Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 105: Phải kiêng kỵ




Biểu hiện khoa trương nhất là Trương Hồng Cúc, trực tiếp rơi nước mắt. Nhắc tới Trương Hồng Cúc, luôn không thể rời bỏ khóc, u sầu cũng khóc, đau lòng cũng khóc, hôm nay vui mừng, vẫn khóc, lượng nước mắt thật sự đủ cao.

“Hai đứa không biết chứ, hai đứa kết hôn đã hơn ba năm, Tam Tam vẫn không có động tĩnh gì, mấy cô dì bà thím trong thôn kia, nói gì cũng có, có người tìm phương thuốc dân gian cho mẹ, có người kêu mẹ đi cầu, còn có người dứt khoát đến hỏi mẹ có cần giúp các con nhận một đứa con nuôi không...”

Ặc... Nghiêm trọng như thế sao!

Một người đến số tuổi nhất định, chung quanh chẳng qua chính là như vậy. Không có đối tượng, cả ngày thúc giục tìm đối tượng; có đối tượng, cả ngảy thúc giục kết hôn; kết hôn rồi, cả ngày thúc giục phải có đứa bé...

Suy nghĩ một chút, cô kết hôn đã hơn ba năm mà không mang thai, Trương Hồng Cúc thường xuyên càu nhàu, mẹ Bào cũng nói qua nói lại không ít, thật ra thì suy nghĩ một chút, ở trong hoàn cảnh lớn như vậy, áp lực của các bậc cha chú cũng không nhỏ!

Diêu Tam Tam áy náy từng cái nho nhỏ.

“Con nói hai đứa bé các con, chuyện lớn như vậy, cũng không nói với trong nhà, con nói các con có làm người khác giận hay không!” Diêu Liên Phát cũng theo đó oán trách, lại nhìn Diêu Tam tam, haizzz, bây giờ con gái không thể dạy dỗ, quý giá lắm, nòng súng của Diêu Liên Phát chuyển sang Bào Kim Đông.

“Con nói con bé không hiểu chuyện, Kim Đông con cũng không hiểu chuyện sao? Mấy tháng này, con về nhà mấy lần đó, con cũng không nói lấy một tiếng, con nói con thằng bé này...”

Trong thời gian này Bào Kim Đông có trở lại mấy lần ngắn ngủi, xử lý công việc trên phương diện làm ăn, nhưng Diêu Tam Tam chưa nói, nếu anh nói ra trước, có phải phạm vào ý tứ vợ không?

Bào Kim Đông nghe Diêu Liên Phát quở trách, chỉ cười không nói. Thật ra Tam Tam cũng không phải cố ý lừa gạt, ước chừng trước kia bị phàn nàn quá nhiều, nên sinh ra ý định bướng bỉnh nho nhỏ, trong bụng tỏ vẻ bí mật, chờ xem khi nào người trong nhà phát hiện ra, hôm nay thật sự khiến người trong nhà kinh sợ một lần.

Diêu Tiểu Cải liếc mắt thấy bụng em gái đã to ra, cười cười nói: “Được đó, Tam Tam, em cái này vui mừng quá lớn, lễ mừng năm mới chúng ta không lo không có đề tài nói chuyện.”

Diêu Tiểu Đông loay hoay lôi kéo em gái, hỏi lung tung cái này cái kia, nhìn trang phục bằng nhung trên người em gái, dặn dò em gái phải đi mua chút quần áo rộng thùng thình – thật ra thì mới die nd da nl e q uu ydo n năm tháng, bụng cũng không phải quá lớn, cũng không cần khoa trương như vậy chứ?

Người cả nhà, phản ứng bình thường nhất chính là hai người bạn nhỏ rồi, Lục Viên Viên đưa tay sờ bụng dì ba, Dương Tráng Tráng còn tựa đầu vào bụng dì, dán lỗ tai nghe một chút, ước chừng nghe thấy tiếng dạ dày chuyển động, nên cười hì hì nói: “Em trai nhỏ đang thổi bong bóng!”

“Nói bậy, rõ ràng là em gái nhỏ!” Lục Viên Viên hất cằm nhỏ lên, hết sức bất mãn nói, “Em thích em gái nhỏ. Nếu là em gái nhỏ, em có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp kia của em cho em gái.”

Hai người bạn nhỏ nói lời con nít, chọc cho người một nhà cười lớn.

