Mấy đứa muốn đi đâu không? – Anh đặt ly café xuống bàn hỏi.
- Ở đây có chỗ nào đi được ạ? – Teka vắt chân ngồi trên salon hỏi.
- Nhiều lắm. Rất hợp với mấy đứa. - Vừa nhấp ly café , anh vừa liếc Rose và Teki.
- Ôi trời, anh à. Sao lại nhìn tụi em. – Rose lúng túng. Teki không nói gì nhìn ra ngoài vờ ngắm cảnh không để ý lời anh nói. Lina và Teka nhìn nhau khẽ cười.
- Từ bao giờ có chuyện anh cấm nhìn mấy đứa thế? Mà công việc bên đó thế nào?
- Khó khăn thì không tránh khỏi rồi nhưng từ khi anh Kai về thị mọi việc thuận lợi hơn hẳn. Doanh thu tăng liên tục .- Teka bình tĩnh , thản nhiên nói.
- Vậy là được rồi – Anh khẽ cười.
- Còn anh thì thế nào ạ? – Rose lễ phép hỏi lại.
- Đủ ăn đạm bạc qua ngày thôi – Anh phì cười vờ khiêm tốn.
- Anh biết khiêm tốn từ khi nào thế anh Dakie – Teki chọc lại anh.
- Từ khi lòng anh mong mấy đứa đi đâu đó – Anh cưởi sảng khoái rồi “ thành thật “ nói.
- Anh thật biết đuổi khéo – Teki đứng lên kéo tay Rose đi trước , ra đến cửa ngoái lại – Có gì nhớ gọi em.
- Được – Anh gật đầu.
- Tụi em cũng đi đây. Anh nào mà tốt được như anh. Nhà rõ rộng mà. – Teka làm lườm nguýt anh.
Anh không nói chỉ, vẫn là nụ cười nhẹ trên môi. Đợi 4 người đi anh bước lên tầng.
……………
- Tôi biết chỗ này hay lắm. Đi không ? – Teka mở lời trước.
- Dĩ nhiên rồi. Cơ hội hiếm có mà anh – Lina nháy mắt.
- Đi vào cái hang này trước rồi sau đó đi bắt sò biển. - Vừa đi Teka vừa nói.
- Bắt sò biển sao ạ? – Rose sáng mắt. Lâu lắm rồi không được nghĩ đến có thể thoải mái như vậy, chỉ là quản lý ở Bar thôi mà không ngày nào cô được nghỉ.
- Sao? Đừng nói em không biết bơi – Teki nghi ngờ nhìn cô.
- QUÁ TUYỆT – Rose nhảy lên, không để ý mọi thứ xung quanh mà ôm chầm lấy cổ Teki.
Teki đơ người vì ngạc nhiên, hai người kia cũng không kém phần long trọng, chằm chằm nhìn.
- Em hèm … Lina em thấy cái này thế nào? – Teka hắng giọng, kéo Lina chạy vào trong, chỉ chỉ mấy khối đá có hình thù lạ đặc biệt, vờ như không biết, không nhìn thấy, không nghe thấy.
- Oa, đẹp thật đấy. Như thế này thì chắc em làm vệ sĩ cho chị suốt mất – Lina hưởng ứng trả lời theo dù cô chả biết Teka chỉ cái gì.
Rose nghe thấy tiếng hay người thì thoát khỏi ảo mộng suy nghĩ, nhận ra mình đang ôm cổ Teki đang đớ người vì dòng điện chạy qua người anh liên tục.
Nhảy xuống, đẩy Teki ra xa , cô lúng túng, đỏ mặt
- Xin lỗi, xin lỗi anh .. em .. em không cố ý.
- Không sao – Teki khẽ cười quay đi.
- Anh đứng hiểu lầm em. Em không … - Cô xua tay định nói gì thì bị Teki cắt lời – Đi nhanh thôi.
……………..
*Cạch*
Dakie mở cửa ra, nó đã thay đồ và nằm ngon lành trên giường rồi. Mệt mỏi cũng phải, từ Việt Nam bay qua đây chưa nghỉ ngơi đã phải nhanh chóng kí hợp đồng rồi lại gặp chuyện không hay như vậy.
Anh đến gần nó, nằm xuống bên cạnh, lưng nó áp vào ngực anh, một cảm giác ấm áp lạ thường chạy qua hai người, bàn tay thon dài nhẹ nhàng len vào từng sợi tóc vuốt ve.
- Dakie – Nó choàng tỉnh khi thấy mùi hương của anh.
- Em sao vậy?
