*Cạch*
-Em vào nhé! – Kelly mỉm cười mở cửa bước vào nhưng nhanh chóng tắt ngấm khi bắt gặp dáng vẻ cô độc, xa lạ của anh đang tựa người vào tường ngồi trên ban công.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi từ từ lại gần anh, anh vẫn lạnh lùng , buồn bã hướng mắt vô định ra ngoài không liếc cô một cái.
-Anh sao thế? – Nhìn anh một lúc, cô ngập ngừng hỏi.
-Không sao – Anh lắc đầu nhẹ, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào
-Ừm.. Ừ .. Mà – Cô cười trừ ,ậm ừ.
-Sao thế? – Anh nghiêng đầu hỏi.
-Hình như gia tộc anh và Ken khai chiến rồi thì phải. Ông nội vừa gọi cho em.
-Anh biết rồi – Anh quay mặt đi, cười khẩy chua chát.
-Anh … anh tính thế nào? – Cô lo lắng, nhíu mày nhìn anh.
-Em bảo phải thế nào? – Anh hừ lạnh rồi bật cười thê lương.
-Em … Thật ra, em cũng không biết nữa – Cô nhún vai bất lực – Ông nội bảo gia tộc anh và Ken đều đang chuẩn bị chiến tranh.
Anh im lặng thờ ơ.
-Mọi thứ rất hỗn loạn. Không ai dám đứng về phía chúng ta, cũng không ai dám đứng về phía gia đình Ken. – Cô thở dài thườn thượt.
-Em biết anh là người thừa kế nên mọi thứ sẽ dồn lên vai anh, nhưng không sao đâu, em tin là …- Cô định nói tiếp thì anh chặn họng.
-Không sao? Gia đình anh chính là nguyên nhân khiến gia đình hắn tan vỡ, cái chết của bà nội anh chính là do ba hắn gây nên. Vậy mà anh với hắn là bạn thân, hắn yêu em gái anh. Em có thấy nực cười không Kelly? – Kai mệt mỏi đau đớn ngã vào vai cô. Ánh mắt cô trùng xuống, đưa tay lên ôm chặt anh mà tim thắt lại.Anh thực sự rất mạnh mẽ mà, anh là người giỏi nhất cô từng gặp.
Mẹ nó và ba hắn yêu nhau từ thời học trung học phổ thông. Sau 2 năm, mẹ nó phải sang Anh du học, ba hắn phải ở lại kế nghiệp cha. Dù xa cách, nhưng tình cảm hai người vẫn rất tốt. Họ thường xuyên liên lạc với nhau. Nhưng cái ngày ba hắn mong mỏi nhất thì mẹ nó nói chia tay. 2 tháng sau, ông nhận được giấy mời dự lễ kết hôn của ba mẹ nó. Ông chỉ muốn nghe một lời giải thích thôi nhưng mẹ nó một mực cự tuyệt. Gia tộc nó là đối thú cạnh tranh mạnh nhất trên thương trường của ông, ông điên cuồng tin vào tình yêu, cho rằng gia tộc nó đã ép bà điều gì, ông đến biệt thự Chính tìm ba nó, cả hai đều tranh cãi không ai nhường ai, ba hắn tức giận nổ súng nhưng bà nội nó lại đỡ cho viên đạn ấy. Bà nội đã nói tuyệt đối không được trả thù, ba hắn không làm sai điều gì. Cả đời người, bà cũng chỉ để lại một lời trăng trối ấy.
Đó cũng là lý do vì sao ba nó thường xuyên không có mặt ở nhà, tình cảm ba mẹ nó cũng rạn nứt từ đấy. Và cũng là lý do mà mẹ nó luôn nghi ngờ ba nó có tình nhân ở ngoài mà không về nhà, không gặp vợ con, không liên lạc.
Ông nội và ba nó liền bí mật tiến cử, giúp cho mẹ hắn và ba hắn đến với nhau bằng mọi thủ đoạn chấm dứt, đưa mối thù vào lãng quên. Mẹ hắn nào ngờ là loại đàn bà không ra gì. Sinh hắn ra nhưng chưa một lần ôm ấp con , cho con giọt sữa của mình, cái mẹ hắn quan tâm chỉ là nhanh chóng lấy gia sản của tập đoàn nhà hắn.
