Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 45: Ba con đường




Diêu Tam Tam vừa kết thúc kì nghỉ gặt lúa mạch bước vào tựu trường, thì Bào Kim Đông cũng tốt nghiệp Trung học. Dựa vào thành tích kia của Bào Kim Đông, thì khỏi cần phải nghĩ, mau về nhà làm nông đi.

Có lúc Diêu Tam Tam cảm thấy rất kì quái, Bào Kim Đông làm cái gì cũng đều rất mát tay, cớ sao đi học lại không hiểu? Có vẻ như anh chàng chỉ xác định có một mục tiêu: đừng đếm ngược là được!

Trường học rối loạn hơn bình thường rất nhiều, nhất là trong phòng học khối chín, quả thật y như chiến trường thua trận, sách vở giấy thi quăng lung tung, thậm chí còn có học sinh xé sách giáo khoa chơi, ném giấy vụn khắp nơi. Cả sân trường hò hét ầm ĩ, ngày cuối cùng, ngay cả giáo viên cũng không thể nào quản nổi nữa. Dù sao thì đối với học sinh lớp chín mà nói, bọn họ có thi đậu hay không, thì cũng ít có cơ hội lên cấp ba. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ. Ngày ấy, tỉ lệ học lên cấp ba vẫn luôn rất thấp.

Trường học tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh lớp chín, bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, đến chừng ba giờ thì kết thúc, học sinh lớp chín có thể ra về. Trong khi đó, học sinh các khối còn lại vẫn còn phải ngoan ngoãn ngồi trong lớp. Ngày tốt nghiệp của lớp chín luôn sớm hơn kì nghỉ hè gần một tháng. Diêu Tam Tam chợt nghĩ Bào Kim Đông tốt nghiệp có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô – từ đây về sau mỗi ngày ai đạp xe chở cô đi học đây?

Lệ thuộc thật sự là một việc đáng sợ mà. Haiz! Về sau phải tự mình đi học rồi.

Trước mắt lại sắp đến mùa thu nhộng ve, Diêu Tam Tam thầm nghĩ, nếu kiếm được kha khá tiền thì có thể tự mua một chiếc xe đạp hay không? Mua mới không nổi, thì mua xe cũ cũng được rồi!

Trước thập niên chín mươi, đều bán các loại xe đạp cũ kĩ, cồng kềnh, mà giá lại không hề rẻ, dù sao đó cũng là vùng nông thôn kinh tế lạc hậu, xe đạp khi ấy là một món tài sản lớn của gia đình nhà nông. Trong số các loại xe thì hiệu Phượng hoàng, hiệu Vĩnh cửu là trông được mắt nhất, nhưng giá tiền thì không được mắt chút nào, động một chút là bốn năm trăm tệ.

Có xe đạp rồi, không riêng gì cô đi học thuận tiện, mà muốn làm mấy việc buôn bán nhỏ gì cũng dễ dàng hơn.

Diêu Tam Tam mải mê nghĩ về chiếc xe đạp của cô, tiếng chuông tan học vang lên, cô ỉu xìu đeo cặp, ra khỏi trường. Ở ngay cổng ra vào, cô gặp được Bào Kim Lai lớp tám, Bào Kim Lai cũng chạy xe đạp, mỗi ngày đều chở em gái Tiểu Diệp!

“Tam Tam, hôm nay cậu làm sao? Tìm xem có ai đi xe đạp một mình không, cho cậu quá giang đi”. Tiểu Diệp hỏi cô.

“Không cần đâu”. Diêu Tam Tam phất phất tay, “Hai người đi trước đi, mình đi một chút là tới nhà thôi”.

Diêu Tam Tam đi một đoạn đường, lúc sắp đến cầu Thạch Kiều, cô vừa liếc mắt đã thấy một chiếc xe đạp dựng trên cầu, chiếc xe này là của Bào Kim Đông, chở cô đi học một năm trời rồi, đương nhiên Diêu Tam Tam có thể nhìn ra được. ๖ۣۜdiễn˘đàñ˘lê˘๖ۣۜquý˘đô. Cô nhìn quanh, quả nhiên thấy Bào Kim Đông đứng dưới trụ cầu, nhởn nhơ cầm một nhành liễu quất nước chơi.

