Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 17: Ngủ lại




Khu nhà Lâm Trạch ở đường Tân Bình, là đất khai phá trước đây của Quan Ý, khu vực tốt, thiết bị vật chất cảnh vật xung quanh là loại tốt nhất, cách trụ sở chính của Quan Ý có 20 phút đi xe.

Chính Quan Triệt ở lại, nhưng ngày thường anh đều về nhà, thỉnh thoảng đi công tác hoặc là xã giao quá muộn, mới ngủ lại ở đây.

Có một khoảng thời gian không trở về, gần như trong tủ lạnh không có gì. Nhưng định kỳ có người tới nhà quét dọn, nơi nơi đều rất sạch sẽ.

Nguyễn Hâm Kiều vụng trộm quan sát đường đi, ghi nhớ thật kỹ địa chỉ, đến bãi đỗ xe lập tức lại nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Kêu vài tiếng không tỉnh, Quan Triệt khoác áo ngoài cho cô, cúi người ôm lấy cô. Thật sự là rất nhỏ, cảm giác ôm lấy rất mềm mại nhẹ nhàng, giống con mèo nhỏ.

"Ưhm..." Như là trong lúc ngủ đang mơ, Nguyễn Hâm Kiều rầm rì vài tiếng, ở trong lòng anh giật giật, hai tay vô thức vòng qua ôm cổ anh.

Quan Triệt ôm cô rảo bước vào thang máy, có chút khó khăn khi ấn tầng lầu.

Nguyễn Hâm Kiều vụng trộm ngắm ngắm, hở, tầng 33.

Động tác quay đầu của cô rất nhỏ, nhưng Quan Triệt vẫn phát hiện, cúi mắt nhìn lại, cô đã dựa trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào áo sơ mi trắng của anh, vì hiệu quả của ngọn đèn, phát ra ánh sáng óng ánh. Ánh mắt khép chặt, lông mi nhẹ nhàng run lên.

"Tỉnh?" Hắn hỏi.

Người làm tổ trong ngực của anh không phản ứng, chính là lông mi rõ ràng rung động lên.

Quan Triệt trầm mặc xuống, đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu ở cửa thang máy —— tinh thần của anh tỉnh táo, mặt mày sáng rõ, chỉ mới ôm qua một người vừa gặp mặt vài lần, hơn nữa chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư phụ nữ, cô đơn giản yếu đuối, liền giống như bị ma quỷ ám đưa cô tới khu nhà của mình.

Bây giờ bản thân càng không giải thích được, biết rõ cô giả bộ ngủ, lại không đành lòng chọc phá.

Đúng là bị ma quỷ ám mà.

Dùng vân tay mở khóa cửa, mở cửa. Đèn trong phòng được lắp hệ thống điều khiển nối liền với cửa, lập tức rực sáng.

Quan Triệt thay dép lê, ôm cô vào phòng khách, lần mò đi đến bên giường, chậm rãi để người trên giường.

Khi rời khỏi đột nhiên tay bị bắt lại, anh cúi đầu, trong bóng đêm thậm chí không thấy rõ động tác của cô, chỉ có thể dựa vào cảm giác mềm mại trên tay mà phán đoán, chắc là bị cô kéo tới gò má cọ xát.

Trong lòng bàn tay ngứa ngáy, Quan Triệt rút tay về, không dấu vết đặt vào trong túi.

"Phòng tắm có nước ấm, tắm rửa xong nghỉ ngơi sớm một chút."

Trên giường vang lên vài tiếng sột soạt, tiếp theo là một âm thanh mềm yếu: "Ưhm..."

Quan Triệt xoay người, đi tới cửa bị cô gọi lại.

"Học trưởng, có thể giúp tôi mở đèn không?"

Anh đưa tay ấn chốt mở ở cạnh cửa, sau đó đi ra, không thèm liếc mắt một cái.

Nguyễn Hâm Kiều ở bên trong thất vọng thở dài, chính nhân quân tử có đôi khi thật sự rất đáng ghét.

Trong phòng trang trí đơn giản, không có một hạt bụi nhỏ, sạch sẽ như trong khách sạn. Không phải là phòng ngủ của anh, Nguyễn Hâm Kiều không có hứng thú, ló đầu ra nhìn một lần, liền bỏ giày ra, cởi sạch chạy vào phòng tắm rửa.