Cuối cùng, kẻ gián tiếp phá vỡ gia đình hắn, kẻ thù hắn tìm kiếm suốt bao năm chính là ông nội, ba mẹ nó. Kẻ đáng thương nhất chính là ba hắn, bây giờ là hắn.
…………….
Nó và Dakie tay trong tay đi dạo. Hàng cây hoa anh đào đung đưa nhẹ nhàng trong gió, rồi lặng lẽ rơi xuống. Nó vươn tay ra nắm lấy một cánh hoa rơi mà bất giác mỉm cười.
-Hoa anh đào rất đẹp phải không?
Nó giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn anh gật đầu.
-Em cười tuyệt lắm đấy công chúa – Anh say đắm nhìn, bàn tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc nó.
-Vì công chúa sinh ra vốn tuyệt rồi, biết chưa? – Nó nhăn răng,làm mặt đáng yêu, dí ngón trỏ vào trán anh đẩy ra xa, kiêu ngạo bước đi trước.
Anh ngây người một lúc, cười hạnh phúc rồi nhanh chân chạy theo, nắm chặt tay nó như lúc đầu.
Cách đó không xa, hắn ngồi trong chiến mã của mình nhìn thấy tất cả. Đau đớn tựa người ra sau, mắt hắn nhắm nghiền lại cố kìm nén sự khổ sở cứ rấy lên đến nghẹn đắng cả cổ họng. Nó cười rất tuyệt, đúng thế. Hắn đã ao ước nhường nào nụ cười ấy thuộc về hắn.
Chuyện mình chứ thế này và vẫn cứ kéo dài,
Đến bao giờ là kết thúc đây.
Nhiều lúc muốn nói rằng ta đang sai lầm.
Nhưng nói rằng ai sẽ hiểu được đây?
Hắn không thể tiếp tục sai lầm, hắn không thể yêu con của kẻ mà hắn đang muốn tự tay đâm chết. Hãy quên đi, quên người con gái ấy đi, đôi mắt chất chứa u buồn thương ly trùng xuồng, hắn khởi động máy phóng rời khỏi con đường ấy mà không biết một cánh hoa anh đào đang chao đảo rơi xuống đáp đất mà bỗng hóa vàng úa, tàn tạ…..
………
-Jasmin, em nhìn kìa – Dakie dừng hẳn lại, chỉ tay về phía một chiếc ghế đá ở công viên
Nó nghiêng người theo hướng anh chỉ, thấy một đứa bé ăn vận rách rưới co ro nằm trên đó. Nhưng nó vẫn thờ ơ hỏi.
-Thì sao?
Mặt anh méo xệch, lắc đầu rồi nhanh chân kéo nó lại gần đứa bé
-Em không có tình người hả?
-Anh thì dồi dào lắm hả? – Nó khoanh tay, giận dỗi không thèm nhìn anh.
-Ít nhất là cũng có – Anh chỉ bật cười nhìn điệu bộ của nó xong liền quay sang đứa bé. Anh từ đắp áo vest cho đứa bé ấy và ôm chặt nó vào lòng. Nó tức nổ đom đóm, ngắc ngứ nói không thành tiếng.
-Anh chỉ đang ủ ấp thôi, em đừng có ghen với một đứa bé chứ. Người ta cười đấy
-Không được, đặt nó xuống. –Nó nhất quyết không chịu, bướng bỉnh nói.
-Một chút thôi, con bé sẽ chết cóng mất. –Anh cố cầu hòa.
-Em không thích – Nó lắc đầu nguầy nguậy
-Jasmin, em không con bé đang run lẩy bẩy à?
-Em cũng rét.
-Jasmin, em đừng đùa nữa. 3 phút thôi vậy – Anh giơ ba ngón tay lên, nhướn mày mong nó đồng ý.
