- Em dậy rồi à ? – Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó.
Nó gật đầu, không nhìn hắn.
- Em có muốn ăn chút gì không? Để tôi gọi nhé!
- Không cần – Nó lạnh lùng gạt phắt ý kiến của hắn.
Hắn hụt hẫng thở dài. Rút tay đặt trên tóc nó xuống, xỏ vào túi. Không gian bỗng trở nên im ắng, căng thẳng lạ thường. Cả hai không ai chụi nói với ai câu nào. Khoảng cách gần nhau nhưng không thể với tới nhau đúng là một sự hành hạ với hắn.
- Anh hai, máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi – Hiya đứng đằng song thông báo.
- Ừm.
………………
Nó và hắn đã xuống máy bay, hắn cố mở lời trước nhưng nó cũng chỉ thờ ơ ậm ừ đáp lại khiến hắn đau đầu chẳng hiểu tại sao? Nó cứ như vậy làm hắn để hắn có thể hiểu nó được.
Baby where did we go wrong (I don’t know)
Baby where did we go wrong (Why don't u tell me)
Baby but we did go wrong (Yes, I know)
Baby where did we go wrong (OH I wish I've knew)
- Alo
- …..
- Con vừa xuống máy bay.
- ….
- Được rồi. Con biết rồi.
-…..
- Vâng. Chào ba.
Hắn tắt máy, quay sang nói với nó.
- Chúng ta đợi một chút, ba tôi sẽ cho xe đến đón.
Nó vẫn gật đầu rồi im lặng.
- Jasmin – hắn gọi tên nó.
Im lặng.
- Tôi đang gọi em đấy
Im lặng
- Tôi đã làm gì sao em lạnh nhạt với tôi quá vậy? – Hắn đột nhiên cau có nhìn nó, sự chụi đựng của con người luôn có giới hạn. Chẳng như hắn đây, quen với sự trút giận lên người khác bằng bạo lực. Mà phải chụi đựng không khí này từ lúc chuẩn bị hạ cánh đến giờ.
- Không – có – gì – nó gằn giọng, lắc đầu
- Vậy tại sao em … - hắn chưa nói hết câu thì bị nó cắt ngang.
- Hơi mệt – nó nhún vai, thản nhiên trả lời.
- Ừm – hắn khẽ ho – Tôi xin lỗi.
- Xe đến rồi , chúng ta đi thôi
Nó gật đầu, theo hắn ra xe.
- Mời thiếu gia , tiểu thư lên xe – Tên vệ sĩ kính cẩn nói , mở cửa xe cho hắn và nó.
..........
Chiếc xe được dừng lại trước một căn biệt thự bằng gỗ rộng lớn, diện tích còn lớn
hơn biệt thự nó đang ở. Phong cảnh được bài trí vô cùng bắt mắt tạo nên cảm giác thoải mái , tự nhiên cho mỗi vị khách đặt chân đến. Bãi cỏ xanh mướt kia mà được nằm lên vui đùa thoả thích thì không còn gì bằng
////////
- Em mệt quá Dakie, làm ơn chạy chậm thôi – Nó cúi người xuống thở dốc.
- Mệt rồi hả? Vậy chúng ta nghỉ đi – Dakie cầm tay nó dắt đi.
- Mệt gì hả? Đồ ngốc. Em xem anh còn dám chống lệnh em nữa không? – Nó chợt
rút tay ra, đánh liên tiếp vào người cậu.
- Ui da, đau quá Jasmin, em là con gái mà sao bạo lực quá vậy? – Cậu vừa cười vừa chêu nó.
- Hừm, bộ con gái không được bạo lực hả? – Nó vênh mặt thách thức nhìn cậu.
- Ây da, ba em mà biết thì rắc rối to đấy – Cậu ngồi dậy khẽ chẹp miệng, liếc nó vẻ nguy hiểm.
- Ba em sẽ không biết nếu anh không nói đâu, DAKIE – Nó gằn giọng, hăm he .
- À mà thôi đi, anh nói cho em cái này này – Cậu vẫy nó lại, vẻ mặt nghiêm túc khiến nó tò mò tiến gần vô thức.
- Cái gì cơ?
- Lại gần đây, anh mới nói được cái này quan trọng lắm.
- Thật sao? – Đôi mắt nó mở to chớp chớp hiếu kỳ.
- Đúng rồi, nó quan trọng như thế này nè … * Chụt * - Cậu bất ngờ hôn kêu lên má nó rồi cười ha hả.
- Ha ha … em mới là đồ ngốc đó Jasmin – Cậu lăn lóc trên bãi cỏ nhìn nó vẫn đơ đơ , mắt chữ O mồm chữ A.
