-Chú. Cháu nói là cháu không muốn về - Nó lạnh lùng khoanh tay, ngồi trên chiếc xe hiện đại mới ra mắt của Nhật Bản giữa hai vệ sĩ cau có nói
-Cháu đừng có nói nhiều. Cháu mà yêu thằng bé ấy thì chú chẳng đảm bảo nó chẳng sống được lâu đâu - Chọc Tiết ngồi trên ghế trước đe dọa.
-Chú nghĩ chú làm gì được hắn chứ? – Nó cười khẩy, nhíu mày nói.
-Bang chủ bang Vũ Phong ấy à? - Chọc Tiết nói đầy mỉa mai – Nghe sợ nhỉ? - Chọc Tiết quay lại nhướn mày khinh khỉnh. Nó biết tính chú nên không nói làm gì. Ngoài ông nội và ba nó ra, chú có thể thẳng tay với tất cả. Ngay cả Kai và Thiên kiêng chú 9 phần nể chú 10 phần.
Nó nghiến răng bực bội không thèm nói nữa. Đúng lúc ấy, chú có điện thoại. Chú ậm ừ, cười cười vài câu rồi đung đưa chiếc điện thoại trước mặt nó, lãnh đạm hỏi.
-Có muốn đến sân bay không?
-Làm gì? – Giọng nó lạnh băng hỏi lại, không chút phép tắc. Lòng nó như lửa thiêu đốt, cảnh tưởng, hắn ôm nó, máu chảy loang lổ, hơi thở yếu ớt của hắn đang làm nó bức bối vô cùng.
-Thiên, Kai, tiểu thư gia tộc Lambert, Mark và đám bạn. – Chọc Tiết giọng đều đều vẻ hứng thú.
-Tùy chú – Nó nhăn mặt không nhìn Chọc Tiết.
-Ồ…. - Chọc Tiết chẹp miệng gật gù rồi bảo tài xế riêng – Cho xe đến Sân bay quốc tế Narita. ( Một trong năm sân bay xuyên châu lục của Nhật Bản)
Ngồi trên xe, không khí ảm đạm, hiu quạnh hẳn. Nó không hề nói một tiếng nào. Hai tên vệ sĩ ngồi cạnh cũng sắt đá, không mở miệng. Chọc Tiết thì chăm chú vào chiếc máy tính bảng làm việc.
-Thưa ông chủ, tới nơi rồi ạ. – Tên tài xế lễ phép nói.
-Được. - Chọc Tiết gật đầu, cất máy tính bảng xuống xe.
Hai tên vệ sĩ cũng mở cửa cho nó, cung kính.
-Tiểu thư, mời cô xuống xe.
Nó thờ ơ chẳng thèm liếc xung quanh. Chỉ kiêu ngạo dựa người vào chiếc xe hàng hiệu của Chọc Tiết.
-Phì, họ tới rồi kìa - Chọc Tiết phì cười chỉ tay vào một chiếc máy tư nhân đang từ từ hạ cánh.
Nó chau mày nhìn theo, không nói gì.
-Nhìn xem đó có phải máy bay nhà cháu không? - Chọc Tiết cong môi lên thích thú hỏi.
Nó chán nản không đáp lại, nhìn ra chỗ khác.
-Cháu đang giận ta đấy à?
Nó không phản ứng gì.
-Được rồi, được rồi. Ta sẽ mang thuốc độc trị của gia tộc đến chữa cho hắn là được chứ gì? - Thấy thái độ của nó, Chọc Tiết đành cờ trắng, nhường nước, vuốt tóc nó.
-Chú hứa đấy – Bây giờ, nó mới nhìn Chọc Tiết, giọng vẫn không hết khó chịu
Mấy chục tên vệ sĩ đứng sau không khỏi ngạc nhiên, thực sự không biết vị tiểu thư này là ai mà được Chọc Tiết cưng chiều đến vậy. Chọc Tiết là một cao thủ tàn nhẫn đến nỗi nghe danh đã thấy rợn người. Chỉ có người khác làm theo ý của hắn. Hắn tuyệt đối không bao giờ nhường ai bất cứ thứ gì hắn muốn.
-Rồi rồi. Ta biết rồi. Ta đã bao giờ thất hứa với cháu chưa? - Chọc Tiết gật đầu lia lịa khẽ trách.
Nó nhìn Chọc Tiết cười nhẹ.
