Tam Công Chúa - Đại Tiểu Thư

Chương 60




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tử Ngọc ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng 3 người đi dần xa, làm sao vậy, không phải trưa nay còn rất tốt sao. Sao bây giờ lại không để ý đến nàng còn tỏ ra thân thiết với Cao công tử kia.

Đứng ngẩn ra hồi lâu nàng mới thất thần trở về Vương phủ. Vừa vào cửa đã thấy Vương Hằng đứng chờ nàng, hắn tiến lên nghênh đón nàng "Tỉ ta chờ tỉ thật lâu rồi. Mẫu thân bảo ta chăm sóc vết thương cho tỉ, bảo tỉ đi tắm rửa thay y phục rồi mới đến gặp người".

Nàng nghe theo đi về phòng mình, Vương Hằng nhìn thấy bóng lưng nàng thì lấy làm lạ. Tỉ hắn sao lại thiếu sức sống đến vậy, vừa rồi còn rất hăng hái đánh người mà.

Vương Tử Ngọc sao khi tắm rửa thay một bộ y phục hồng nhạt, nàng đi ra đã thấy Vương Hằng mang theo hòm thuốc ngồi chờ. Nàng đi đến ngồi bên cạnh hắn.

Vương Hằng đem thuốc trị thương ra bôi lên chỗ bị thương bôi cho nàng. Nam tử không thể dịu dàng nhẹ nhàng như nữ tử, dù hắn đã cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn làm đau nàng.

"Đau, đệ nhẹ tay một chút"

"Lúc đánh nhau tại sao không nghỉ tới sẽ bị thương "

"Vết thương này là ta bị đồ văng trúng, còn đệ nữa, sao đệ có mặt lại không giúp ta"

Vương Hằng cất thuốc vào hộp thở dài nói " Mẫu thân nói để tỉ chịu khổ một chút. Không cho phép ta giúp".

"Mẫu thân cũng thật nhẫn tâm mà. Nỡ lòng nhìn ta bị người bắt nạt ".

Vương Hằng nhìn nàng một cái, không nói gì. Khắp kinh thành này ai mà dám bắt nạt tỉ ấy, không sợ sẽ nhận hậu quả như Hồ công tử vừa rồi sao.

"À đúng rồi, Đường Khinh đâu? Ta đã bảo huynh ấy về đây mà "

Vương Hằng thật khâm phục tỉ tỉ hắn. Tỉ ấy về đến phủ đến giờ cũng đã hơn một canh giờ, vậy mà đến bây giờ tỉ mới nhớđến Khinh ca. Huynh ấy cũng thật đáng thương rồi.

"Mẫu thân bảo huynh ấy về hầu phủ rồi,y phục trên người huynh ấy cũng bị xé rách không ít".

Nhắc đến chuyện này Vương Tử Ngọc lại muốn tức điên, nàng còn chưa trừng trị tên Hồ Phỉ đó đã tay nha.

Cao Thải Ngọc đã sớm ngồi ngay ngắn ở chính sảnh, gương mặt thong dong bình thản, xem ra chẳng có chút gì gọi là tức giận. Bà đang chờ tiểu bá vương đến đây chịu tội, cũng đang toan tính xem hình phạt lần này là gì.

Sau khi dùng đến chung trà thứ 3 tiểu bá vương kia mới rón rén bước vào, ngoại trừ vết thương chói mắt trên trán thì vẫn là bộ dạng tiên nữ xinh đẹp.

Nữ nhi của bà là một cô nương rất hồn nhiên và thiện lương, có lẽ vì vậy mà thái tử và tiểu hầu gia mới mê đắm nàng. Nếu phải chọn tế tử thì tiểu hầu gia được ưng ý hơn, ít ra hắn có thể cho nàng thõa sức gây họa mà không cần cố kỵ thân phận.

Vương Tử Ngọc cuối thấp đầu nhỏ giọng lên tiếng "Mẫu thân". Cao Thải Ngọc nheo mắt nhìn nàng, trên mỗi vẫn là nụ cười ôn hòa. Nhưng nàng biết trong nụ cười của mẫu thân nàng chứa hàng ngàn lưỡi đao.

"Vương đại tiểu thư đến rồi? "

"Mẫu thân, nữ nhi sai rồi. Người đừng giận nữa nha ".

"Nói cho ta nghe con sai chỗ nào? ".

Vương Tử Ngọc liền đi đến sau người bà, ra sức lấy lòng. Nàng xoa xoa, đấm đấm vai cho bà, giọng điệu ân cần "Nữ nhi không nên ở bên ngoài gây họa, không nên đánh nhau với người khác, không nên nói sẽ mang vị cô nương kia về phủ".

Nàng vừa nói xong, như chợt nghĩ ra điều gì đó tay khựng lại trên đầu vai Cao Thải Ngọc. Cao Thải Ngọc liền thấy khó hiểu, muốn nịn nọt bà chỉ nói vài câu đấm vai vài cái là xong rồi sao, thật không giống tính cách thừng ngày của nữ nhi bà đi.

"Còn gì nữa? "

"Mẫu thân, con chợt nhớ ra có một chuyện rất quan trọng con cần đi giải quyết ngay. Khi trở về người muốn phạt con như thế nào cũng được ".

Nói xong nàng khôngịđợi Cao Thải Ngọc đồng ý liền chạy thật nhanh ra khỏi phủ, đích đến dĩ nhiên là phủ tam công chúa.