Trương Hồng Cúc vội vàng quàng cái khăn choàng cổ lớn cho Diêu Tam Tam, đuổi bọn họ, “Đi đi, đi cho mẹ Bào con cao hứng, bà ấy cũng mong chờ gấp gáp không ít.”

Vì vậy, đi nhà họ Bào, lại bị quan sát một trận. Mẹ Bào không khách khí như Trương Hồng Cúc, khỏi giải thích đã dạy dỗ Bào Kim Đông một trận.

“Cũng không nhanh chóng nói với người lớn, hai đứa các con trẻ tuổi, rất nhiều chuyện các con không hiểu, âm thầm như vậy đã năm tháng rồi, nghĩ tới khiến người ta lo lắng.”

Bào Kim Đông hôm nay càng lúc càng cảm thấy, vợ làm cái gì cũng sẽ không sai – sai tất cả đều là anh.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Về đến nhà, Diêu Tam Tam bắt đầu cuộc sống gấu trúc.

Qua năm mới, trong nhà đốt pháo cũng dặn dò lẫn nhau, cách xa cô một chút, áo đến đưa tay, cơm tới há mồm, câu nói kia của người nông dân, bình dầu đổ cũng không cần cô đỡ.

Trong thời gian này, Diêu Tam Tam nghe người nhà nói, thời gian này bệnh tình bà nội Diêu trở nặng, tình huống không tốt lắm, đều đang chuẩn bị hậu sự rồi.

“Lần trước tốn hơi thừa lời cãi vã với thím ba con, giận đến lăn từ trên giường xuống, ngã không nhẹ, vốn hơi bán thân bất toại.” Trương Hồng Cúc tán gẫu với Diêu Tam Tam, “Đầu óc bà cụ ấy gì đâu, khi Nhị Văn, Trụ Tử xảy ra chuyện, tức giận công tâm, trong đầu tụ máu bầm, thoải mái dưỡng bệnh đi, còn sống thêm nhiều mấy năm, lại còn tỏ vẻ hiếu thắng, lỗ mãng giày vò bản thân không xong.”

“Cha nói như thế nào?”

“Ông ấy thì có thể như thế nào? Kêu chị cả, chị hai con mua chút đồ, đi qua thăm.” Trương Hồng Cúc nói, “Bây giờ mong đợi qua được cửa ải cuối năm, tiêm thuốc nuôi dưỡng chứ sao, tốt nhất có thể qua khỏi trăng rằm. Nếu chết ngay cuối năm, gần sang năm mới, không tốt lắm.”

“Vậy con có cần đi xem một chút không?” Diêu Tam Tam hỏi. Có một số việc đều làm cho người sống nhìn, người dù sao cũng sắp không được.

“Thôi đi, sao con có thể đi!” Trương Hồng Cúc vội vàng nói, “Cha con cũng nói, con mang thai đứa bé, đừng lại gần bà cụ, tránh cho dính bệnh.”

Thật ra thì cuộc sống gấu trúc, rất không tự do. Ở nhà buồn bực, nhìn thấy Bào Kim Đông rảnh rỗi, cô lại kéo Bào Kim Đông, đi vòng quanh hồ chứa nước.

Diêu Tam Tam mặc bộ đồ dài rộng bằng nhung, rất dài, vừa tới bắp chân, cả người giống như quả cầu đỏ.

Bào Kim Đông cầm tay cô, đề phòng cô đi bộ không cẩn thận, hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ ở giữa đồng ruộng.

Hồ chứa nước mùa đông càng thêm hiu quạnh, nơi xa nhìn thấy từng mảng lồng cá bè, Diêu Tam Tam biết một mảng lớn trong đó, là khu nuôi cá kim châm của bọn họ. Thỉnh thoảng trên mặt nước sẽ có một hai chiếc thuyền sắt, tầm hai ba người chèo thuyền, tự nhiên đi trên mặt nước như gương bạc.

Diện tích hồ chứa nước lớn, mùa đông bình thường sẽ không đóng băng, nhưng vẫn có công nhân nuôi dưỡng chuyên cần tới kiểm tra. Mùa đông cá bình thường không cần cho ăn, các công nhân chính là tới chăm sóc một chút, kiểm tra lồng nổi, gặp phải chỗ diện tích đóng băng nhỏ, thì ra tay phá băng, đề phòng cá bị thiếu dưỡng khí.

Cô đột nhiên nhớ tới, khi còn bé từng ở chỗ này mò ốc ô lạp ngưu bán, mò phải con rắn nước lớn như vậy, cô bị dọa sợ nha, được Bào Kim Đông đánh cho chạy...

