Mi Lan vừa bước ra vừa lau khô tóc, thấy Kin chằm chằm nằm trên giường nhìn mình thì ngại ngùng bỏ khăn xuống, đứng chôn chân một chỗ.
-Lại đây đi – Kin nhìn lên trần nhà, mệt mỏi gọi.
Mi Lan cắn môi, cố tình bước thật chậm.
-Chó cắn chân em à? - Cậu nhíu mày khó chịu.
-Không có, không có – Cô xua tay, lắc đầu lia lịa.
-Mau lên - Cậu cau có thúc giục.
-Vâng – Cô cúi gằm mặt xuống ngồi cạnh mép giường, cố giữ khoảng cách với cậu.
Cậu chau mày không hài lòng, kéo mạnh tay cô, đè người xuống giường, khiến cô căng mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi.
-Tôi là người ngoài hành tình à?
-Dạ?
-Trả lời - Cậu lạnh lùng ra lệnh.
-Dạ không – cô trùng mắt xuống không dám nhìn cậu.
-Thái độ của em là gì?
-Em không có gì hết.
-Không biết ơn? - Cậu nhướn mày tiến sát gần cô.
-Có … có .. em rất biết ơn. – Cô như bị kích điện, gật đầu lia lịa
-Vậy trả ơn đi - Cậu thản nhiên nói.
-Bằng cách nào ạ? – Cô ngờ ngệch hỏi.
-Hôn tôi đi - Cậu lãnh đạm trả lời.
-Cậu .. cậu chủ …. – Như sét đánh ngang tai, miệng cô méo mó, lắp bắp.
-Ồ, tôi bay từ Nhật Bản về để nhìn em như con ngố mới trốn trại à?
-Cậu chủ … cái khác được không? – Cô e dè hỏi.
-Tôi nói 1 là 1. 2 là 2. - Cậu trừng mắt kiên định nhìn cô.
-Em sẽ nấu món mì Ý cho cậu hay mực xào nhé. À thôi đi, hay là canh ghẹ nấu…. – Cô vừa đập hai ngón tay vào nhau vừa cố ý gợi ý mong cậu thay đổi quyết định thì bị giọng lạnh lùng của cậu cắt ngang.
-Em làm tôi bực mình rồi đấy
-Vậy để em … để em lấy tinh thần đã – Cô gãi đầu ngu ngốc, lảng tránh.
-Tôi cho em 3 giây - Giọng nói sắc lạnh đến gai người làm cô rùng mình.
-3 giây?
-1 - Cậu bắt đầu đếm – 2 ….
-Khoan… - Cô bắt đầu tiến sát đến hôn thì cánh cửa phỏng cậu lại bật tung ra. Cô không hiểu sao cứ lúc cô với cậu có chuyện mờ ám là cửa bật tung liền. Trời đang chêu đùa cô phải không, lần này quản gia không bắt cô dọn vệ sinh và nhặt rác thì cũng phải lao động 1 tuần toàn khu A. Cô khổ sở nhìn cậu cầu cứu thì không nhận thấy ánh mắt hờ hững của cậu nữa mà là kinh hoàng. Cô cũng tò mò nhìn theo thì giật nảy mình. Bố mẹ cậu, quản gia và vệ sĩ đang đứng trước mặt. Cô lúng túng như con mèo bị bắt ăn vụng quỳ xuống.
-Ông bà chủ.
-Cái con ranh này. Mày vừa làm gì thế hả? - Mẹ Kin nghiến răng giận dữ.
-Đây không phải là lần đầu tiên tôi phạt cô. Sao cô không nhớ mà hết lần này đến lần khác quyến rũ cậu chủ. – Quản gia cũng thịnh nộ không kém.
-Không phải lần đầu tiên sao? - Bố cậu vẫn bình thản nói nhưng chứa đầy tức giận.
-Đúng, lần trước tôi bắt gặp cô ta và cậu chủ đang trên giường. Cậu chủ nói cô ta quyến rũ cậu chủ.
-Kin, con nói gì đi. - Mẹ cậu tức đến run người.
-Cô ấy vô tội. Là con bảo cô ấy làm thế - Kin ra khỏi giường đứng cạnh cô.
-Con còn dám bao che cho nó. Chắc chắn nó quyến rũ con, rồi đổ bùa mê cho con rồi phải không?
-Mẹ. Mẹ nói gì thế?
-NGƯỜI ĐÂU?- Ba cậu lớn giọng
-Vâng.
-ĐƯA ROI MÂY ĐẾN ĐÂY.
-Ba, Con bảo lỗi ở con mà. - Cậu cố giải thích.
-Con bảo nó chỉ là con hầu. Tại sao làm thế? - Mẹ cậu tra khảo.
Cậu im lặng.
-Sao con không nói gì được phải không? Còn con ranh kia. Mày có biết quy định người hầu không hả? - Mẹ cậu chỉ tay vào mặt cô nói.
-Thưa bà chủ. Chỉ là cậu chủ cứu con nên con …..
*Chát*
-NÊN MÀY ĐƯỢC PHÉP HÔN CẬU CHỦ HẢ? MÀY DÁM QUYẾN RŨ CẬU CHỦ HẢ? - Mẹ cậu tức giận không kìm được đến tát đỏ lừ bên má cô.
-Bà tránh ra đi – Ba cậu nhận roi mây từ tay người hầu, nói.
-Hôm nay chúng ta không làm cho ra nhẽ. Chắc chắn người hầu trong nhà sẽ không phục – Ba cậu vụt nhẹ roi mây vào tay mình, đáng sợ lên tiếng.
-Ba, nghe con nói này …. - Cậu gần như bất lực, cố gồng mình giải thích.
