Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 98-2: Lấy chồng (2)




Đối mặt với tình huống “Chúng bạn xa lánh”, Diêu Tam Tam định kéo cửa xe, né tránh đợt công kích đầu tiên.

Bào Kim Đông vội vàng lấy ra cây dù đỏ, bảo vệ cô dâu, hai người chỉ dựa vào một cây dù, nhanh chóng tránh đông tránh tây, đối mặt với vài lượt người ngựa trấu cám công kích, bỏ chạy thẳng về phía phòng cưới trong tiếng cười vui của mọi người.

Nghe nói có nhiều chỗ trong hôn lễ kiêng kỵ dùng đến cây dù, mà trong tập tục hôn lễ lại “Che dù”, cái này gọi là “Không tranh giành với ông trời”, ngày này khi cô dâu lấy chồng, thân phận siêu nhiên, địa vị cao nhất, phải mở cây dù kiêng kỵ, không được tranh với ông trời. Mặt khác, cũng ngụ ý vợ chồng mới cưới gió mưa chung lòng, một đường đồng hành.

Ngày này, phòng cưới đã khóa lại từ sáng sớm, cô dâu chưa đi vào trước, bất kỳ ai cũng không có tư cách bước vào một bước chân.

Đến cửa phòng cưới, “người toàn phúc” giữ khóa cửa nhanh chóng mở cửa phòng cưới, cô dâu lập tức dưới sự bảo vệ của chú rể chạy vào trong phòng.

Mặc dù như thế, vào phòng cưới, trên đầu, trên mặt Diêu Tam Tam vẫn dính đầy trấu cám, nhìn thật hơi tức cười. Búi tóc xinh đẹp của cô cũng không biết dùng bao nhiêu keo xịt tóc, tất cả trên mặt đều là mỹ phẩm, bởi như vậy, trấu cám dính đầy lên trên, các bậc bề trên cũng không cho phủi xuống, bạn nghĩ đi, sao có thể phủi ‘Phúc’ đi chứ!

Trên đầu Bào Kim Đông cũng bị thằng nhóc gian xảo nào tung một đống trấu cám. Tóc anh ngắn, trấu cám d1en d4nl 3q21y d0n theo động tác của anh rớt xuống, ngay cả trên lông mi cũng dính đầy, anh vừa mới giơ tay lên, các bác các thím đi theo vào vội vàng ngăn anh lại, không cho phủi xuống, Bào Kim Đông cười bất đắc dĩ, ngón tay cẩn thận vạch mắt ra, dính vào trên lông mi, ngăn cản tầm mắt đó.

Trong sân đã sớm có người bày bàn, kéo cha mẹ nhà họ Bào và cha mẹ nhà họ Diêu ngồi lên. Thảm đỏ rải đất, Bào Kim Đông ôm lấy Diêu Tam Tam ra ngoài, trang trọng quỳ xuống dập đầu cho cha mẹ hai bên. Làm cha không kìm được vui mừng, làm mẹ lại vội vàng đỡ cô dâu chú rể lên.

Quỳ lạy cha mẹ, tiếp theo do người trẻ tuổi náo nhiệt, mấy thanh niên theo chú rể đồng loạt xông lên, lôi kéo cô dâu chú rể chào lạy lẫn nhau. Thế nào gọi là chào lạy lẫn nhau? Đè xuống thôi! Chú rể cúi người chào không tới chín mươi độ, vậy thì ấn chú rể xuống! Đáng thương Bào Kim Đông hôm nay làm chú rể, cũng đành phải tùy lũ thanh niên chưa ráo đầu bình thường không dám lỗ mãng giày vò thôi!

Trở lại phòng cưới, tiếp tục náo nhiệt, trước để cô dâu chú rể ăn mỳ trường sinh...

Phong tục thật đúng là nhiều!

