần Tử Tô nói :

"
Công tử mau đi xem thế nào đi"

Ta gật đầu, không thay quần áo, mà xoay người đi thẳng vào hoàng cung .

Tinh thần Hâm Đức hoàng đế hôm nay rất tốt, vốn ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng bệnh nhiều này, hôm nay lại ở ngự hoa viên Di Nhiên thường thức trà .

Hai vị hoàng huynh của ta là Cần vương Long Dận Lễ, Hưng vương Long Dận Thao cũng ngồi bên cạnh tiếp hắn, đúng là cảnh tượng khó gặp . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Hưng vương thấy ta tới thì cười tủm tỉm phất tay nói :

"Dận Không, mau tới đây, mọi người chờ đệ lâu rồi. "

Ta đương nhiên hiểu, Dực vương đồng ý gả nữ nhi cho ta, Hưng vương đã coi ta là một người trong cái tập đoàn chính trị của hắn .

Có người vui mừng thì tất sẽ có người buồn, ánh mắt của Cần vương nhìn ta không được thân mật như vậy, trong lòng ta cười thầm .

Cần vương này hỉ nộ ái ố đều hiện ra mặt, với một chút này thôi, thì sau này cho dù có thành công hắn cũng sẽ bị tướng quốc Tả Trục Lưu khống chế, trở thành một con rối trong bàn cờ chính trị Đại Khang .

Ta cung kính nói :

"Hài nhi Dận Không tham kiến phụ hoàng vạn tuế, tham kiến hai vị hoàng huynh. "

Hâm Đức hoàng đế tâm tình hơi tệ, cười nói :

"
Tìm con cũng không có chuyện gì, chỉ muốn cùng với mấy huynh đệ các ngươi tâm sự một chút. "

Ta âm thầm kỳ quái, Hâm Đức hoàng đế rất ít dùng loại thái độ này biểu hiện với mấy người chúng ta, không biết lần này có sự tình gì đặc biệt .

Hưng vương lập tức giúp ta giải tỏa nghi hoặc, hắn mỉm cười nói :

"
Phụ hoàng có được sự tương trợ của Lô chân nhân, sắp luyện thành tiên đan. "

Hâm Đức hoàng đế gật đầu, cảm thán nói :

"
Ông trời quả nhiên đối đãi với ta không tệ, ta vốn đang khó khăn trong việc kiếm hoàng tuyền, tìm linh dược luyện thuốc tiên, không nghĩ tới Lô chân nhân lại có thể chủ động tìm tới cửa. "

Lúc này ta đã hiểu rõ, Hâm Đức hoàng đế say mê tiên đạo, không biết là đã được chỗ tốt gì. Cung nữ phía sau dâng cho ta một chén trà, ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nói gì .

Cần vương thở dài nói :

"
Phụ hoàng, nhi thần vẫn cảm thấy Lô chân nhân này quá mức kỳ quái, thân thế lai lịch của người này hoàn toàn không có, nếu như là do địch nhân phái tới. .. "

Hâm Đức hoàng đế biến sắc, cả giận nói :

"
Ngươi cho rằng trẫm hồ đồ ư?"

Cần vương rùng mình, lập tức câm như hến .

Hâm Đức hoàng đế thở dài nói :

"
Trẫm biết sự quan tâm của con với ta, nhưng vừa rồi con cũng thấy, Lô chân nhân đưa cho ta một viên tiên đan. Trẫm ăn vào thì lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh lực dư thừa, dường như đã quay lại thời tráng niên. "