Nó xoay mình cựa người ra sau, thấy anh nằm bên cạnh. Tia nắng nhẹ chiếu qua ở cửa sổ hắt lên mặt anh đẹp lạ thường. Không giống lần hắn nằm bên nó khi ở nhà hắn, nó kháng cự rồi đuổi hắn, thì nó lại ôm chặt anh, rúc mình, cuộn tròn vào lòng anh như con mèo con.
Anh dịu dàng ôm nó, cả hai người – hai trái tim – hai nỗi lòng có biết bao điều muốn nói nhưng thể nói ra thành lời. Được hay cứ như vậy, cứ im lặng, để hai trái tim hòa vào nhau, tự thấu hiểu. Không gian vắng lặng, gió khẽ thổi qua, làn mây phiêu linh nhẹ nhè, ánh mắt anh từ từ nhắm lại. Anh thật sự muốn nói với nó tất cả nhưng lại thôi, anh nuốt trôi tất cả, chịu đựng tất cả.
- Em tính bao giờ quay lại Pháp? - Một lúc lâu sau, anh khẽ hỏi.
- Em còn việc phải làm. – Nó vẫn không mở mắt, miệng mấp máy.
- Em có thấy mệt mỏi không? Nều bà ta làm gì em thì sao?
- Không có chuyện đó đâu. – Nó chắc nịch trả lời.
Anh thở dài, nó vẫn vậy, không bao giờ chịu nghe lời anh cả.
- Em sẽ quay về nhưng không phải bây giờ.
- Còn ba em thì sao?
- Mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo khi xong việc.
- Ở Việt Nam có gì khiến em tiếc nuối à? – Anh hỏi đầy ẩn ý nhưng giọng anh vẫn dịu dàng, người nghe khó đoán được.
- Không có. Nều có thì em cũng sẽ từ bỏ mà quay về.
- Vậy à?
- Anh lo em yêu ai khác ngoài anh à? – Nó nằm úp chống tay lên hỏi anh.
- Em đã yêu anh à?
- Anh không biết à?
- Em từng nói à?
- Không phải em từng nói anh là chồng em à? – Nói đến đây, nó bỗng khựng lại rồi cười nhạt. Nó cảm thấy thật xấu hổ khi nói ra câu đấy. Nó đã làm gì anh chứ? Nó chưa bao giờ làm được gì cho anh ngoài làm tổn thương anh cả. Anh thì sao? Làm tất cả chỉ để bảo vệ nó.
Thấy nó trầm ngâm, anh khẽ hỏi.
- Em đang nghĩ gì đen tối à?
- Anh nghĩ em thế à?
Hai người lại bắt đầu điệp khúc hỏi ngược với vần “à “
- Không phải em thế à?
- Em thật thế à? – Nó cười tít mắt đối đáp với anh. Hạnh phúc, nó rất hạnh phúc.
- Em không nhận thấy à?
- Thế anh nhận thấy à?
- Ừ, phải rồi. – Anh bật cười, khuôn mặt rạng rỡ.
- Anh thua rồi nhé. – Nó cười, nhích người lên nhéo mũi anh.
- Thì anh có bao giờ thắng đâu.
- Anh nghĩ xem việc đen tối em vừa nghĩ là gì?
- Anh biết ngay mà. Người như em không đen tối thì chong xoáng. – Anh cười rồi nhìn nó - Để xem nào, tiểu thư đây nghĩ gì đây.
- Khó thế sao? – Nó nhăn mặt.
- Đúng thế. Kiểu đen tối của em rất đa dạng. Nhưng với đầu óc đơn giản như anh thì chỉ biết 1 cái thôi. – Anh nhếch khóe môi lên thích thú.
- Cái gì thế? – Nó tò mò.
- Em muốn xem không?
- Tại sao không?
- Em chắc chứ?
- Có gì em không dám.
Nói rồi, anh xoay người nó lại nằm ngửa, anh vuốt nhẹ mái tóc sau cổ nó rồi cúi xuống, gần hơn, gần hơn, hai người có thể cảm nhận hơi thở của nhau và hơn nữa. Anh đáp
xuống đôi môi mỏng nhẹ của nó, nuốt trọn. Nó không hề tức giận, phản kháng hay tát anh, đẩy ra như hắn, nó hạnh phúc , thản nhiên. Không giống như chuyện thường ngày trước mà mỗi sáng nó đều hôn anh để được ăn bánh, mỗi tối anh đều hôn nó để chúc ngủ ngon. Lần này chứa một cái gì đó mặn hơn, đắng hơn, đậm đà hơn, hạnh phúc hơn.
……….
* Phòng khách *
- Em muốn ăn gì không? – Anh chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn đang khoanh tay nghe nhạc đung đưa chân.