Diêu Tam Tam thật sự hơi hối tiếc. Sớm biết, cô đã ở nhà “Cưới” Bào Kim Đông là xong rồi, nào nhiều chuyện như vậy? Nhưng mà trước mắt cô không dám nói lời này ra.

Thời gian cô hối tiếc không được bao lâu, rất nhanh đã có người khuyến khích chú rể hôn cô dâu, để cho chú rể nói “Lịch trình lừa vợ”...

Tiệc mừng bắt đầu vào buổi trưa, vẫn náo nhiệt đến chiều muộn, tiệc mừng chủ yếu là chuyện của Bào Kim Đông.

Ở nơi này, mời rượu dường như do chú rể ra mặt, cô dâu thân phận cao quý, không cần mời rượu, chỉ cần để cho các dâu phụ làm bạn, ngồi ở trong phòng cưới là được rồi.

Phải nói Dương Bắc Kinh và Lục Cạnh Ba cũng đủ nghĩa khí. Hai người anh rể, một bưng ly rượu, một cầm bầu rượu nhỏ tinh sảo, đi theo Bào Kim Đông lần lượt mời rượu mười mấy bàn khách, tửu lượng của Dương Bắc Kinh có hạn, uống xong một vòng, chú rể không uống say, Lục Cạnh Ba thật sự hơi say.

Không thua thiệt ban đầu lúc Lục Cạnh Ba kết hôn, Bào Kim Đông trượng nghĩa ngăn cản rượu giúp anh!

Bào Kim Đông được mấy người bạn chiến đấu đưa vào phòng cưới, nghe nói đều đường xa tới, mấy năm không gặp, gặp mặt liền nói uống rượu ôn chuyện với nhau, trở lại hơi trễ. Chị cả chị hai của cô và chị dâu cả nhà họ Bào đi cùng, thấy trời đã trễ rồi, nên kêu mấy dâu phụ trong nhà rời đi, chỉ để lại Bào Kim Đông cho Diêu Tam Tam.

Nhà mới bên này không có người khác ở, rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ rồi.

“Anh uống nhiều?”

“Sao có thể chứ!” Bào Kim Đông cười, “Bọn họ đều hiểu chuyện, không ai rót rượu anh.”

Thật sao? Toàn mùi rượu.

Diêu Tam Tam hơi bận lòng nhìn anh, đêm tân hôn để cho cô phục vụ một người say rượu, cô bảo đảm sẽ từ từ từ từ dinendian.lơqid]on tính sổ với anh.

“Thật sự không có chuyện gì!” Anh cười hì hì giơ tay bảo đảm, nhìn dáng vẻ, say thì có lẽ không say, chỉ có điều cũng đã lâng lâng rồi.

Bào Kim Đông đi tới, cầm mặt cô suy nghĩ, nhìn hồi lâu phun ra một câu: “Thật xấu xí!”

Anh nói gì? Diêu Tam Tam nhíu mày. Không say đúng không?

Bào Kim Đông không hề cảm thấy nguy cơ chút nào, vẫn đang cầm mặt cô, cười, “Trang điểm cái gì chứ! Kỹ thuật nát bét, mất tự nhiên. Một tầng dày như vậy, lột xuống cũng đủ một cái bánh rán, làm vợ anh thành xấu.” Bào Kim Đông nói. Anh thật lòng cảm thấy, cô dâu trang điểm đậm, đẹp thì đẹp thật, nhưng che đậy phần thanh tú của cô.

Diêu Tam Tam chậm rãi thả hai tay đã chống nạnh xuống, dẩu môi cười.

“Em ăn cái gì chưa?”

“Ăn một ít.”

Chị cả nấu nồi cơm nhỏ cho cô, bận rộn không có khẩu vị, cô chỉ uống nửa chén canh.

Bào Kim Đông cười cười, giống như ảo thuật móc ra trái cà chua, Diêu Tam Tam vừa nhìn trái cà chua đỏ au này, nghĩ tới mùi vị chua ngọt mát mẻ, đột nhiên hơi thèm ăn. Những năm ấy lều lớn vẫn còn rất ít, lúc này ít thấy cà chua ở nông thôn, Diêu Tam Tam ăn lại hỏi một câu: “Anh lấy ở đâu ra?”

