Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 34: Canh xương dê




Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Dương Bắc Kinh làm như tùy tiện hỏi một câu: “Tam Tam, dạo này… chị hai em bận lắm hả?”.

Mấy ngày nay Dương Bắc Kinh thấp thỏm không yên, trong lòng như có một móng vuốt nhỏ, không ngừng cào cào, làm cái gì cũng không an tâm.

Ban đầu Dương Quảng Châu nhắc đến Diêu Tiểu Đông trước mặt anh, nói cô bé này tốt thật đấy. Tốt là tốt thế nào, ngụ ý, là rất thích hợp với em, em hãy mau mau hành động! Khi ấy Dương Bắc Kinh thật sự không có tâm tư đó.

Dương Bắc Kinh là một người chững chạc và hướng nội. Con gái nhà người ta lớn lên – đẹp mắt thì anh phải thích à? Mở tiệm ăn buôn bán trên đường, con gái xinh đẹp thì anh đã gặp không ít, nếu vừa liếc mắt thấy một cô gái xinh đẹp là thích, thì anh thành cái dạng người gì rồi?

Dĩ nhiên, Diêu Tiểu Đông dáng dấp tốt, gương mặt xinh xắn, vóc người cao ráo, Dương Bắc Kinh là một thanh niên trẻ, không thể nào hoàn toàn miễn dịch, đương nhiên cũng bị hấp dẫn, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức. Ban đầu hai người không mấy quen thuộc. Diêu Tiểu Đông chỉ thỉnh thoảng theo Diêu Tam Tam đến tiệm cơm, cũng không nói được mấy câu.

Về sau, Diêu Tam Tam bận thu cá trê nên ít đến, Diêu Tiểu Đông cứ vài ngày lại tới một lần, liền tiếp xúc nhiều hơn với Dương Bắc Kinh. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Dương Bắc Kinh dần dần cảm thấy, đây đúng là một cô gái tốt, không chỉ dáng dấp tốt, mà tính tình cũng tốt, nội tâm càng tốt hơn. Một cô gái mới bây lớn, đã phải quán xuyến một nhà, dốc lòng chăm sóc ba đứa em, một cô gái như vậy, thật sự khiến người ta vừa thưởng thức lại vừa đau lòng.

Mấu chốt là, tất cả những chỗ tốt đó đều không phải là lý do, những cô gái tốt trong thiên hạ còn rất nhiều, anh không thể nào đều đi nhớ thương. Cô gái này lại càng ngày càng hấp dẫn anh, càng ngày càng khiến anh thầm thương trộm nhớ, không khỏi bắt đầu mong chờ cô, tới rồi liền mong có thể nói thêm mấy câu, mong cô ở lại lâu một chút, người ta mới vừa đi liền bắt đầu đếm ngày, suốt ngày cứ tính xem bao giờ cô trở lại...

Dương Bắc Kinh cứ như vậy mà đắm chìm!

Thật vất vả mới lấy được dũng khí, lấy chuyện “đan áo len” đi dò xét cô, nông thôn ngày ấy, chuyện này coi như là dứt khoát tỏ tình rồi. Nhưng mà, cô ấy nói sao? Cô ấy không nói là không được, cô ấy nói, không chắc sẽ rảnh.

Ý kia, chắc là còn phải xem xét lại anh đúng không? Dù sao thì Dương Bắc Kinh cũng hiểu theo ý đó, rồi bắt đầu một lòng suy nghĩ, làm sao để cô ấy có thiện cảm với mình. Kết quả, từ sau ngày đó, cũng đã trôi qua mấy ngày rồi, mà còn chưa có thấy được mặt người ta, thật sự là ngày nhớ đêm mong!

Dương Bắc Kinh ngày càng thấp thỏm, không phải cô ấy vốn không hề xem trọng mình đấy chứ? Liền muốn tìm cách nói chuyện với Diêu Tam Tam, con nít cũng dễ nói chuyện mà đúng không? Nào ngờ đứa con nít mà anh đối mặt, căn bản đã thành tinh luôn rồi.

Diêu Tam Tam thoải mái ăn canh, tay nghề Dương Bắc Kinh không phải tầm thường, canh xương dê này là dùng xương đầu dê hầm cách thủy nhỏ lửa, hầm ra nước canh thơm nồng, thêm hành ngò cắt nhỏ. Diêu Tam Tam không ăn cay, ăn vào thoải mái dễ chịu. Còn nếu là người thích ăn cay, cho thêm một muỗng ớt vào, ăn vào sẽ cay nồng rất ngon miệng.

Cô chậm rãi ăn canh, Dương Bắc Kinh đã sắp không thể bình tĩnh nổi nữa, con bé này, chỉ lo ăn canh, không thể nói một câu sao? Chỉ cần là lời nói về chị hai nó thì anh đều nguyện ý nghe mà!