Cô không có quần áo để thay, tắm xong dùng khăn choàng quanh người, trong tủ quần áo trống rỗng, không có cái gì cả.

Còn muốn đi tìm anh nói chuyện, chạy đi như vậy nhất định sẽ dọa anh sợ, Nguyễn Hâm Kiều không khỏi cảm thấy chính nhân quân tử không đáng yêu thêm lần nữa, làm cho tóc khô hơn phân nữa, nhìn gương sửa sang lại một chút, đi tới cạnh cửa, lặng lẽ mở cửa ra.

Trong phòng bếp có tiếng động, không biết anh đang làm cái gì.

Nguyễn Hâm Kiều giấu cơ thể phía sau cánh cửa, ôm lấy đầu đợi một lát, không thấy anh đi ra, chỉ có thể lên tiếng gọi anh.

"Học trưởng —— "

Không trả lời.

Nguyễn Hâm Kiều thanh lọc cổ họng, để cho âm thanh cao hơn liền gọi: "Quan Triệt?"

Vẫn là không động tĩnh.

"Tiểu triệt triệt..." Cô hô một tiếng, vừa hô vừa cười trộm.

Ở cửa phòng bếp có bóng người, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng thu hồi lại khóe miệng.

Anh vẫn làm vẻ mặt không cảm xúc, Nguyễn Hâm Kiều cũng không biết hắn có nghe hay không, hắc hắc cười gượng hai tiếng.

Quan Triệt đứng ở nơi đó nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Anh... Có thể cho tôi mượn bộ quần áo hay không?" Nguyễn Hâm Kiều cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng.

Quần áo của Quan Triệt để đây cũng không nhiều, phần lớn đều là tây trang, suy nghĩ một lát, cầm một cái áo ngủ cho cô.

Chiếc áo màu cà phê tơ tằm, Nguyễn Hâm Kiều mang vào phòng thì ngay lúc này vụng trộm ngửi được, có một mùi hương rất tươi mát, giống mùi hương của loại xà phòng nào đó. Cảm giác không thực, nhưng mặc vào rất thoải mái, chẳng qua ——

Nguyễn Hâm Kiều duỗi thẳng tay, nhìn thấy tay áo dài hơn nhiều so với cánh tay của mình, lại cúi đầu, nhìn hai mắt cá chân của mình gần như là bị áo choàng che phủ, chỉ lộ ra được mười ngón chân...

Càng bi thương hơn là, trước ngực trống rỗng, vùng đất bằng phẳng.

Quả thực muốn khóc.

Cô giữ cổ áo cuốn vài vòng, vạt áo miễn cưỡng tới trên mắt cá chân. Tay áo cũng cuốn vài lần, mới thấy được bàn tay.

Về phần ngực, không cứu được...

Tẩy sạch nội y rồi đứng lên, Nguyễn Hâm Kiều ôm quần áo bẩn đi ra, hỏi Quan Triệt: "Học trưởng, nơi này của anh có máy giặt không?"

Quan Triệt vừa đun xong một ấm nước nóng, rót hai chén để trên bàn, đưa tay chỉ phòng giặt quần áo cho cô.

"Anh..." Nguyễn Hâm Kiều nhìn quần tây áo sơmi trên người anh, "Anh đi thay quần áo đi, tôi giặt giúp anh."

"Không cần."

Rất đề phòng, Nguyễn Hâm Kiều "Oh" một tiếng, ôm quần áo qua cho vào máy giặt.

Lúc trở về Quan Triệt ngồi ở trên sofa, kêu cô: "Lại đây."

Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy anh lấy ra một đôi dép lê của nam mới tinh, màu cà phê, đặt bên chân của cô.

Nguyễn Hâm Kiều theo vạt áo nhấc chân đi vào, trời a, nhìn qua giống đôi dép của ba ba a.

Chân của cô nho nhỏ trắng trắng, ngón chân tròn tròn, thật đáng yêu. Quan Triệt nhìn thoáng qua liền di chuyển tầm mắt, lạnh nhạt như thường ngày lấy nước ấm đưa cho cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút."