“Trộm chỗ đầu bếp làm tiệc mừng.”

Phụt!

Tưởng tượng một chút, chú rể âu phục thẳng thớm, đi phòng bếp trộm cà chua? Diêu Tam Tam cười rất không có lương tâm.

“Anh nghĩ suốt một ngày mệt mỏi, em nhất định không có khẩu vị gì.”

Cô ăn cà chua, Bào Kim Đông thì tìm cây chổi, qua loa quét mấy cái trong phòng, đầy phòng đều là xác vỏ hạt dưa, vỏ kẹo, nhìn khó chịu. Nhưng anh lại không chịu khó hơn, tiện tay quét thành một đống rác ở phía sau cửa, mặc kệ.

Cà chua lành lạnh ăn vào bụng, trong dạ dày quả nhiên nhẹ nhàng sảng khoái hơn.

Bạn hỏi đêm tân hôn?

Trời ạ, ngày này dành cho hai người! Trên đầu tóc Bào Kim Đông còn mang theo trấu cám, trên người dính vết rượu, trên đầu Diêu Tam Tam đầy keo xịt tóc khô ráp, lúc vấn tóc ấy dùng kẹp tóc nhỏ màu đen có nửa cân, cũng dính đầy trấu cám...

Hai vợ chồng nhỏ tìm kiếm chung quanh, cũng may, có người chuẩn bị nước nóng, phòng bên cạnh để mấy phích nước nóng tràn đầy! Xem ra có người có kinh nghiệm. Hai người gội đầu tóc của mình, rửa mặt dọn dẹp. Đồ trang điểm của cô dâu đương nhiên không được tốt lắm, Diêu Tam Tam cũng không chuẩn bị mấy thứ đồ nước tẩy trang, không thể diee ndda fnleeq uysd doon làm gì khác hơn là cầm xà bông thơm rửa thêm hai lần.

Rửa sạch lớp phấn son, cõi đời này lại thêm một đôi vợ chồng củi gạo, ước chừng chính là như vậy đi!

Khó khăn lắm mới trở lại diện mạo thật sự như cũ, Diêu Tam Tam xõa tóc còn hơi ướt, đã bổ nhào lên giường. Mệt quá!

Nhưng Bào Kim Đông ngăn cô lại, nói ngủ khi tóc ướt khẽ bị cảm, cứng rắn kéo cô dậy, tìm máy sấy, sấy khô tóc cho cô.

Mặc kệ, giờ cũng nửa đêm! Tóc mới khô một chút, Diêu Tam Tam đã té nhào lên giường, mắt không sai biệt lắm sẽ phải nhắm lại.

Cô muốn ngủ, nhưng mà có một người đầy đủ kiên nhẫn và tinh lực, giống như bóc bánh chưng, bóc từng tầng vỏ bánh chưng ra, vừa lột ra, lại không nhịn được động tình hôn lên.

Đêm tân hôn, sao có thể để sống uổng chứ?

“Ghét... Ngủ có được không?”

“Không được.”

“Trước để cho em ngủ một lát thôi...”

“Ngày mai để cho em ngủ cả ngày...”

“Van anh... Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ... Sáng sớm mai có được không?... Không cho phép anh bắt nạt người ta...”

“Không bắt nạt em, anh bảo đảm, chỉ một lần thôi có được không... Thật sự bảo đảm...”

Hôn lễ là cái gì?

Hôn lễ, cũng chỉ là một lễ nghi của cuộc đời, hai người chung lễ nghi, sinh ra một gia đình mới.

Ấm áp, dịu dàng, ấm cúng, vậy là đủ rồi!

Đương nhiên, nhẹ nhõm không mệt người, thì tốt hơn!