-IM MIỆNG. TA SẼ XỬ LÝ CON SAU. TRÁNH RA – Ba cậu đẩy mạnh cậu ra, vung roi mây lên liên tục đánh vào người cô. Thân hình nhỏ bé lại run lên từng đợt, cắn răng chịu đựng. Vừa bị đám người hầu và bọn người khu B hành hạ, giờ lại còn chịu roi mây.
-Ba ơi, là lỗi của con mà - Cậu bị hai tên vệ sĩ giữ chặt lại, gào lên.
-NGƯỜI HẦU THÌ NÊN BIẾT THÂN PHẬN RÕ CHƯA? Rõ chưa?
-LÀ ĂN MÀY THÌ TỐT NHẤT ĐỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN LÀM CÔNG CHÚA.
-BAO NHIÊU LẦN RỒI? HẢ? HẢ?
-BA, Ba nghe con nói đi mà.
*Vút * .. .. * Vút *
Roi mây lên cao rồi lại hạ xuống người cô như cứa da cứa thịt. cô bịt chặt miệng để không bật ra tiếng nấc. Cô biết dù cô có giải thích thì cũng vậy thôi. Không ai chịu tin cô cả. Đám người hầu vốn ghét cô cay nghiệt đứng ngoài xem cũng chua xót cho cô không kém.
-CON ĐÃ BẢO KHÔNG PHẢI LỖI CỦA CÔ ẤY MÀ - Cậu như kẻ điên vùng ra, đến ôm chặt cô. Ba cậu không lường trước được mà hạ roi mây xuống người cậu đến rách cả áo sơ mi.
-Kin .. - Mẹ cậu che miệng kinh ngạc.
-Con … - Ba cậu cũng ứ họng, mắt đỏ ngầu phẫn nộ.
-Ba đã dạy con gì hả? Làm thì phải chịu. Rõ ràng con làm sai. Tại sao ba đánh cô ấy
-Nó đã cho con uống cái gì hả? - Mẹ cậu đấm mạnh vào người cậu, cậu vẫn ôm chặt cô chịu đựng một mình. Cô ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc, đôi mày liên tục nhíu lại, cô biết là cậu rất đau
-Cậu … cậu chủ … - Cô lắp bắp gọi
-Thôi đi. Chúng ta về phòng. CÔ TA BỊ ĐUỔI VIỆC. –Ba cậu vẫn chưa hết giận nói
-Còn con. Con đã chi trả 600 triệu cho con bé này. Đừng tưởng ta không biết. – Ba cậu trừng mắt nói xong rồi bỏ đi một mạch.
-Kin, mẹ chưa bao giờ thất vọng về con như thế. - Mẹ cậu cũng bỏ về phòng. Đám gia nhân nhìn cậu thương xót, lo lắng, nhìn cô khinh miệt, cay đắng như muốn cô biến đi.
-Còn đứng đó làm gì? CÚT – Cậu lạnh lùng đuổi quản gia Kim và đám người hầu.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô lau sạch nước mắt, cười thật tươi hỏi cậu.
-Cậu chủ, cậu có đau không?
Cậu lãnh đạm nhìn nụ cười cứng đờ của cô.
-Dẹp đi. Giả tạo chết được.
-Cậu chủ. Em xem vết thương cho cậu nhé! – Cô hít một hơi sâu, đánh trống lảng đến nước mắt không trào ra. Cô cảm thấy thật nhục nhã và bất lực. Chả ai tin cô cả, cô bị xúc phạm mà cũng không được lên tiếng, cô bị hiểu lầm mà cũng không được giải thích, cô bị hành hạ cũng chỉ biết chịu đựng.
Cậu siết chặt tay, khó chịu khi cô cứ cố ngó người xem vết thương của mình trong khi của cô thì ngon lành lắm à.
-ĐỦ RỒI - Cậu tức giận quát làm cô giật bắn mình ngồi phịch té ra đằng sau.
-Sao ạ? – Cô ngớ ngẩn hỏi.
Cậu không chân chừ xé toạc áo của cô ra, nhìn thảm lưng đằng sau, hai cánh tay chằng chịt vết bầm tím và những gì còn lại của trận roi mây vừa rồi. Hiện trên làn da trắng trẻo ấy, vết lằn roi mây như những con lươn kinh dị, vết bầm tím lởm chởm chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau đớn. Tất cả những thứ này đều là do một tay cậu gây ra cho cô. Cậu cảm thấy ân hận, cậu kéo lại áo cho cô rồi bế cô rời khỏi nhà.
-Cậu chủ, em không đau.
-CÂM MIỆNG - Cậu lại quát lớn làm cô im bặt. Ai bảo cô không đau. Cô đang muốn chết đây. Chết đi chỉ một nhát còn nhẹ nhàng. Hành hạ cô như vậy còn khổ hơn cả chết nữa.
-Cậu chủ, khuya rồi cậu còn đi đâu? - Quản gia Kim hỏi.
-Tôi đi đâu phải báo cho ông à? - Cậu ác cảm nói rồi đi thẳng. Quản gia Kim vừa rồi còn thêm mắm thêm muối sao giờ ngọt lịm, quan tâm cậu thế?
-Dạ không. Xin lỗi cậu chủ - Quản gia Kim cúi đầu, không dám hỏi thêm.
Chiếc xe hiện đại phóng đi rời khỏi biệt thự không biết trên cửa sổ tầng 2 , ba mẹ cậu tức giận nhìn theo.
-Hãy cho nó kết hôn ngay đi. Không thể để nó theo vết xe đổ của ông nội nó đợợc – Ba cậu đập vỡ ly rượu quay vào trong