-Còn cháu thì sao hả? Mấy năm cũng không chịu vác mặt đến. Con nhỏ này tinh ranh lắm - Chọc Tiết nói rồi, búng phóc vào trán nó một cái, cười sảng khoái càng khiến cho đám người đằng sau kinh ngạc.
Nó nhăn mặt, xoa xoa lại trán thì nghe tiếng Thiên gọi.
-Jasmin.
Nó ung dung khoanh tay nhìn anh mỉm cười. Tóc nó khẽ bay tung lên trong nắng gió giữa sân bay khiến ai đi ngang qua cũng không khỏi trầm trồ.
-Chúng cháu chào chú - Tất cả đám người từ trên máy bay xuống cúi đầu đồng thanh.
-Nhìn chú trông cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng ghê nhỉ – Kai đập đập vào tay Chọc Tiết mấy cái tán thưởng.
-Cũng 6 múi như cháu thôi. - Chọc Tiết nhún vai, cười tươi.
-Chú nhìn xem giờ cháu giống công chúa không này? – Sammy đẩy Kai sang một bên, cầm chiếc váy xoay xoay hai, ba vòng làm tất cả mọi người đều có cảm giác hoa nở xung quanh.
-Chú à. Cháu còn đẹp hơn mà – Kelly cũng không kém cạnh cười thật tươi quyến rũ trước mặt Chọc Tiết.
-Ha ha …. - Chọc Tiết bật cười lớn – Từ khi sinh ra hai cháu đã là công chúa rồi.
-Chú vẫn chưa có vợ phải không? – Thiên nhếch mép, đứng cạnh ôm eo nó.
-Cái thằng này… vợ làm gì? Chú còn lo đại sự. - Chọc Tiết nhướn mày, vỗ vai Thiên.
-Thôi, mấy đứa về nghỉ đi. Có gì đến chỗ chú. Chú có việc rồi. Thế nhé ! - Chọc Tiết giữ nguyên nụ cười trên môi, vẫy tay rồi vào xe, cùng 12 chiếc xe khác phóng đi.
-Chị hai – Teka, Teki, Vicky, Lina và Rose cúi đầu chào.
Nó gật đầu nhẹ, định kéo Thiên đi thì một hàng xe ô tô khoảng 15 chiếc đột ngột chắn trước mặt nó.
-Chắc Dakie đến rồi ! – Kelly cười tủm tỉm đầy ẩn ý
Cô vừa nói xong thì Dakie cùng 4 vệ sĩ bước đến cúi chào.
-Mừng mọi người đến Tokyo.
-Chào anh hai , chào anh Thiên – Dakie lần lượt cúi đầu chào.
-Dakie. Em tới trễ 35 giây đấy – Thiên vờ trách móc.
-Em xin lỗi ạ - Dakie cười trừ hối lỗi.
-Chào cậu – Dakie bắt tay Kin, Kay giữ nguyên nụ cười ấm áp.
-Chào – Kin,Kay cũng cười nhẹ đáp lại.
-Mấy đứa cũng đến à? Vui quá nhỉ? – Dakie nháy mắt nhìn đám đàn em hoạt động cố định tại Việt Nam.
-Tụi em chào anh ạ - Lina lễ phép – Em rất muốn đến biệt thự của anh lần nữa – Lina vừa nói vừa nhìn sang Rose và Teki, làm Teki hắng giọng, không dám nhìn ai. Vicky tinh ý biết liền mặt tối sầm lại.
-Được chứ. Biệt thự của anh còn 5 phòng. Mọi người không chê thì cứ đến tự nhiên.
-Chê sao được chứ? Biệt thự của chủ tịch tương lai tập đoàn Kanon-co mà. – Sammy cười rạng rỡ chêu chọc.
-Sammy, em càng lớn càng xinh đẹp đấy – Dakie nhéo má nhỏ làm Kay hơi khó chịu.
-Aaaa… Dakie, anh làm thế khiến em đứng về phía anh hoàn toàn luôn này.
-Cảm ơn em. Giờ chúng ta về nhé!
- Được - Mọi người đồng thanh vui vẻ lên xe
--- Biệt thự của Dakie ---
Mọi người đã lần lượt về phòng, ai cũng khen biệt thự của Dakie đẹp ngang ngửa so với biệt thự của gia tộc mình. Tất cả đều thích thú, còn được đích thân Dakie, Jasmin và Thiên vào bếp càng làm không khí thêm phấn khích.