“Chị hai của em, đúng là rất bận”. Diêu Tam Tam đưa mắt quan sát vẻ mặt Dương Bắc Kinh, trong lòng đoán hai người này rốt cuộc đã tiến triển đến đâu rồi. Phải nói là nếu chị hai thành đôi cùng Dương Bắc Kinh, thì cô sẽ rất vui mừng, có anh rể cả như Dương Bắc Kinh, cảm giác hết sức không tệ!

“Bận lắm hả?”. Đang lúc nông nhàn mà, Dương Bắc Kinh hỏi tới: “Dạo này em ấy bận cái gì?”.

“Bận cái gì ấy ạ? Ừm, hai con heo, bốn con dê, một con chó, còn có ba em gái”.

Lúc Diêu Tam Tam nói lời này thì gật gù cái đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc, Dương Bắc Kinh nghe thế liền không nhịn được mà bật cười, lắc đầu một cái, bắt đầu suy nghĩ, con bé này người nhỏ nhưng rất lanh lợi, chẳng lẽ đã nhìn thấu “ý đồ” của mình, nên cố ý chứ?

“Anh hai Dương, anh hỏi chị em, có chuyện gì hả?”.

Dương Bắc Kinh không nhịn được ho khan một tiếng, nói: “Cũng không có gì, chỉ là nhiều ngày rồi không thấy em ấy, nên mới tùy tiện hỏi một chút thôi”.

“Ồ, trở về em sẽ nói với chị hai, là anh hai Dương hỏi thăm chị ấy”. Diêu Tam Tam đảo mắt một cái, nói: “Bây giờ không cần đưa ốc nữa, đương nhiên là anh sẽ không gặp chị ấy rồi. Anh hai Dương, chị hai của em bận rộn cả ngày, có rất nhiều chuyện cần làm. Ví dụ như, đến phiên chợ sau, chị ấy nhất định sẽ đến chợ mua khăn quàng cổ cho em”.

Diêu Tam Tam vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Dương Bắc Kinh, nói đến phiên chợ sau, Diêu Tiểu Đông muốn đi chợ, quả nhiên trông thấy ánh mắt Dương Bắc Kinh lóe lên một cái. Diêu Tam Tam ăn canh, mà lòng thì thầm nghĩ, đừng có nói em không tạo cơ hội cho anh à nha.

"Mua khăn quàng cổ?"

"Cũng không nhất định là mua khăn quàng cổ." Diêu Tam Tam thuận miệng nói, chỉ chỉ khăn quàng trên cổ mình, “Cũng có thể chị ấy muốn mua len sợi để đan khăn cho em. Khăn này nhỏ quá, không đủ ấm, sáng sớm em đi học lạnh lắm. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Khăn chị hai tự tay đan nhất định sẽ rất dày và ấm áp”.

Dương Bắc Kinh vừa nghe đến “mua len sợi”, trong lòng liền nảy lên một cái, thầm nói con bé này sao lại nói đến mua len sợi rồi hả? Chẳng lẽ lời đêm hôm ấy mình nói với cô ấy, cô ấy kể với em gái?

Nhất thời lòng Dương Bắc Kinh có chút mù mờ, liền thử dò hỏi Diêu Tam Tam: “Tam Tam, chị hai em nói mua len sợi, rồi có nói gì khác nữa không?”.

Trời đất chứng giám, Diêu Tam Tam nhắc đến việc mua len sợi, thật sự là trùng hợp, làm sao biết được cong cong quẹo quẹo trong lòng Dương Bắc Kinh, cô ăn vài hớp hết bát canh, ăn sạch bánh bao, rồi mới nói: “Không có ạ, chị ấy không nói gì khác”.

Dương Bắc Kinh vừa thấy cô ăn xong, liền đứng dậy, múc cho cô một chén nữa, Diêu Tam Tam cười hì hì, nói: “Không cần, em no rồi. Anh hai Dương, vậy em đi học nhé”.

Dương Bắc Kinh đưa cô ra ngoài, dặn dò: “Lúc này trời lạnh lắm, buổi trưa em đến đây ăn cơm đi, đường gần thế, em đến rồi cũng chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, đừng có ở trong trường gặm bánh rán lạnh ngắt nữa”.

"Vậy sao được." Diêu Tam Tam nhìn Dương Bắc Kinh, một lời hai ý, “Anh hai Dương, chúng ta không thân không thích, anh đã chiếu cố em nhiều rồi, sao có thể còn cả ngày chạy tới chỗ anh ăn được?”.