- DAKIE, ANH HÃY CHẾT ĐI AAAA – Nó tức điên lên vì bị một cú lừa, dùng chân tấn công cậu.
- Tha cho anh đi, Jasmin đại nhân. Anh đùa thôi mà.
- Anh sẽ nói cho em cái này quan trọng hơn.
- Còn lâu em mới mắc lừa tiếp – Nó hất hằm bướng bỉnh.
- Không anh nói thật đấy. – Cậu gật đầu kiên định.
- Em không tin đâu.
- Em nói sẽ làm vợ anh mà. Làm gì có vợ nào không tin chồng chứ? Đúng hem? –
Cậu hí hửng chống tay lên cỏ.
- Được. Nốt lần này thôi đấy.
- Ừ. Nghe anh nói nhé. Em có biết con gái bạo lực sẽ bị trừng trị như thế nào không? – Cậu vừa nói vừa vân vê nhão viên sô cô la.
- Như thế nào? Ai dám trừng phạt em? Em sẽ mách anh Kai – Nó bĩu môi, hiên ngang
- Anh Kai không giúp được.
- Em mách ba
- Ba cũng không được.
- Vậy em mách ông nội. Trong gia tộc, ai cũng phục tùng ông hết đó.
- Cũng không được. Hình phạt này ghê gớm lắm. – Cậu lắc đầu nghiêm trọng nhìn thẳng vào mắt nó.
- Hả? Vậy sao? LÀ gì thế? – Nó lo lắng hỏi dồn.
- Ưm, em biết không? Con gái bạo lực, ví dụ như hành động của em lúc nãy sẽ bị phạt là trên khuôn mặt sẽ xuất râu mép giống đàn ông.
- HẢ? – Nó ngã ngửa ra đằng sau.
- Vì con gái phải thùy mị, nết na. Nhưng hành động của em giống đàn ông, chẳng thùy mị gì hết, nên cũng sẽ mọc râu mép giống đàn ông đấy – Cậu nói không chớp mắt.
- Đây này , nó mọc râu ở chỗ này này này – Cậu vừa nói vừa dùng sô cô la ở đầu bàn tay nghiền lúc trước vẽ lên mặt nó làm râu.
- THẬT SAO ? – Nó hốt hoảng nhìn cậu.
- Đúng vậy, đúng vậy. Không tin em xem đi – Cậu đưa gương trong hộp phấn cho nó.
- KHÔNG. … MẸ ELLA ƠI…. KHÔNG …. HU HU CON CÓ RÂU. – Nó khóc lóc, chạy đi. Cậu cười thích thú chạy theo nó.
- Mẹ .. mẹ ơi … mẹ xem… có râu … có râu này... – Nó về nhà, làm nũng trong khi mẹ đang làm bữa tối cùng người hầu.
- Sao vậy Jasmin? Sao mặt con lại có râu được? – Mẹ không nhìn nó, vẫn chăm chú vào món ăn đang chế biến.
- Mau nhìn con đi, anh Dakie bảo con có râu – Nó kéo kéo chiếc váy người hầu của
mẹ.
- Được rồi. Để mẹ xem… Hả? Đây đâu phải râu. Là sô cô la mà – Mẹ ngạc nhiên giấy khăn ướt lau sô cô la cho nó. – Được rồi. Để mẹ phạt anh. – Mẹ bỏ dở món ăn , bế nó lên phòng.
- Dakie, Mau mở cửa cho mẹ
- Sao ạ? – Cậu vờ buồn ngủ mở cửa.
- Này, con xem, sao con lại bôi sô cô la vào mặt em, rồi nói em có râu chứ? – Mẹ
cau có quát – Mẹ rất bận, con có biết không hả?
- Oài, con đùa chút thôi mà mẹ.
- Con không được đùa em quá đáng như thế. – Mẹ nhéo nhéo tai cậu.
- Ui da, mẹ ơi. Con đau quá.
- Em có bao giờ đánh con đâu. Để em thay em trừng trị.
Đúng rồi em có bao giờ đánh con đâu, chỉ đập con thôi – cậu nghĩ thầm trong lòng nhìn nó đang nhoẻn miệng cười toe toét.
- Tiểu thư, chúng ta vào trong thôi – Tên quản gia cúi đầu lễ phép cắt đứt mạch suy nghĩ của nó.
Nó lắc đầu xua tan hết suy nghĩ ấy. quá khứ luôn hiện về mỗi khi có cảnh vật tương tự khơi gợi. Vậy là nó sẽ chẳng bao giờ quên được, nó sẽ luôn phải sợ hãi khi đối mặt với quá khứ, đối mặt với kỉ niệm liên quan đến ... Dakie.