Sau này, cuộc đời của cô, dần dần gắn liền với Bào Kim Đông cùng đi.

Cô nhìn trời nước, thoải mái mà khẽ cười một tiếng.

“Ở chỗ này mình có mấy lồng cá bè, cá kim châm bên trong vẫn không bắt, đoán chừng đều hơn nửa cân rồi.” Những sản nghiệp này, đều do cô quản lý trước khi mang thai, bây giờ cô mang thai, Bào Kim Đông thu xếp để cho công nhân xuất sắc làm trưởng khu, phụ trách quản lý cụ thể.

“Ừ, lớn như vậy, nhất định có thể bán được giá cao.” Bào Kim Đông nói, cá kim châm lớn như vậy, trên thị trường gần như không thấy được.

“Mình lấy trước một ít nếm thử chút đi! Nhúng dầu ăn, thịt mềm.”

“Vậy còn không đơn giản? Cá trong bè cá lồng ngây ngốc, tùy tiện cầm một cần câu vung lên, là có thể bắt ra một con.” Bào Kim Đông nói, “Quay đầu kêu công nhân bắt mấy con.”

Xa xa, Diêu Tam Tam nhìn thấy trên ghềnh bờ hồ chứa nước, có một cô gái đi tới, áo bông dài sắc xanh nhạt, khăn quàng cổ dài màu xanh lá, trong ngày mùa đông hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Đến gần, thì ra là Diêu Hồng Hà.

Hình như Hồng Hà đã sớm nhận ra cô, cười từ xa xa, gọi cô: “Chị Tam!”

“Hồng Hà!” Diêu Tam Tam cười nghênh đón, hỏi con bé, “Trời rất lạnh, một mình em ở đây làm gì vậy?”

“Chị này mang thai cục cưng rồi, không phải vẫn còn chạy đến đây đi dạo sao?” Hồng Hà hỏi ngược lại cô, “Em nghe nói hơn năm tháng rồi hả? Có phải rất vất vả không?”

“Tam được.” Diêu Tam Tam nói, “Ăn ngon ngủ ngon.”

“Nhất định là một đứa bé hiểu chuyện.” Hồng Hà cười cười, lôi kéo cánh tay cô, đột nhiên nói: “Chị Tam, em sắp đính hôn rồi.”

Đính hôn? Đây là tin tức tốt, Hồng Hà bây giờ cũng đã hai mươi mốt tuổi, ở nông thôn, cô gái lớn việc nên làm thì phải làm, đúng là nên tập trung tìm kiếm nhà chồng rồi.

Diêu Tam Tam liền vui mừng hỏi: “Đối tượng của em? Chị có biết không?”

“Chị không biết.” Diêu Hồng Hà thoải mái nói, “Người Quý Châu, lớn hơn em một tuổi. Là công nhân ở khu nuôi dưỡng cá chạch bùn của chúng ta.”

Chỗ nuôi dưỡng cá chạch bùn đến [email protected] ngàn mẫu, Diêu Tam Tam sao có thể biết được một công nhân?

“Người Quý Châu? Thật xa đó!” Diêu Tam Tam nói, “Là khu nuôi dưỡng của chúng ta sao? Sao em  biết?”

“Người nhà bên cạnh, mấy lần anh ấy đến cùng xe tới khu ươm giống mua cá chạch bùn giống, quen mặt, sau lại gặp gỡ chỗ khác, dần dần biết.” Hồng Hà nói xong cười cười, khẽ cúi đầu, vẻ mặt này cũng không phải xấu hổ, trên mặt lộ ra chút cô đơn.

“Chị Tam, em qua đợt này sẽ đi, trở về Quý Châu với anh ấy. Lẩu cá chạch bùn bên đó rất nóng bỏng, lượng tiêu thụ lớn, anh ấy làm bên chỗ mình mấy năm, học chút kỹ thuật, cũng muốn về nhà nuôi cá chạch bùn. Mẹ em... Mở miệng muốn ba mươi ngàn đồng, cũng không bàn về lễ ra mắt hay đại khải tiểu khải gì, một bọc quần áo coi như xong, nói chờ Trụ Tử từ trung tâm quản giáo thanh thiếu niên ra, giữ lại cho Trụ Tử dùng kết hôn. Hai chúng em gom góp toàn bộ tiền lương mấy năm nay, cũng không đủ, viết giấy nợ cho mẹ, đáp ứng trong vòng hai năm trả hết.”

