[Tầm Công Ký] Lương Thê Hiền Phụ

Chương 12: Thích




Hai cha con nhanh chóng đạt thành hiệp định, đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Chương Sở Kha mặc đồ bệnh nhân đi vào.

ThấyTần Dữ Hào đang ngồi trò chuyện với bé con, cậu mỉm cười đi lại, ngồi xuống bên cạnh bé đối diện anh, đưa tay sờ đầu bé, dịu dàng nói: “Ba xin lỗi con, là ba không chăm sóc con tốt, để con bị bệnh cũng không hay biết, Thiên Bảo đừng giận ba nha…”

Bé Thiên Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, “Là Thiên Bảo không biết tự chăm sóc mình, để ba lo lắng ngã bệnh, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ba không cần làm việc mệt nhọc nữa đâu.”

Nghe bé con nói vậy, cậu có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang Tần Dữ Hào.

Anh bị cậu nhìn ngượng ngùng sờ mũi, “Thằng nhóc hỏi tôi về chuyện của cậu, tôi đã nói hết cho nó biết về tình trạng của cậu rồi.”

Chương Sở Kha nghe xong có hơi bất đắc dĩ, anh ấy nói mấy chuyện này cho trẻ con nghe làm gì không biết.

Chuyện cũng đã rồi, cậu quay sang mỉm cười nói với bé, “Ba đã hứa cuối tuần này đưa Thiên Bảo đến công viên chơi, nhưng chắc là không được rồi, cũng không sao cả, đợi Thiên Bảo khỏe lại, ba dẫn con ra ngoại ô làm picnic có được không?”

Thời gian này cậu đã thử lên mạng tìm hiểu cách phát triển tiềm năng cho trẻ, trong đó có nói để trẻ con tiếp xúc nhiều với môi trường tự nhiên là cách tốt nhất, cậu cũng rất để tâm đến chuyện này, nhất định phải để con trai phát triển toàn diện mới được.

Nghe cậu nói vậy, hai mắt của đứa nhỏ phát sáng, “Thật sao? Con yêu ba ba nhất luôn.” Đứa nhỏ cười híp mắt giang tay ôm lấy cổ cậu.

Tần Dữ Hào ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, khóe môi cũng không tự chủ cong lên.

Anh và mẹ bé Thiên Bảo lấy nhau không có tình cảm, cô ta suốt ngày chỉ biết nghĩ cho mình, tính toán làm sao lợi dụng đứa nhỏ để bản thân có bước lên cao, hoàn toàn không quan tâm gì đến nó cả. Mà anh, lòng tự trọng bị cô ta chà đạp, anh liền giận cá chém thớt đứa nhỏ, không bao giờ cho nó sắc mặt tốt.

Anh chưa bao giờ thấy nó hoạt bát đáng yêu như vậy hết, lúc trước nó y như bản sao của anh vậy, trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc. Bây giờ tận mắt nhìn thấy cách cậu yêu thương nó, ý định muốn thử với cậu càng thêm mãnh liệt.

Đây chính là người vợ mà anh đã kỳ vọng từ lâu.

Có lẽ có cậu ở bên cạnh dạy dỗ, con trai của mình sẽ được phát triển hoàn hảo…

Lúc Chương Sở Kha đưa mắt nhìn sang thì thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, ngường ngùng lên tiếng, “Anh Tần, cám ơn anh đã trông đứa nhỏ giúp tôi, chỗ này có tôi là được rồi, anh cứ việc về trước đi, không sao cả.”

Nghe cậu muốn đuổi khách, trong lòng anh có chút không muốn rời đi, nhưng dục tốc bất đạt, phải từ từ tiến tới, vì vậy anh khẽ gật đầu, quay sang nhìn bé Thiên Bảo, đứa tay lên sờ đầu bé, nói: “Ngày mai ba… chú lại đến, gặp lại sau.”

Đứa nhỏ phối hợp gật đầu, hồn nhiên đáp: “Tạm biệt chú Lâm.”

Bàn tay đang sờ đầu bé con bỗng khựng lại một chút, đứa nhỏ này sao gọi chú Lâm thuận miệng quá vậy, mình vẫn chưa quen đâu.

Anh đứng lên, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì nghe cậu lên tiếng, “Để tôi tiễn anh.”