Kelly và Kai một phòng, Kay và Sammy một phòng. Teka – Lina một phòng. Vicky – Rose – Teki không ai nhường ai đành 3 người một phòng đôi. Thiên – Kin một phòng. Dakie và Jasmin một phòng.
----- Biệt thự nhà Tekion ----
Ba hắn đang liên tục đi đi lại lại trước cửa phòng hắn chờ bác sĩ ra ngoài. Dì Tanaka ngất vẫn chưa tỉnh dậy. Tất cả những người còn lại được lão Mổ Xẻ lần lượt quản lý, đưa xác chết rời khỏi biệt thự, làm sạch hiện trường.
-Ngôi nhà này có lẽ không ở được nữa rồi – Lão Mổ Xẻ trầm ngâm lắc đầu – Nó chẳng khác gì nghĩa địa.
-Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng phải đợi một thời gian. Vì nơi này được xây dựng rất kĩ càng. Muốn có ngôi nhà thứ hai không thể 1,2 ngày được.
-Sau khi con trai ông tỉnh dậy, hãy di chuyển sang chỗ khác đi. Địa bàn này bị thằng Chọc Tiết nắm thóp hết rồi.
-Được. Tôi biết rồi – Ba hắn gật đầu, đôi mắt nhíu mày toan tính.
-Ông chủ, ông chủ , thiếu gia sao rồi – Dì Tanaka vừa tỉnh dậy đã chạy ngay sang phòng hắn, thấy ba hắn liền hành lễ, gấp gáp hỏi.
-Bác sĩ chưa ra. – Ba hắn lộ rõ nét ưu phiền nói.
-Cứ chờ thêm đi. – Lão Mổ Xẻ nhìn dì, giọng đều đều.
Dì Tanaka chờ ở người mà lòng như lửa đốt, không ngừng cầu trời, đưa tay lên ngực điều hòa hô hấp.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, vị bác sĩ cùng hai cô y tá bước ra ngoài.
-Bác sĩ, bác sĩ. Thiếu gia sao rồi? Sao rồi hả? – Di Tanaka lập tức hỏi dồn dập.
Vị bác sĩ già cơ mặt giãn ra, thở hắt mệt mỏi.
-Xin lỗi gia đình. Thiếu gia sức khỏe vốn đã suy nhược do uống phải loại thuốc này – Ông đưa ra một lọ thuốc không nhãn mác – liên tục gặp cú sốc nặng, sức sát thương của khẩu súng quá lớn, lại còn bị tổn thương do va chạm mạnh. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm chỉ là …. lấy viên đạn ra.
-TẠI SAO? TẠI SAO KHÔNG THỂ CHỮA KHỎI HẢ?
-Ở đây không có thiết bị hiện đại,lại để mất máu quá nhiều. Cánh tay trái của thiếu gia ….. thật sự xin lỗi. Nó vĩnh viễn không thể….. hoạt động trở lại.
-HẢ?- Dì Tanaka bàng hoàng, loạng choạng ngã về phía sau. Ba hắn cũng kinh hoàng không kém.
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Xin lỗi gia đình.
-ÔNG LÀ BÁC SĨ GIỎI NHẤT CƠ MÀ. MAU CỨU CON TÔI. MAU CỨU CON TÔI ĐI – Ba hắn giữ chặt tay vị bác sĩ như khẩn thiết cầu xin.
-Chúng tôi xin phép - Vị bác sĩ thở dài thườn thượt, gỡ tay ba hắn rồi ra về để lại cho gia đình hắn nhuốm một màu tang thương. Cánh tay trái … cánh tay trái của hắn vì cứu nó mà vĩnh viễn … vĩnh viễn không … thể …. hoạt động ….Ba hắn thẫn thờ bước vào nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn mà suy sụp. Đứa con gái ấy, thực sự quan trọng thế sao? Ngay khi chính gia đình nó hại cả cuộc đời hắn sao?
Mất em!Ta mất cả linh hồn.
Chỉ thể cười số phận trêu ngươi
Kiếp này rồi lại kiếp sau làm sao có thể trốn chạy
Không phải không thể nói
Mà là không dám thốt nên lời
Một bước mỉm cười
Một bước thương tâm
Một kiếp gian nan
Chỉ đành hoá thành thiêu thân