Như vậy sao! Quả nhiên là điệu bộ của thím ba. Diêu Tam Tam nhìn Hồng Hà, đột nhiên hơi đau lòng. Ba mươi ngàn đồng, tiền lương một tháng của một công nhân nuôi dưỡng, chẳng qua chỉ có mấy trăm đồng.

“Số tiền này, coi như em cho cha mẹ em dưỡng lão. Về sau này... Đường xa, em có thể không tới nhiều lắm, chị Tam, chị bảo trọng mình.”

Diêu Tam Tam biết, mấy năm nay thím ba tìm mấy nhà chồng cho Hồng Hà, chữ lợi đứng đầu, vĩnh viễn không bàn luận gì với Hồng Hà, xem ra hai mẹ con này, rốt cuộc cãi nhau. Hồng Hà tìm đối tượng đường xa như vậy, rất khó nói không phải muốn rời khỏi mẹ xa xa.

Hồng Hà một khi lấy chồng xa, đến Quý Châu vài ngàn dặm đường, lui về sau có thể khó mà gặp mặt được.

Diêu Tam Tam cảm thán.

“Hồng Hà, trong tay chị Tam có tiền, cho em trả hết ba mươi ngàn đồng cho thím ba, còn bao nhiêu cho các em một chút, hai em trở về Quý Châu, gây dựng sự nghiệp cho tốt.” Diêu Tam Tam vội nói, cái khác, cô cũng không biết nên giúp Hồng Hà như thế nào rồi.

“Không cần, chị Tam. Chị đã giúp em rất nhiều.” Diêu Hồng Hà cười cười, nói, “Chúng em, phải tự mình đứng lên.”

Mấy năm nay gia đình thay đổi, quá trình tâm trí mấy năm, cô nhóc Hồng Hà này, hình như thành thục rất nhiều!

Diêu Tam Tam suy nghĩ một chút, cũng không miễn cưỡng con bé, ý tưởng tự lực cánh sinh của con bé đương nhiên tốt. 

Hai người nói một chút, trời lạnh, Bào Kim Đông gọi cô về nhà.

Đêm đó Diêu Tam Tam lấy bộ vòng đeo tay vàng của mình ra, gọi Hồng Hà, đưa cho con bé.

Diêu Hồng Hà mới đầu từ chối không nhận, Diêu Tam Tam chỉ nói: “Cầm đi, em cứ đi như vậy, cũng còn không làm tiệc mừng quà cưới, đến bên kia làm việc vui, coi như chị Tam đưa cho em lễ vật kết hôn.”

Chọn bộ vòng vàng già kia, Diêu Tam Tam đơn giản nghĩ rằng, nếu vợ chồng son Hồng Hà gây dựng sự nghiệp thuận lợi, thời gian thoải mái, thì cũng chỉ là một kỷ niệm mà thôi. Nếu vợ chồng son gặp phải khó khăn gì, vòng tay này, đáng tiền hơn bao nhiêu đồ khác, cũng dễ dàng bán lấy tiền ngay lúc đó.

Mười bảy tháng giêng Diêu Hồng Hà rời nhà, mang theo vòng tay vàng Diêu Tam Tam cho cô, cầm theo một bọc nhỏ không lớn, trong túi xách chính là quần áo của cô. Diêu Tam Tam cuối cùng không nhìn thấy đối tượng của Hồng Hà, Bào Kim Đông nói, anh từng thấy, là một thằng nhóc rất thực tế.

Hồng Hà mới đi mấy ngày, hai mươi hai tháng giêng, giữa nửa đêm, bà nội Diêu ngừng thở, trước khi chết chỉ có ông cụ Diêu ở bên cạnh.

Diêu Liên Phát chạy tới vào canh năm, nhớ tới thê lương lúc mẹ mình đi, nhịn đau không được khóc một trận. Náo thì náo, loạn thì loạn, dù sao vẫn là mẹ ruột của ông.

Diêu Liên Phát là con trưởng, lập tức vội vàng chuyện đưa linh cữu.

Tất cả tiêu xài, không thể trông cậy vào nhà chú hai và chú ba tự giác, Diêu Liên Phát cũng nắm lấy, đơn giản một chút tiền, lúc này mới sang năm mới, nhà họ Diêu ai cũng không muốn so đo, chỉ cần yên ổn không sinh chuyện đưa tiễn người xuống là tốt rồi.