- Anh không biết à? – Nó nhíu mày.
- Em muốn hay không sao anh biết được?
- Ngày trước không phải lúc nào anh cũng làm sao?
- Thích ăn và muốn ăn là hai cái khác nhau mà.
- Lắm chuyện. Giờ anh có làm không? – Nó ứ họng, thẹn quá hóa giận khẽ gắt.
- Biết rồi tiểu thư. Mà mặt em đang đỏ đấy – Anh nháy mắt, cười tủm tỉm chạy vào bếp để lại một làn khói bay chờn vờn trên đầu nó.
- Anh … - Nó không nói được gì, đành ngồi ngắm cảnh xung quanh chờ. Bóng anh đi khuất, nó mở máy gọi điện cho Kai.
…. – Gì vậy em? - Giọng nói của Kai truyền đến tai nó
- Hôm nay em đã….
- Teki vừa nói anh biết rồi. Em ổn chứ?
- Ổn thôi sao? – Nó khẽ cười, ở đầu dây bên kia Kai cũng biết nó đang rất hạnh phúc
- Nó làm gì em à? – Anh cười đen tối.
- Đúng thế. – Nó cười
- Ở bên đó có sóng thần hay động đất hay sao mà hoa nở rộ quanh em vậy?
- Có Dakie đủ rồi.
- Vậy à? Có Dakie thì không cần anh nữa phải không?
- Thêm anh chắc tận thế hà hà – Nó cười nham hiểm rồi chợt tắt ngấm – Mà anh ấy muốn em trở về Pháp.
- Ba cũng muốn vậy.
- Có cách nào nhanh nhất không? – Nó trở về khuôn mặt cố hữu lạnh lùng, thờ ơ đầy thù hận,sợ hãi.
- Ít nhất phải cho anh 3 ngày.
- Vậy được.
- Nhưng làm ơn sau đó hãy ngoan ngoãn quay về làm việc đi. Thời gian em ở Việt Nam, một tay anh lo việc công ty rồi còn lo việc ấy nữa mà em thì sao hả?
Anh nói đúng, thời gian nó về Việt Nam gần 6 tháng mà nó chỉ hoàn thành một phần việc ở công ty nó và hoàn thành thâu tóm các cổ đông trong công ty bà ta, phá kế hoạch dự án Flant. Trong khi anh đã thay nó làm tất cả. Ở Pháp nó cũng làm được mà. Mục đích chính về Việt Nam sau 10 năm thì cả 6 tháng trời nó lại không đụng đến.
- Em không sao chứ?
- Không có. Nhưng em không thể cùng anh làm việc đó như em đã hứa. Việc về Việt Nam với em thật vô nghĩa và lãng phí.
- Nể tình đây là câu đầy đủ chủ vị và dài nhất em nói với anh từ khi về Việt Nam, anh sẽ “ chịu khó “ làm một mình.
- Đêm nay em sẽ về.
- Không cần đâu. Anh biết em không muốn về mà.
- Em ….-Nó chưa nói xong thì Dakie đã mang ra một chiếc bánh đúng sở thích của nó.
- Tèn tén ten… tiểu thư.. của em xong rồi đây …
- Em sẽ nói sau – Nó nói vội vào điện thoại rồi đặt xuống bàn vui vẻ nhìn anh.
- Tay nghề anh có giảm không? – Nó nghi ngờ nhìn anh.
- Em nghĩ sao?
- Chắc giảm rồi – Nó lắc đầu nhẹ chêu anh rồi cầm dĩa đưa miếng bánh vào miệng thích thú thường thức bánh mềm mịn, xốp xốp vị kem lan tỏa và chứ J&D trang trí đẹp mắt.
- Thế nào hả? – Anh tò mò nhìn phản ứng của nó.
- QUÁ TUYỆT. – Nó búng tay, ra hiệu V rồi ôm cổ anh.
Hạnh phúc hòa quyện vào nhau, một bức tranh thật đẹp!. Nhưng bức tranh ấy liệu có thể giữ được không? Còn vẽ được tiếp không? Nếu họa sĩ chợt nhớ ra mình còn thiếu một nhân vật chưa vẽ.
Cứ đi mà không biết, cuối con đường phía trước
Có phải là hạnh phúc, khi trước mắt giờ là hố sâu
Sống trong niềm cay đắng, trái tim đầy thù oán
Cứ bước lần trong đêm, không biết ta giờ đi về đâu
Làm sao có thể tìm thấy được bình minh
Làm sao có thể tìm thấy được ánh sáng Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm
Mưa với mây mù khuất lối đi....