"Anh muốn đi ngủ sao?" Thấy anh đứng lên đi về phía phòng ngủ, Nguyễn Hâm Kiều vội hỏi.

"Ừ."

"Oh..." Nguyễn Hâm Kiều ôm cốc nước, giương ánh mắt cười, "Ngủ ngon, học trưởng."

Quan Triệt liếc nhìn cô một cái, cũng thấp giọng trả lời: "Ngủ ngon."

Uống xong nước ấm trở về phòng, Nguyễn Hâm Kiều mang dép lê đi đến bên giường, đột nhiên lại dừng lại, ngược lại hướng về phía bức tường trong phòng, đặt lỗ tai dán lên trên nghe ngóng, không có động tĩnh gì.

Hiệu quả của cách âm thật tốt, Nguyễn Hâm Kiều tiếc nuối trở về trên giường nằm sấp, gọi điện thoại cho ba, nói dối là tối nay ngủ lại nhà của Dữu Liễu, sẽ không về.

Lúc trước cô cũng nhiều lần ngủ lại chỗ của Dữu Liễu, bởi vì lão ba cũng không có lòng nghi ngờ, chỉ dặn dò cô không cần gây thêm phiền toái cho cho người ta. Nhắc nhở ba uống thuốc đúng giờ, nhắc nhở ông thêm ngày mai đi đi kiểm tra lại, mới tắt điện thoại.

Vốn nghĩ rằng chơi di động chờ giặc sạch quần áo, phơi khô sẽ đi ngủ, kết quả thoáng chốc không biết ngủ từ khi nào, vừa mở mắt, trời đã sáng.

Ở trên giường mê man thêm một lát, Nguyễn Hâm Kiều dụi mắt, nhìn thời gian đã hơn mười giờ.

Đi ra tìm một vòng, quả nhiên Quan Triệt đã đi làm, nhưng để lại cho cô tờ giấy, trong nhà không có thức ăn, bảo cô tự mình đi xuống lầu ăn sáng.

Nguyễn Hâm Kiều nhìn mấy lần, cầm lấy tờ giấy đứng lên cất vào trong túi của mình.

Nàng mới không xuống dưới lầu đâu, đi ra liền không quay lại được, đừng nghĩ lừa cô, hừ!

Đi dạo quanh nhà một lần, sau đó lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Quan Triệt nhìn lén.

Trên giường rất ngay ngắn cả một nếp nhăn cũng không có, giống như tối hôm qua căn bản là không có người ngủ, nhưng Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy bên trong có hơi thở của anh, nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà cô có thể cảm giác được.

Bỗng nhiên nhớ tới quần áo của mình còn ở trong máy giặt, cô vội vã chạy tới phòng giặt quần áo, phát hiện váy của nàng váy đã được treo lên.

A, là Quan Triệt làm giúp cô sao?

Nghĩ đến vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh lấy váy của cô ra, bày ra, treo lên, Nguyễn Hâm Kiều lại nhịn không được muốn cười, sớm biết thế thì hôm qua cả nội y cũng không cần giặt tay, ném vào máy giặt, không biết vẻ mặt của anh khi cầm nó sẽ thế nào, hắc hắc.

Ở trong nhà của Quan Triệt đợi cho tới 12 giờ trưa, Nguyễn Hâm Kiều gọi điện thoại cho, mắc cỡ ngại ngùng nói bản thân đi ra quăng rác, không cẩn thận để cửa khóa lại, bây giờ trở về không được, hơn nữa bỏ quên cái túi và di động ở bên trong, chứng tỏ bản thân không thể đi vào.

Quan Triệt chỉ trả lời nói đã biết.

Nguyễn Hâm Kiều ở cửa đợi không đến nửa giờ, nghe được thang máy đinh một tiếng vang.

Đột nhiên cô đứng lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cửa thang máy, khi nhìn thấy người đi ra thì ánh mắt ảm đạm.

"Tào ca ca." Cô cười hô một tiếng.

Tào kiến cũng cười chào cô, không hỏi nhiều, giải thích một câu với cô: "Boss có cuộc hẹn với khách, đi không được." Sau đó giúp cô mở cửa.

Có khi anh sẽ tới đưa văn kiện hoặc đặt mua cái gì cho boss, cho nên cửa cũng có cài dấu vân tay của anh.