Giờ này còn chưa về? Hôm nay không cần phải đi bộ về nhà rồi. Diêu Tam Tam rất nhanh đã vui mừng trở lại, vội hô một tiếng:

“Anh Kim Đông”.

Bào Kim Đông cũng không quay đầu lại, chỉ giơ sau ót vẫy vẫy cô: “Xuống đây nè”.

Trụ cầu cách mặt cầu một đoạn, Diêu Tam Tam ngồi xuống trước, rồi mới cẩn thận nhảy xuống trụ cầu, đứng bên cạnh Bào Kim Đông, hỏi: “Anh Kim Đông, anh xem cái gì vậy?”.

“Tam Tam, em nói xem từ đây về sau không đi học nữa, anh nên làm cái gì chứ?”.

“Làm cái gì hả?”. Diêu Tam Tam suy nghĩ một chút, “Anh có thể làm cái gì? Thì là trồng trọt, nhân tiện thu cá trê, làm chút mua bán nhỏ, từng bước từng bước mà tiến tới thôi!”.

“Trước mắt anh có ba con đường”. Bào Kim Đông quay đầu lại nhìn Diêu Tam Tam, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Thiếu niên mười bảy tuổi, đã bắt đầu suy tư mục tiêu cuộc sống rồi!

“Thứ nhất, mùa thu năm nay anh đi lính; thứ hai, anh ra ngoài đi làm kiếm tiền, lựa chọn thứ ba, chính là giống như em nói vậy. Nếu làm lính, ba năm sau không biết ra sao; nếu đi làm, ra ngoài đều là khuân vác, cuối cùng cũng không có tiền đồ; ở nhà trồng trọt, buôn bán, tương lai thế nào trong lòng anh cũng không nắm chắc”.

Diêu Tam Tam ngẩn người, nói: “Anh nghĩ nhiều như vậy à! Việc này… Em cảm thấy trước tiên anh phải suy nghĩ kĩ xem về sau anh muốn phát triển như thế nào đã, chúng ta cũng không thể giống cha em, giống như nhà chú hai cha anh, cả đời chỉ dựa vào mấy mẫu đất này, em dám nói trong thôn có người đời này xa nhất cũng không ra khỏi trấn Thạch Kiều”.

“Ừ, nói có lý”. Bào Kim Đông cười vỗ vỗ đầu cô như vỗ đầu chó mèo, “Tiểu quỷ, thấy em con nhỏ mà giọng điệu cũng không nhỏ ha!”.

“Em mười ba tuổi rồi có được hay không!”. Diêu Tam Tam oán giận. “Em cũng không phải con nít ba tuổi năm tuổi, đừng có ỷ lớn rồi ăn hiếp người à”.

“Coi bộ dạng em kìa, đâu có giống mười ba tuổi! Lúc anh mười ba tuổi, cao hơn em một cái đầu là con ít đó”.

Bào Kim Đông nói rồi đứng dậy, ném cành liễu trong tay xuống sông, nói: “Đi thôi, hôm nay anh còn có thể chở em về một lần, sau này không thể chở nữa rồi, về sau em phải tự đi học rồi”.

“Hì hì, em sắp thu nhộng ve rồi, nghỉ hè em liền thu nhộng, thu cá trê, em đây còn có một bầy dê, nói không chừng em có thể kiếm đủ tiền, em sẽ mua một chiếc xe đạp đó”.

Diêu Tam Tam vênh váo hò hét. Bào Kim Đông chống hai tay lên trụ cầu bên trên rồi nhảy một cái liền bò lên được cầu, quay mặt lại nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam học theo, chống hai tay, nhảy mạnh, không lên. Cô bĩu môi, lẩm bẩm một câu: “Lúc xuống đâu có thấy cao như vậy đâu!”.

Khoảng cách từ trụ cầu đến mặt cầu khoảng ngang ngực cô, lúc xuống thì chỉ cần nhảy xuống nên đương nhiên không khó, chẳng ngờ leo lên lại khó khăn như vậy. Bào Kim Đông nhìn bộ dạng thất bại của cô, không nhịn được cười ha ha, ngồi xổm xuống nhìn cô nói: “Lên không nổi phải không? Thật không biết đến khi nào em mới cao lên được, anh thấy chị hai chị ba em cũng đâu có lùn đâu”.