Nói xong, cậu cũng đứng dậy, theo anh ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, cậu cúi đầu chào anh một cái, rồi quay đầu đi vào phòng bệnh.

Đột nhiên, anh lên tiếng gọi cậu lại, nói: “Ngày mai cậu đến nhà tôi, làm lại công việc làm vườn đi.”

Cậu mở to hai mắt nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Không phải lúc trước anh cho tôi nghỉ sao?”

“À, khụ, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi, là lỗi của tôi.” Anh cứng ngắt trả lời.

Cậu rũ mắt suy nghĩ một lúc mới nâng mắt lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước… Anh có quen tôi sao?”

Tần Dữ Hào nghe cậu hỏi xong liền ngẩn ra một hồi, lại nhìn thấy vẻ bất an trong mắt cậu, vì vậy liền mở to mắt nối dối, “Không có, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cậu trên mặt báo, cũng có nghe qua một vài chuyện về cậu, chính vì vậy lúc nhìn thấy cậu ở nhà tôi thì có chút bất ngờ, cho nên mới có hành động lỗ mãng như vậy.”

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa xác định cậu có bị mất trí nhớ hay không, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, bây giờ cậu không quen biết anh. Như vậy cũng tốt, hai người có thể cùng nhau bắt đầu làm quen lại lần nữa, anh cảm thấy rất thú vị.

Nghe câu trả lời của anh, Chương Sở Kha chỉ ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm về chuyện này nữa.

Cậu nói, “Ngày mai tôi sẽ đến làm lại, anh không cần trả tiền lương đâu, cứ lấy số tiền đó trừ vào tiền viện phí của tôi và Thiên Bảo là được.”

Cậu mỉm cười nhìn anh, chân thành nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh, may mắn chúng tôi gặp được người tốt như anh, nếu không mọi chuyện không biết sẽ như thế nào, thật sự ngoài tiếng cám ơn ra, tôi không biết nên làm gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình nữa.”

Anh nghe cậu bày tỏ xong, không nhịn được bật cười một tiếng, tiến tới gần sát mắt cậu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, “Đây là cậu xứng đáng được nhận, hai chúng ta coi như cũng có duyên, tôi sẽ rất vui nếu được làm bạn với cậu.”

Quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh khiến cả người cậu nóng lên, tim đập loạn xạ, cậu lập tức lùi về phía sau.

Mắt liếc ngang liếc dọc không dám nhìn anh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi vào trong với Thiên Bảo, anh Tần đi thong thả.

Nói xong cậu liền nhanh chân mở cửa chạy vào phòng bệnh của con trai.

Tần Dữ Hào nhìn theo bóng lưng lúng túng của cậu, không nhịn được bật cười, cậu nhóc này đúng là càng lúc càng dễ thương mà.

Bên này, Chương Sở Kha vừa vào trong phòng liền tựa lưng vào cửa, đưa hai tay lên ôm ngực, nhịp tim vẫn đập bang bang bang rất nhanh.

Bé Thiên Bảo nhìn thấy hành động kỳ lạ của cậu bèn lên tiếng hỏi: “Ba nóng lắm hả, sao mặt đỏ lên hết vậy?”

Nghe con hỏi vậy, mặt cậu càng nóng thêm, trong lòng càng thêm xấu hổ.

“Không, không, ba chỉ hơi nóng thôi, con ngủ sớm đi, như vậy mới mau khỏe lại được.” Câu qua loa nói.

“Dạ.” Đứa nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để lại Chương Sở Kha thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa.

Từ nhỏ cậu đã bị gán danh nghĩa thê tử của biểu ca, mọi người đều nói sau này cậu sẽ lấy biểu ca làm phu quân.

Kỳ thật, cậu cũng không biết mình có yêu biểu ca hay không, hay chỉ đơn thuần là tình cảm huynh đệ.

Khi mới tới đây, cậu vô tình nghe được người ta nói, khi yêu là sẽ tức giận, khó chịu khi thấy người mình yêu ở bên người khác, nhưng khi biểu ca nạp thiếp, cậu lại không có những cảm giác đó.

Sau khi chết rồi, biết rõ nguyên nhân, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Còn lúc nãy, cảm giác đối diện gần gũi với anh Tần khiến cậu rất bối rối, một cảm giác cậu chưa từng có khi tiếp xúc với biểu ca.

Chẳng lẽ… Mình thích anh Tần?