Nguyễn Hâm Kiều bắt đầu có chút ghen tị với anh, âm thầm nghĩ khi nào thì mình cũng có thể lưu dấu vân tay vào đây, có thể quang minh chính đại tự do ra vào nơi ở của anh.

"Thơm quá a." Vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm mê người của đồ ăn, Tào Kiến không khỏi hít sâu một hơi, "Em làm cơm sao?"

"Vâng."

Nguyễn Hâm Kiều nhức đầu, Quan Triệt ở nơi này không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng dụng cụ phòng bếp đầy đủ mọi thứ. Trên tủ lạnh có dán số điện thoại của siêu thị dưới lầu, cô bảo làm cho người ta đưa một ít nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị, vốn định làm một chút thức ăn ngon ở trước mặt anh biểu hiện tốt, ai biết đúng lúc anh bận việc.

Cô dùng trứng gà, phô mai còn có rau dưa nướng rau dưa trứng gà vào chén, cho vào mâm nhỏ mang ra cho Tào Kiến: "Em học theo trên mạng, anh nếm thử có ăn được không."

Đúng giữa trưa bị boss bảo lại đây mở cửa cho cô gái nhỏ, Tào Kiến ngay cả cơm cũng chưa ăn, không khách khí với cô, nhanh và gọn xử lý một cái.

"Ừ, mùi vị tốt lắm!" Hắn hướng Nguyễn Hâm Kiều giơ ra ngón cái, "Không nghĩ tới em còn có một tay nghề nấu ăn ngon đến vậy."

Nguyễn Hâm Kiều được khen rất vui, nhìn tướng ăn của anh đã biết anh chưa có ăn cơm, xới thêm chén cơm, lấy thêm đồ ăn cho anh.

Các nguyên vật liệu ở cửa hàng tiện lợi có hạn, cô chỉ làm ít món ăn, chân gà nướng, xà lách xào dầu hào, khoai tây hấp trứng gà, còn có mật trà sữa trân châu. Không tính là phong phú, nhưng mỗi món ăn đều làm tận lực, bày lên mâm con, rất đẹp mắt.

Tào Kiến cố ý nói: "Đây là em cố ý làm cho người khác, anh ăn không tốt lắm đâu."

"Không phải anh ta có hẹn ăn cơm với khách hàng sao, em lại không đói bụng, cũng không thể lãng phí." Nguyễn Hâm Kiều chu miệng, đặc biệt làm cơm cho Quan Triệt, kết quả anh không đến, nàng vẫn có chút thất vọng.

Tào kiến nở nụ cười: "Cơ bản là thời gian hẹn gặp khách là lúc 10 giờ, đến muộn một giờ, lại tương đối khó chơi, mới kéo dài tới lúc này còn chưa xong việc." Nói xong nâng tay nhìn đồng hồ, "Đã mười hai giờ bốn mươi, chắc là đã xong. Nhưng một giờ rưỡi boss còn có hội nghị, đoán chừng là cơm trưa cũng không kịp ăn."

Vừa dứt lời Nguyễn Hâm Kiều liền bay nhanh chia đều mỗi món ăn làm hai phần, sau đó sốt ruột vội vàng tìm kiếm ở phòng bếp, tìm một cái hộp giữ ấm, một bên cầm lấy một bên giục hắn: "Tào ca ca anh ăn nhanh."

Tào kiến vui vẻ, ngồi xuống nhanh chóng ăn cơm.

Nguyễn Hâm Kiều tẩy sạch sẽ hộp giữ ấm, cẩn thận chia đồ ăn ra rồi để vào, Tào Kiến đã ăn cũng gần xong.

Anh nhận hộp giữ ấm: "Em chắc chắn là không tự mình đi đưa?"

Nguyễn Hâm Kiều lắc đầu: "Buổi chiều còn cùng ba ba đi bệnh viện kiểm tra, không đủ thời gian." Cô đưa Tào Kiến ra cửa, cười khanh khách, "Đã làm phiền anh, Tào ca ca."

Tào kiến mỉm cười xua tay: "Cảm ơn em đã chiêu đãi. Hi vọng lần sau còn có cơ hội dùng cơm."