[Tầm Công Ký] Lương Thê Hiền Phụ

Chương 17: Bắt gặp




Ba người tới công viên giải trí, bé Thiên Bảo lập tức chạy nhảy khắp nơi, nếu là lúc trước, bé chỉ có thể đứng nghiêm bên cạnh ba Tần mà thôi, không đúng, nói đúng hơn là ngay cả cơ hội đến đây cũng không có, ba Tần rất bận rộn, hơn nữa sẽ không lãng phí thời gian để đi chơi với bé, mà bé cũng rất sợ ba nên không dám mở miệng.

Bé biết ba không thích mình, mặc dù người trong nhà rất quan tâm bé, nhưng đến cùng vẫn cảm thấy cô đơn, sợ làm phiền người ta nên bé không bao giờ mở miệng xin đi chơi, hơn nữa đi chơi phải có ba mẹ đi cùng mới có ý nghĩa không phải sao?

Bây giờ tốt rồi nha, ba Kha rất thương bé, sau đó đột nhiên ba Tần cũng rất thương bé, được hai người ba yêu thương mình dắt đi chơi, hôm nay thật sự là ngày tuyệt vời nhất của bé.

Nhìn bộ dáng chơi đùa vui vẻ của bé, trong lòng chương cảm thấy rất hạnh phúc, cuộc sống bây giờ là điều mà trước đây cậu không dám nghĩ tới, có lẽ ông trời thương xót, bù đắp cho cậu những ngày tháng đau khổ của kiếp trước.

Lại liếc nhìn sang Tần Dữ Hào đang nghiêm mặt đứng bên cạnh, trên mặt cậu nhịn không được lộ ra ý cười mãn nguyện, bây giờ cậu không những có con trai, mà còn có người đàn ông sẽ đi cùng cậu đến hết quãng đời còn lại, đời này, cậu đã không còn gì tiếc nuối nữa.

Đột nhiên, như nhớ ra cái gì đó, cậu quay sang nhìn anh nói: “Nếu có thể anh đón đứa nhỏ kia vào đây đi được không? Thiên Bảo cũng không có nhiều bạn, hai đứa cùng tuổi, chơi với nhau chắc chắn sẽ rất vui.

Nghe cậu nói xong, Tần Dữ Hào liếc mắt nhìn thẳng vào mắt cậu một hồi, anh phát hiện chỉ bên trong đó không hề nhìn ra một chút dao động hoặc tính toán nào, giống như đây chính là lời nói từ tận đáy lòng của cậu vậy.

Dời mắt đi nhìn về phía đứa nhỏ đang chơi đùa, anh gật đầu nói: “Cũng được. Anh sẽ tìm thời gian đưa nó vào đây.”

“Ừm” Cậu vui vẻ mỉm cười gật đầu một cái.

Lúc này bỗng nhiên có một đứa nhỏ chạy qua, trên tay cầm ống kem. Lúc tới gần cậu thì vấp ngã một cái, toàn bộ kem sữa đều dính lên người cậu.

Chương Sở Kha vội đỡ đứa nhỏ lên, mẹ của đứa nhỏ cũng nhanh chóng chạy tới, liên tục xin lỗi: “Thật ngại quá, con trai tôi đi đứng không cẩn thận, làm dơ áo của cậu rồi…”

Cậu mỉm cười lắc đầu, “Không sao, cái này chỉ cần lau một cái là được rồi, lần sau nhớ cẩn thận một chút, vấp ngã sẽ đau lắm đó.”

Mẹ đứa nhỏ lại xin lỗi cậu một hồi rồi mới dẫn con mình rời đi. Cậu nhìn cái áo bị dính kem của mình, nhìn Tần Dữ Hào nói: “Em vào toilet rửa một cái, anh ở đây trông con nha.”

Anh chưa kịp nói gì thì bé Thiên Bảo chơi mệt đã chạy tới chỗ bọn họ, kêu lên: “Ba ba, con muốn đi vệ sinh.”

Cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho bé, cười nói: “Được rồi, ba đưa con đi.”

Tần Dữ Hào đứng ở một bên, nói: “Vậy anh đi mua nước, xong rồi thì tới đây đợi anh, biết không?”

“Ừm.” Chương Sở Kha gật đầu với anh một cái rồi dẫn đứa nhỏ đi về phía WC.

Nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hai người, cho đến khi bọn họ lẫn vào trong đám người, Tần Dữ Hào mới đưa tay vào túi, móc điện thoại ra gọi đi.

“Cậu điều tra mọi thông tin từ trước đến của Chương Sở Kha, bao gồm cậu ta đã làm gì, học những gì, đều điều tra hết cho tôi.”

Bên kia đáp lại một tiếng rồi cúp máy, lúc này anh mới xoay người đi tới quầy bán nước.

Bên này, Chương Sở Kha đưa bé Thiên Bảo vào trong buồng vệ sinh xong, cũng tự mình đến trước bồn rửa tay, thấm nước lau đi vết kem trên người.

Lúc cậu lau gần xong vết dơ trên áo thì đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ một cái, bên tai vang lên giọng nói của một người đàn ông, “Chương Sở Kha, cậu quả nhiên ở đây.”

Chương Sở Kha hoảng hốt quay lại thì thấy đối diện là một người đàn ông mặt mũi cương nghị dáng người cao to, đang trợn mắt nhìn chằm chằm mình. 

Chương Sở Kha đương nhiên không biết người này là ai, nhưng đối phương lại biết cậu là ai, chẳng lẽ là người quen của “Chương Sở Kha” kia?