“Em lớn muộn có được hay không? Chị hai chị ba của em năm nay đều lớn hết rồi, hai chị ấy còn có thể cao nữa! Thì em nhất định sẽ cao lên”.

“Ừ, phải cao khỏe mới được, cứ lùn thế này thì nguy rồi, ai cũng có thể ăn hiếp em”. Bào Kim Đông cười ha ha, đưa tay kéo tay cô, nhẹ nhàng dùng sức, liền kéo được cô lên.

Lề mề cả buổi như thế, mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi, Bào Kim Đông đạp xe chở Diêu Tam Tam, đi xuyên qua trời chiều trên con đường đất, cùng nhau trở về nhà.

Vừa rồi Bào Kim Đông vừa nhắc tới chị ba, trong lòng Diêu Tam Tam liền bắt dầu lung lay, không nhịn được dò hỏi: “Anh Kim Đông này, anh thấy chị ba em thế nào?”.

“Chị ba em hả? Rất tốt, rất chịu khó giỏi giang”.

Là như vậy à! Diêu Tam Tam lại vội vàng hỏi: “Vậy… Anh Kim Đông, anh có thích chị ba em không?”.

Bào Kim Đông đang đạp xe, hình như cũng không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Tạm được, nó là chị ba em, nó lại không có đắc tội gì với anh… anh cũng không có gì phải ghét nó”.

Ách… Nói nghe không đúng lắm, rốt cuộc là ảnh không hiểu hay là giả bộ? Diêu Tam Tam không thể hỏi nhiều hơn nữa, lỡ gây hiểu lầm thì không tốt cho chị ba. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Kim Đông, chị hai của em tìm được đối tượng rồi, anh có biết không?”.

“Có nghe nói”.

“Anh bằng tuổi chị em đấy, vậy khi nào anh tìm đối tượng? Anh tìm được đối tượng thì em cũng có bánh kẹo cưới mà ăn”.

“Tìm đối tượng hả? Bây giờ ngay cả mình anh còn nuôi không nổi, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì! Tìm đối tượng rồi để cho cổ ăn không khí hả?”.

Ặc… được rồi, thua anh luôn. Diêu Tam Tam phì cười.

“Ăn không khí thì tốt xấu gì cũng phải cho cổ một cái cửa sổ chứ? Anh cả anh kết hôn xây nhà, cha mẹ anh coi như đã xài hết của cải rồi, bây giờ ngay cả một cái cửa sổ anh còn không có”. Bào Kim Đông đổi giọng, nói chuyện nghiêm túc, “Dưới anh còn hai em trai, dù sao thì anh cũng không định dựa vào nhà, phải chừa đường sống cho cha mẹ anh chứ? Anh cả cưới vợ, bọn họ đã mất nửa cái mạng rồi, nếu còn lại ba đứa tụi anh đều dựa cả vào họ, anh thấy chắc cha mẹ anh sẽ phải mất mạng thật đấy”.

Bào Kim Đông quay đầu lại nhìn Diêu Tam Tam, cười cười nói: “Mà bây giờ nói chuyện này với em để làm gì! Em là cô gái nhỏ tuổi, không cần phải lo lắng mấy chuyện này, con gái sẽ gánh hơn con trai nhiều. Cha mẹ anh sinh bốn đứa con trai, đúng là chịu tội. Nếu dưới anh là hai em gái, có phải nhẹ nhàng hơn nhiều không?”.

Aiz, Diêu Tam Tam nhìn ánh nắng chiều mà thở dài, nếu mà Diêu Liên Phát cũng muốn như vậy thì thật tốt.

*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*

Bào Kim Đông tốt nghiệp chưa được mấy ngày, đã tới tìm Diêu Tam Tam thương lượng, năm nay muốn cùng thu nhộng ve với cô.

“Mình bắt đầu thu sớm chút đi, xí chỗ trước, để người bán hàng rong năm trước không tới nữa”. Bào Kim Đông nói, “Thôn này, hai người anh với em thu cũng không tệ lắm”.

“Người bán hàng rong ngoài thôn năm trước có đến nữa không nhỉ?”.

“Tới đó hãy nói. Anh cũng không tin hắn có thể tranh được với người trong thôn” .