Nó cắn môi, định giằng đứa bé ra thì đứa bé ấy bắt đầu chớp mắt, đôi mắt sưng mọng khó khăn mở to ra. Đứa bé đưa tay với với như muốn sờ vào mặt nó, nó giật mình lùi ra sau, coi đứa bé giống sinh vật lạ. Thấy phản ứng của nó, đứa bé tủi thân, co quắp người trong lòng anh, lí nhí nói.
-Chị …. chị ấy … đẹp … quá… Em… chỉ chỉ muốn chạm một chút thôi mà.
Lần này thì Dakie hóa đá, người cứu đứa bé này là anh, ủ ấp, bảo vệ cũng là anh mà vừa mở mắt thì người đầu tiên nó muốn lại là người định quẳng nó đi. Đời thật là, dễ bị quyến rũ bởi cái đẹp.
-Anh không đẹp à? – Anh chán nản lẫn tức giận nói.
-HẢ? - Đứa bé trợn tròn mắt nhìn anh, giờ nó mới để ý anh đang ủ ấp cho nó. –Oa … - Nó há hốc miệng ngạc nhiên – HOÀNG TỬ CỦA EM. – Nó ôm chặt lấy Dakie hét lên.
Vừa nghe xong, cằm của Dakie rớt xuống đất, con bé này bao nhiêu tuổi thế? Lẽ ra nó phải nói là em rất đói hoặc em rất rét không thì em không có nhà. Đứa bé này có nhìn thấy ác quỷ đang hiện thân trước mặt không? Anh hi hí mắt chuẩn bị tinh thẫn lãnh trọn sự giận dữ của nó nhưng không….
Nó hất tóc ra sau, đứng bật dậy hai tay chống nạnh, bình thản nói.
-Hoàng tử phải đến với công chúa, xinh đẹp như chị mới là công chúa. BIẾT – CHƯA? – Nó bỗng gằn giọng rồi hất đứa bé ra khỏi lòng anh, làm đứa bé lăn ba vòng ra đất.
Dakie đập tay vào trán biểu hiện “ biết ngay mà.”
-Jasmin, em có cần tàn nhẫn thế không? –Dakie khóc không ra nước mắt…. Nó vẫn hờ hững khoanh tay không quan tâm.
…………………
-Anh hai – Hai hàng người từ cổng vào trung tâm căn cứ lần lượt cúi đầu đồng thanh.
Hắn lạnh lùng đi qua không chút mảy may.
Hắn tiến thẳng vào trận địa chính, nơi tập luyện dã man của người nhà hắn. Hắn lần lượt đi khảo sát cách tập luyện từng người rồi chỉnh sửa. Ai cũng cố gắng, phục tùng hắn hết mực. Hắn gật đầu hài lòng rồi trở về phòng ba.
-Con xem qua kế hoạch chưa? – Ba hắn ngồi trên ghế tọa hỏi.
-Có đọc qua - Hắn hừ hững ngồi xuống, lãnh đạm đáp.
-Con hãy dẫn đầu đội K6 giành lại căn cứ bị chiếm đi. – Ba hắn ra lệnh.
Hắn nhếch mép cười, không nói gì.
-Sao? Con không đồng ý à?
-Hãy tập hợp đủ quân đánh một trận chính đi. - Hắn lên tiếng.
-Vậy hãy kêu người bang Vũ Phong trực tiếp tham gia.
-Tất nhiên - Hắn nhún vai, trả lời.
Ba hắn có chút ngạc nhiên vì hắn rất cuồng si đứa con gái ấy, tuyệt đối chống lại mọi mệnh lệnh của ba hắn. KHông tham gia bất cứ một hoạt động chiến tranh gì làm tổn hại gia tộc nó. Người của bang Vũ Phong cũng không được phép dính đến. Ba hắn đau đầu, không biết làm sao, gia tộc nó vốn đã mạnh còn có lợi thế thương trường, quan hệ và tam giác gia tộc. Lão Mổ Xẻ và bang Vũ Phong là vô cùng cần thiết. Hôm nay, hắn đột nhiên chấp thuận vậy, ba hắn bật cười sảng khoái như trút một gánh nặng.
-Tốt lắm.
Hắn nhìn nụ cười của ba hắn cũng cười trừ theo. “Tôi làm thế này, em hài lòng rồi chứ? “
HE HE