Nhìn qua chú hai Diêu bây giờ, xem ra già hơn Diêu Liên Phát mười mấy tuổi rồi, nhìn tinh thần, đầy bụng chua xót, chỉ buồn bã khóc. Mà chú ba Diêu, hoàn toàn là dáng vẻ tê liệt, mặt không chút thay đổi.

Những chuyện này, Diêu Tam Tam đều nghe Bào Kim Đông nói, anh là cháu trai trưởng, đương nhiên phải đi để tang di@en*dyan(lee^qu.donnn) đưa ma, Diêu Tam Tam mới đầu suy nghĩ, có phải cô cũng phải chuẩn bị một chút, đi theo đưa ma không.

“Con không phải đi! Con mang thai đứa bé đó, phụ nữ có mang, theo quy củ phải kiêng kỵ người qua đời, không thể đụng phải đứa bé.” Diêu Liên Phát về nhà lấy tiền, nói một câu như thế với Diêu Tam Tam.

“Đây là phong tục, ai cũng không thể nói cái gì.” Trương Hồng Cúc cũng nói, “Vốn sau khi hỏa táng, vẫn có thể đi, nhưng bây giờ thân thể con không phải bình thường, cũng năm, sáu tháng rồi, hoàn cảnh tang sự kia, vẫn không đi thì tốt hơn. Lại nói đi khó tránh khỏi phải dập đầu quỳ xuống, con cũng không dễ dàng.”

Diêu Tam Tam lại chuyển ánh mắt hỏi thăm sang Diêu Liên Phát, Diêu Liên Phát cũng nói: “Mẹ con nói đúng lắm, cũng đừng đi. Cái gì gọi là hiếu, cái gì gọi là bất hiếu? Khi còn sống, chúng ta cho ăn cho uống, có bệnh chúng ta điều trị, người chết như đèn tắt, chăm sóc đứa bé trước quan trọng hơn.”

Cứ như vạy, Diêu Tam Tam liền không đi, cô ở nhà, nghe tiếng kèn tang sự từ nơi xa, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của bà nội Diêu, lại phát hiện gương mặt của bà nội Diêu trong ấn tượng đó, mơ hồ không rõ.

Cô vuốt vuốt bụng, đi bộ vòng quanh sân, có người gõ cửa, cô ra mở cửa chính, mẹ Bào bưng nồi đun nước tiến vào, cười gọi cô: “Chưng canh gà đen táo đỏ cho con, mau thừa dịp còn nóng uống vào, bổ máu. Kim Đông đi theo túc trực bên linh cữu, đặc biệt gọi điện thoại về nhà, kêu mẹ chuẩn bị cơm cho con ăn.” Mẹ Bào nói xong chép chép miệng, không nhịn được trêu ghẹo con trai, “Con trai của mẹ đây, vẫn còn chưa yên tâm với chính mẹ đẻ mình đâu, con nói mẹ có thể để cho con đói bụng sao? Vốn định gọi con tới trong nhà ăn, sợ nhà chúng ta nhiều người, náo loạn con không yên tĩnh.”

Được rồi, cô là gấu trúc, Diêu Tam Tam bây giờ đã sớm tự biết rõ rồi.

Hai mẹ chồng nàng dâu vào phòng, mẹ Bào đi cầm chén, Diêu Tam Tam giơ nắp nồi lên nhìn nói: “Mẹ, mẹ gọi cái này là canh gà đen táo đỏ sao?”

“Con đấy?” Mẹ Bào vội vàng tới, đưa đầu nhìn một chút, nói, “Mẹ hầm một buổi chiều, không dám cho nhiều gia vị gì, Tiểu Song em dâu con nói, gia vị nhiều phụ nữ mang thai ăn không ngon, con nếm thử một chút, thích hợp ăn chứ.”

“Không phải, mẹ cái này...” Diêu Tam Tam cười nghĩ tới từ hình dung, “Mẹ, cái này không gọi là canh, trừ táo đỏ, vốn tất cả đều là thịt gà có được không?”

“Ôi, chỉ uống chút nước canh suông sao có thể uống no? Con không nghe người ta nói sao, mẹ mang thai, ăn mười lăm, hai người ăn cơm đó, vẫn không thể có thể ăn?”Mẹ Bào nói, bới thêm một chén nữa, cười khích lệ Diêu Tam Tam: “Ăn mau, một con gà này, ăn no làm đồ ăn vặt, cũng ăn hết.”