Kết quả là người bán rong không tới, cũng có thể là có tới, nhưng thấy đã có hai chỗ thu, mình không chen được, nên đổi chỗ khác. Năm nay có thêm Bào Kim Đông thu, nên để Dương Quảng Châu đưa đi Niệm Thành thì không tốt lắm, Bào Kim Đông nói, để tự hắn mang đi.

Diêu Tam Tam hỏi rõ ràng địa điểm, rồi để cho Bào Kim Đông tự đạp xe đạp đưa đi. Như thế cũng dễ dàng hơn cho cô, không cần mang xa lên thị trấn. Cứ sáng sớm là Bào Kim Đông lại đến nhà cô, mang nhộng ve cô thu buổi tối đi.

Ban đầu cô còn lo lắng, xe đạp dù sao cũng chậm, đi đi về về cũng tám chục dặm đường, không phải chuyện đùa đâu.

Nhưng Bào Kim Đông hoàn toàn không để ý, hắn là một thiếu niên cường tráng, ra sức đạp xe một chút, một giờ có thể chạy ba bốn chục dặm đường. d.đ,l-q-đ. Phía sau yên xe gắn một đoạn gỗ, cố định lại, rồi giắt thùng nhộng lên cột chặt là ổn thỏa cả. Trời vừa sáng là hắn đạp xe đi, đến lúc mặt trời lên cao thì trở lại.

Con cái nhà nông, chút khổ cực ấy cũng không coi là gì.

Ngày đầy thu nhộng ve, Bào Kim Đông đã nếm được ngon ngọt, chuyến này, hắn thu nhập được hơn mười đồng ! Vừa về tới nhà, liền kích động chạy tới tìm Tam Tam :

“Tam Tam, anh cảm thấy em tuyệt đối là người biết kiếm tiền lớn”.

Diêu Tam Tam bĩu môi: “Có nhiêu tiền mà được tính là kiếm tiền lớn rồi đó hả? Anh đúng là!”.

“Không phải nói tiền, là nói đầu óc em ấy”. Bào Kim Đông nói, “Lúc trước anh chỉ nghĩ đến việc bắt nhộng ve, bắt cá trê bán, bẫy được thỏ đồng anh cũng xách đi bán, bây giờ ngẫm lại, anh bán cho người thu mua, họ thu vào không phải cũng vì kiếm tiền từ anh sao?”.

“Đúng đó. Anh nghĩ xem, nhà kia thu cá trê của mình, người ta đưa đến thành phố lớn, sợ rằng còn kiếm được nhiều hơn. Nhiều tiền cũng để cho người ta kiếm, mình chỉ là theo sau kiếm chút đỉnh tiền thôi”. Diêu Tam Tam giương một đầu ngón tay lên, trịnh trọng nói: “Anh Kim Đông, anh chờ xem, sớm muộn gì em cũng sẽ làm buôn bán lớn, kiếm thật nhiều tiền cho coi”.

“Có chí khí, nhỏ à, em kiếm được nhiều tiền, thì anh cũng sẽ được thơm lây ha ha”. Bào Kim Đông cười to một hồi.

*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*

Diêu Tiểu Đông đính hôn rồi, liền bắt đầu thoải mái thêu đệm giày cho Dương Bắc Kinh. Giày thêu đệm lót Tô Bắc Lỗ Nam, là cái gì? Đó chính là tín vật đính ước. Thanh niên đã đính hôn, món quà đầu tiên nhận được từ cô dâu tương lai sẽ là đệm giày thêu hoa. Dùng châm pháp đối xứng thêu nên hai cái đệm giày, thêu xong có thể chia ra làm hai, cũng có thể hợp lại một chỗ một cách hoàn mỹ.

(*)Tô Bắc: Bắc Giang Tô, vùng đồng bằng rộng lớn với nhiều sông ngòi kênh rạch

Lỗ Nam: Là một khái niệm địa lý, chỉ Sơn Đông của khu vực phía Nam, phía đông của vùng biển Hoàng Hải, phía bắc của núi Thái Sơn, phía nam của Bắc Giang Tô, phía tây đến tỉnh Hà Nam. Nguồn: DĐLQĐ

Người con trai nhận được đệm giày rồi thì đi đâu cũng mang theo! Tới chỗ đất ruộng còn cởi giày ra, khiến mấy cậu trai chưa có vợ, thấy bên trong giày của người ta là đệm giày tuyệt đẹp, luôn phải hâm mộ cả buổi trời.