“Nói cái gì đó, một mình đứa nhỏ như em, chỉ là chuyện nhiều thêm một muôi nước, em có thể ăn bao nhiêu cơm chứ!”. Dương Bắc Kinh nói lời này là thành thật, dù trong lòng anh không chứa chị hai người ta, thì cô bé trước mắt này cũng khiến người ta rất đau lòng.

Ừm, nếu chúng ta kết thân, anh có thể lên làm chồng chị hai em, một ngày em tới ăn ba phần luôn. Diêu Tam Tam mang theo ý nghĩ như vậy, cười híp mắt rời khỏi tiệm ăn.

******************

Buổi chiều tan học, nhiệt độ lại giảm xuống, khó trách người già đều nói trước tuyết ấm, sau tuyết lạnh, sau khi tuyết rơi thì tiết trời lạnh muốn chết. Nhiệt độ hạ xuống, tuyết trên đường trở nên cứng rắn, nhất là những chỗ bị chân giẫm bị xe đè trên đường, tuyết bị nén chặt, giờ đông cứng lại, trơn trượt, đi ở trên đó, không cẩn thận một chút là trượt chân ngay.

Diêu Tam Tam kết nhóm mà về cùng với bọn trẻ học Trung học trong thôn, trên đường thỉnh thoảng sẽ trượt một cái, chỉ có thể thận trọng đi về phía trước. Lúc này liền thấy được chỗ tốt của việc ở trọ tại trường, nhưng ở trường thì phải đóng phí, còn phải ăn cơm ba bữa trong trường, dù sao cũng không thể mang cơm ăn cả tuần, phải ăn ở nhà ăn, bởi vậy tiêu tiền nhiều hơn. Đương nhiên là Diêu Tam Tam không tình nguyện ở trường.

Lại nói, ở trường thì một tuần mới được về nhà một lần, không thể ở cùng một chỗ với chị hai, chị ba va Tiểu Tứ, rất không thú vị.

Bào Kim Đông tự thấy thân cao sức lớn, liền tiện tay túm lấy cặp sách của Diêu Tam Tam, cộng với cặp sách của mình, tùy ý khoác lên bả vai, một tay giấu trong túi áo bông đi về phía trước, Diêu Tam Tam và Bào Tiểu Diệp nắm tay nhau, bước nhỏ mà đi. Bào Kim Đông quay đầu lại, nói:

“Hai con bé này, đừng có kéo tay nhau, lỡ trượt chân là trượt luôn cả hai đó”.

“Đừng có nói lời xui xẻo!” Diêu Tam Tam đáp một câu. Thấy dưới chân thật sự quá trơn, bèn nhìn chung quanh, rồi mới nói với Tiểu Diệp: “Chúng ta nhích sang một bên đi”.

Tuyết ven đường mặc dù sâu, nhưng sẽ không trượt, đạp lên vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Hai cô gái nhỏ vừa cẩn thận bước đi, vừa lôi kéo nhau. Tiểu Diệp nhìn Bào Kim Đông ở phía trước, nháy nháy mắt với Diêu Tam Tam, nói: “Anh tư của tôi đối với cậu còn tốt hơn tôi nữa”.

“Anh tư” là chỉ Bào Kim Đông, hắn xếp thứ tư trong các anh em chú bác. Diêu Tam Tam nghe lời này, không khỏi nhìn Tiểu Diệp một cái, người quê ngày ấy rất đơn thuần, con gái mười mấy tuổi, căn bản sẽ không có khái niệm “yêu sớm”, Diêu Tam Tam cũng chẳng nghĩ ngợi thêm, Bào Kim Đông đối với người nhỏ yếu trong mắt hắn, luôn luôn chăm sóc, huống chi hai người bọn họ từ mùa hè đã cùng nhau thu cá trê, kết nhóm đưa đến Niệm Thành, dĩ nhiên là Bào Kim Đông đã gom cô vào phạm vi bảo hộ “người nhà”.

"Anh ấy đối với cậu không tốt hả, cặp sách của cậu, không phải cũng do anh cậu cõng đó sao?” Diêu Tam Tam nói Tiểu Diệp.

“Đó là tôi kêu anh ấy cõng đó”. Tiểu Diệp là đang nói Bào Kim Lai, “Anh ấy mà không cõng cho tôi thì tôi sẽ về mách nội. Nội tôi hiểu tôi nhất, anh tôi không dám chọc tôi đâu”.