Quả nhiên, suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu cậu, người đàn ông kia đã mở miệng nói: “Mới đi mấy tháng, ngay cả anh trai mình cũng quên? Cậu đừng giả vờ nữa, nói cho cậu biết, Tần Dữ Hào cũng có mặt ở đây, nếu không muốn chết thì mau theo tôi về thành phố H.”

Nói tới đây, Chương Sở Kha lập tức biết đây là anh trai của nguyên chủ, Chương Từ. Ngay lúc cậu chưa kịp hoàn hồn thì cổ tay đã bị đối phương nắm chặt, dùng sức lôi đi.

“Không…” 

Cậu yếu ớt kéo tay mình lại, nhưng căn bản không thể làm được với thân hình to như trâu của người kia. Từ trước đến nay Chương Từ đều là người rất nóng tính, một khi đã tìm được người thì sẽ không chịu nghe người ta nói gì cả, trực tiếp lôi người đi.

Lúc hai người sắp lôi kéo nhau ra tới cửa toilet thì đột nhiên lưng của Chương Từ bị cái gì đó ủi mạnh, vô thức buông cổ tay của Chương Sở Kha ra.

Bé Thiên Bảo đi vệ sinh xong liền mở cửa ra ngoài, nhưng khi cửa vừa mở ra, bé liền thấy ba Kha của bé bị một người đàn ông lạ mặt lôi đi. 

Bé lập tức ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, sau đó quơ lấy cây thông bồn cầu ủi vào lưng của người kia.

Ngay lúc cổ tay được giải thoát, Chương Sở Kha lập tức lui ra sau, bế đứa nhỏ lên, tông cửa chạy nhanh ra ngoài, ngay cả đầu cũng không dám nhìn lại.

Chương Từ bị cây thông bồn cầu dính chặt vào lưng, muốn đuổi theo hai người bọn họ cũng không được, chẳng lẽ muốn đi ra ngoài với bộ dáng này? Chỉ đành phải bực tức đấm vào tường, trở vào trong buồng vệ sinh tự mình loay hoay gỡ cây thông bồn cầu kia ra.

Chương Sở Kha ôm đứa nhỏ chạy một mạch ra khỏi công viên, bắt taxi nhanh chóng rời đi.

Khi đã ngồi được trên taxi, trái tim của cậu vẫn không ngừng nhảy loạn, nhớ lại tình cảnh lúc này, Chương Sở Kha nhịn không được mà run rẫy cả người.

Hơn nữa… Cậu nhớ người kia còn nói, Tần Dữ Hào đã có mặt ở Tây thành, là đến bắt cậu sao?

Nghĩ đến đây, Chương Sở Kha vô thức ôm chặt Thiên Bảo, trong lòng sợ hãi không thôi.

Anh ta lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra cậu, không đúng, cẩn thận suy nghĩ lại, anh ta căn bản không quan tâm đến cậu, cho nên chắc chắn sẽ không phải đến để bắt cậu, chỉ cần cậu không chạm mặt anh ta là được, nhưng Tây thành nhỏ như vậy, lỡ như vô tình bắt gặp thì sao? 

Nếu… cậu nhân lúc này rời đi,biết đâu sẽ còn có đường sống.

Nhưng mà, cậu đi rồi anh Lâm thì sao?

Nhưng nếu cậu ở lại, anh và ông nội Tần nhất định sẽ bị cậu liên lụy, Tần gia có gia thế hiển hách mấy đời làm quan, sao anh có thể đối đầu với bọn họ được chứ. Tuy anh không nói nhiều về gia đình mình, nhưng cậu biết anh cũng không phải người của gia tộc lớn gì, bởi vì trong ký ức của nguyên chủ căn bản không có cái tên Tần Mạc Lâm này.

Có lẽ gia đình anh chỉ là một hộ giàu có nào đó, mà anh vẫn còn trẻ tuổi lại có tiền đồ đầy hứa hẹn, nếu bởi vì cậu mà chịu ảnh hưởng, vậy cậu còn mặt mũi nào ở bên cạnh anh nữa. Chi bằng...

Dù sao hai người cũng chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ anh cũng sẽ không quá khổ sở.

Khẽ đưa tay đặt lên ngực, Chương Sở Kha cảm thấy như có một con dao đang cắt từng nhát một lên trái tim mình, đau đến không thở được.

Ở công viên, Chương Sở Kha vừa đưa đứa nhỏ rời đi thì Tần Dữ Hào lập tức nhận được tín hiệu, anh đã bí mật cài định vị vào điện thoại của Chương Sở Kha từ trước, nhìn thấy vị trí của cậu thay đổi liền nhanh chóng đuổi theo. Không phải anh không tin cậu, mà là hai chị em Lâm gia vẫn còn đang lẩn trốn ở bên ngoài, anh sợ cậu và đứa nhỏ gặp nguy hiểm.

Lúc anh ra tới cổng công viên thì vừa vặn nhìn thấy Chương Sở Kha hớt hãi đưa đứa nhỏ ngồi vào xe taxi chạy đi.

Anh nhanh chóng chạy đi lấy xe đuổi theo sau.

Trên đường đi, Tần Dữ Hào bất ngờ nhận được một cuộc gọi đến từ cấp dưới.

“Cái gì, Chương Từ đang ở Tây thành?”

“Được, tôi biết rồi.”

Tắt điện thoại, đầu lông mày của Tần Dữ Hào nhíu lại thật sâu, hai tay siết chặt vô lăng.

Chết tiệt! Chắc chắn tên kia đã tìm gặp cậu rồi, không biết anh ta đã nói cái gì nữa? Nếu cậu biết thân phận thật của anh…

Không được, cho dù cậu biết thân phận của anh đi nữa, anh cũng sẽ không buông bỏ cậu, cậu là người mà anh đã nhận định, không thể dễ dàng đánh mất được.