Cao Thải Ngọc trầm tư, lắc lắc đầu "Nữ nhi lớn rồi, giữ không được".

____________________

Trước cửa lớn phủ tam công chúa, một nữ tử y phục xanh nhạt, đeo khăn che mặt đang đứng đó nhìn lên ba chữ Phủ Công Chúa thật to,. nàng do dự, lo lắng, hai bàn tay đang vào nhau trước bụng xoắn xuýt.

Đến khi hạ đủ quyết tâm mới tiến lên nói với lính gác cửa nàng muốn diện kiến tam công chúa, lính canh nghi hoặc hỏi rõ họ tên. Tuy tam công chúa là người ôn hòa nhã nhặn, chưa từng trách phạt nặng với hạ nhân. Nhưng ai ai cũng biết nàng là người rất nghiêm khắc, không thể tùy tiện.

Lính canh bảo nàng đứng đợi ở cửa, bảo tên còn lại vào thông báo.

Vĩnh Hy tâm tình hoàn toàn không tốt, nàngthật hối hận vừa rồi vì túc giận người kia mà lấy Cao Viên Tuấn làm cớ. Để hiện tại tâm nàng đang cực không vui nhưng vẫn phải tươi cười tiếp đón công tử ấy.

Còn cái tên hỗn đãng kia, rõ ràng biết nàng tức giận lại còn không đuổi theo. Hay là nàng ấy thật sự muốn mang nữ nhân che mặt kia về Vương phủ đây, càng nghĩ đến càng làm nàng không kiềm được mà.

Cao Viên Tuấn vẫn không phát hiện tâm trạng nàng không tốt, hắn vẫn một mực huyên thuyên, đ ãth ậtlâu hán không được trò chuyện của nàng, trước đây hắn còn có khi đực gặp nàng ở hội bàn văn luận thơ.

Nhưng nữa năm nay nàng ấy không xuất hiện nữa, hắn dùmuốn tìm cớ đến phủ gặp cũng không tiện. Hôm nay không ngò lại được màng mời đến phủ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội này rồi.

Vĩnh Hy bên cạnh dường như tâm tư không đặt ở lời hắn nói, nàng luôn nhìn đến hồ cá trước mắt thất thần. Bọn họ đang ở lương đình vừa ngắm cảnh thưởng trà, vừa đàm văn luận thơ. Kể cả võ công cũng rất hợp nhau.

"Tam công chúa, người đang suy nghĩ gì à?"

"Không có, công tử tiếp tục nói, Vĩnh Hy đang nghe".

Chợt sau lưng vang lên tiếng binh lính thông báo "Bẩm công chúa, bên ngoài có một nữ tử che mặt muốn xin cầu kiến người".

Vĩnh Hy nhíu mày, người kia ắc hẳn không phải lài Tử Ngọc rồi. Nếu là nàng ấy sẽ không lễ phép đến mức bảo lính gác thông báo, càng sẽ không cần che mặt. Nghĩ đến người kia chỉ là bị thương trên trán không liên quan đến mặt đi.

"Là ai? "

"Bẩm nàng ta tự xưng là Tử Y cô nương".

Vĩnh Hy hơi ngạc nhiên, Tử Y cô nương sao lại đến tìm nàng.

"Mời nàng vào đây". Lính gác tuân lệnh ra ngoài thông truyền, Cao Viên Tuấn tò mò không biết cô nương tên Tử Y đó là ai, nghe có vẻ là người quen cũ với công chúa.

"Tiểu Nguyệt, muội vào chuẩn bị thêmtrà nước tiếp đãi nàng"

"Dạ, công chúa".

Tử Y một đường theo lính gác vào trong, từ xa nàng đã trông thấy hai bóng dáng ngồi ở lương đình. Nam tử phiêu lãng tuấn giật, nữ tử thoát tục tựa tiên nhân, trông họ thật như tiên đồng ngọc nữ.

"Dân nữ tham kiến công chúa"

Vĩnh Hy nhẹ cười đứng dậy đỡ lấy tay nàng "Tử Y không cần đa lễ, thật không ngờ người đến tìm là cô nương".

Cao Viên Tuấn bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nữ nhân này là người vừa rồi hắn cùng Đường Khinh tương trợ ở tửu lầu. Thật trùng hợp lại là người quen của Vĩnh Hy công chúa.

"Là Tử Y đường đột"

"Nào nào, ngồi xuống đi". Tiểu Nguyệt vừa lúc mang trà lên.

Tử Y liếc mắt nhìn thấy Cao Viên Tuấn bên cạnh, nàng nhẹ tháo khăn che mặt. Dù nhan sắc không kinh diễm như Cưng Tử Ngọc, không băng sơn thoát tục như Vĩnh Hy. Nàng mang một vẻ đẹp phong trần mị hoặc.

Nhưng Cao Viên Tuấn là người kiên định, hắn gặp qua không ít nữ nhân xinh đẹp, Vương Tử Ngọc có thể nói là xuất chúng nhất trong đó. Trong lòng hắn vẫn một mực hướng về Lý Vĩnh Hy, trước nay không thay đổi.

Vĩnh Hy cũng nhận ra Tử Y là nữ tử vừa rồi ở tửu lâu, cũng là người hỗn đãn Vương Tử Ngọc muốn mang về phủ. Khá là vừa vặn đi, Vĩnh Hy trong lòng xấu xa nghĩ [ Vương Tử Ngọc để xem thϊếp chỉnh nàng ra sao ].