Diêu Tam Tam thầm than thở trong lòng, cùng là con gái, nhưng sao cách đối xử lại khác biệt lớn như vậy! Cha Bào Kim Đông có bốn anh em, sinh tám con trai, chỉ có hai con gái(*), nhà chú ba Bào có con gái út là Tiểu Liễu, vẫn còn học Tiểu học; còn Tiểu Diệp này là con nhà chú tư Bào, mới vừa lên Trung học. Thật đúng là vật hiếm thì mới quý, mặc dù bà nội nhà họ Bào suốt ngày kiêu ngạo vì nhà mình nhiều cháu trai, thế nhưng cũng hết sức thương yêu hai cháu gái.

(*)Tức là nhà nội BKĐ sinh bốn con trai, bốn con trai sinh ra tổng cộng tám trai hai gái.

Đi bộ trong tuyết luôn rất hao sức, một đường về tới nhà, chẳng những không lạnh, mà thậm chí còn đổ mồ hôi lưng. Đến đầu ngõ nhà mình, Diêu Tam Tam kéo cặp sách trên vai Bào Kim Đông qua, tự mình xách, vừa đi vừa kéo khăn quàng cổ xuống, cầm trên tay.

Diêu Tam Tam quẹo vào ngõ, nhìn thấy tuyết ở cửa nhà mình đã được quét sạch sẽ, không biết hôm nay làm sao, mà tâm trạng cô lại tốt vô cùng, liền nhảy nhót vào cửa. Vừa vào nhà, đã thấy chị hai đang ngổi thêu giày, Tiểu Tứ đang làm bài tập, chị ba thì đang xem sách giáo khoa của Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam ném nhẹ khăn quàng cổ lên đùi Diêu Tiểu Đông, nói:

"Thứ quỷ gì á, không ấm chút nào hết."

Diêu Tiểu Đông đặt đệm giày xuống, cầm khăn quàng cổ lên nhìn nhìn một chút, nói: “Cũ quá rồi, lại mỏng nữa, chờ đến phiên chợ mua cho em cái mới”.

“Em không muốn khăn quàng cổ đâu”. Diêu Tam Tam kéo băng ghế đến ngồi trước mặt Diêu Tiểu Đông, “Chị hai, em muốn một chiếc khăn choàng cổ, em thấy người ta choàng khăn nhìn hay lắm. Đến phiên chợ chị đi mua một ít len sợi, đan khăn cho em có được hay không?”.

“Mua len sợi hả...” trong lòng Diêu Tiểu Đông chợt vì ba chữ kia mà nảy lên một phen, dừng một chút mới nói: “Được, chị mua thêm một ít, đan cho Tiểu Tứ luôn, tự mua len sợi về đan, tiết kiệm hơn mua khăn nhiều”.

“Chủ yếu là của mình tự đan thì ấm áp hơn nhiều. Chị hai, chị cứ mua nhiều thêm một chút, dù sao thì cũng không mất bao nhiêu, đan cho bốn chúng ta mỗi người một cái, bốn người cùng màu, vừa nhìn đã biết là chị em một nhà”.

“Chị cũng không cần mỗi ngày phải ra cửa đi học, không cần đan khăn choàng đâu”. Diêu Tiểu Đông nói rồi hỏi Diêu Tiểu Cải: “Tiểu Cải, em cần không?”.

“Không cần, em ở nhà mang khăn quàng cũng không lạnh”. Diêu Tiểu Cải nói, “Chị hai, lúc này trời lạnh, chị không cần phải đi một chuyến đâu, bảo Tam Tam đi học thuận tiện mua về là được”.

"Như vậy sao được?" Diêu Tam Tam vội nói, "Em phải đi học, chẳng lẽ chị bảo em trốn học đi chợ phiên hả? Chị ba thật là xấu xa”.

Diêu Tiểu Cải tức giận xỉa Tam Tam: “Em mới xấu xa đó. Buổi trưa em đi một chuyến, không phải chỉ ra phố cái là mua được rồi sao?”.

“Em không mua len được đâu, chính chị lười không muốn ra cửa, nên cũng không cho chị hai đi chợ phiên luôn hả?”.

“Ngốc nghếch, mua len sợi thôi có gì mà không được?”.

Diêu Tiểu Đông vội nói: “Hai đứa này, làm cái gì mà y như dê con vậy, gần là cãi, không gần là nhắc, không biết người nào mới vừa rồi còn thì thầm rằng trời đổ tuyết lớn, sợ Tam Tam đi trợt té vậy?”.

Diêu Tiểu Cải bĩu môi, Diêu Tam Tam nghe vậy, biết vừa rồi chị ba mới lo lắng cho mình, bèn dựa vào Diêu Tiểu Cải, le lưỡi làm mặt quỷ. Diêu Tiểu Đông nhìn hai cô mà cười, nói:

“Hai đứa đừng có đấu võ mồm nữa, đến phiên chợ chị sẽ đi mua, mua ít len sợi màu sáng, đan khăn choàng cổ cho em và Tiểu Tứ”.