Diêu Tiểu Đông thêu đệm giày rất sống động, là hình hai con chim nhỏ đậu trên nhành mai, có đôi có cặp, liền cánh liền cành. Mới đầu Diêu Tam Tam còn khuyến khích chị không cần thêu hoa làm gì, trực tiếp thêu hai chữ “tương ái” lên là được, Diêu Tiểu Đông lại không chịu, biểu đạt thẳng thừng như vậy không thích hợp với cô.

(*)Tương ái: Yêu nhau.

Sau khi gieo hạt, Dương Bắc Kinh tới làm thân. Nếu được theo ý anh, thì anh không muốn chờ lâu dù chỉ một ngày, nhưng làm thân ở nông thôn cũng là chuyện đại sự, từ người nhà cho tới họ hàng thân thích đều phải trình diện nên đang buổi ngày mùa thật sự không thuận tiện lắm. d.đ,l-q-đ. Mùa gặt hái trôi qua rất nhanh, nhà họ Dương cũng đã chuẩn bị kĩ càng, liền hẹn ngày tới làm thân.

Lúc Dương Bắc Kinh tới, ba chị em đang bận trang điểm cho Diêu Tiểu Đông. Hôm nay vẻ ngoài của Diêu Tiểu Đông cũng chính là thể diện của Dương Bắc Kinh, bằng hữu thân thích, bao gồm cả người trong thôn đều sẽ tới nhìn cô, đây là lần đầu tiên Diêu Tiểu Đông lấy thân phận là cô dâu chưa qua cửa xuất hiện trước mặt thân bằng quyến thuộc của anh.

“Được rồi, ba đứa, đừng có xoay chị nữa mà!”. Diêu Tiểu Đông bắt đầu kháng nghị, thấy Dương Bắc Kinh đi vào, giọng nói liền không tự chủ được thêm mấy phần ngượng ngùng nũng nịu.

Diêu Tiểu Cải chải mái tóc đen nhánh của chị hai đến suôn mượt bóng loáng, còn tỉ mỉ tết thành một kiểu tóc rất khác biệt, mặc đồ đẹp mới mua khi đính hôn vào, thật sự là người đẹp mười phần thêm ba. Dương Bắc Kinh đứng bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười để mặc các cô gái trêu đùa.

“Sửa sang cho chị chỉn chu một chút, để tránh cho chị vừa vào cửa người nhà anh ấy đã chê chị xấu xí đó”. Diêu Tiểu Cải lại bắt đầu lên mặt đùa giỡn, nói xong còn liếc nhìn Dương Bắc Kinh: “Anh, anh thấy có đúng không?”.

Dương Bắc Kinh chỉ cười không nói, anh mới không ngốc đâu, bây giờ dù cho anh có nói cái gì thì mấy cô bé này cũng đều sẽ có lý do để trêu cợt a một phen.

“Mình đi nhé?”.

“Ừ”. Diêu Tiểu Đông xách cái túi to đã chuẩn bị sẵn lên, đây là bánh kẹo cưới cô cần mang theo, dùng để chiêu đãi thân thích nhà họ Dương. Dương Bắc Kinh đón lấy cái túi, thuận miệng nói: “Sao em mang nhiều kẹo thế? Mang một ít là được rồi, trong nhà cũng đã chuẩn bị. Để lại một nửa cho ba đứa nhỏ ăn đi”.

Nói đoạn, anh tính giở ra xem, Diêu Tiểu Đông vội chặn tay lại, nói: “Ai cho anh xem chứ!”.

“Không nhìn được đâu, bên trong có gì đó ghê lắm, sẽ cắn người đó, anh rể à anh phải cẩn thận một chút nha”. Diêu Tam Tam nói, ba đứa lại cười hì hì nhìn chị hai, bên trong có cái gì quái lạ á hả? Đương nhiên là đệm giày mấy ngày nay Diêu Tiểu Đông bỏ thời gian ra tự tay thêu rồi!

Dương Bắc Kinh không nhìn nữa, cười cười xách túi lên cùng Diêu Tiểu Đông ra khỏi cửa.