Lúc Bàng Suất nghe Hoa Kì tự nguyện đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng thì cả người đều mê mang, một mặt bội phục tình cảm của cậu đối với Trang Hào, còn mặt kia hắn lại cảm thấy đáng giá thay Trang Hào.
Nhưng mà, bội phục thì bội phục, nhưng hắn chắc chắn không thể để Hoa Kì đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng, ngộ nhỡ không tìm được Trang Hào lại bồi thêm Hoa Kì vào, lương tâm hắn không chấp nhận được.
Bàng Suất lôi cánh tay Hoa Kì lui về phía sau một đoạn ngắn, tìm nơi không người mới tức giận nói, “Hoa Kì, cậu là đồ ngốc sao,”
Hoa Kì gật đầu một cái,”Tôi ngốc đấy, sao nào, “
Trán Bàng Suất nổi gân xanh, “Cậu giỏi, gặp phải chuyện như vậy cậu làm gì được, cậu xem nơi này nhiều người nhà như vậy, có ai muốn đi như cậu không?”
Hoa Kì liếc bốn phía: “Bọn họ là bọn họ, dù sao tôi sẽ không ở chỗ này khóc lóc nỉ non, có hơi sức kia không bằng đi xuống tìm người.”
“Bớt mẹ nó vô nghĩa đi, cậu đàng hoàng đứng đợi ở nơi này cho tôi, tôi đợi với cậu.”
Hoa Kì hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Không chờ được, tôi chỉ muốn đi theo.”
Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Tổ tông, tôi van cậu, cậu xác định Trang Hào có ở dưới giếng hay không đã rồi nói, ngộ nhỡ hôm nay anh ta không xuống giếng, cậu lại đi xuống thì chẳng phải Trang Hào sẽ liều mạng với tôi sao?”
Hoa Kì cảm thấy Bàng Suất nói rất hợp lý, kiềm chế vội vã trong lòng nói: “Tìm người hỏi một chút đi.”
Cuối cùng Bàng Suất cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời ổn định tổ tông này.
Bàng Suất mang theo Hoa Kì lướt qua đám người tìm được bảo vệ, hỏi thăm một phen, thật đúng là trời không chiều lòng người, Trang Hào quả thật xuống giếng, hôm nay còn làm cả ngày.
Bàng Suất len lén đánh giá Hoa Kì, nghĩ thầm lúc này không ngăn được rồi.
Bất đắc dĩ, Bàng Suất len lén gọi điện thoại, kéo rất nhiều quan hệ cuối cùng cũng tìm được người quen trong mỏ, trằn trọc một phen, Bàng Suất quyết định đi xuống cùng Hoa Kì.
Người Bàng Suất quen là đội trưởng khu mỏ, trước khi đi theo đội cứu hộ xuống, người nọ dặn dò Bàng Suất và Hoa Kì, hai người không phải là nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp cho nên xuống dưới phải nghe theo chỉ huy, đừng đi loạn khắp nơi.
Bàng Suất và Hoa Kì đồng ý, thay đồng phục làm việc mang theo đèn mỏ cùng nón an toàn liền theo đội ngũ đi xuống.
Quả thật, tình huống dưới giếng thê thảm không nỡ nhìn, lối đi của xe cáp bị tảng đá cùng than đá phá hỏng, đội cứu hộ dùng hết biện pháp cuối cùng mở ra được một con đường nhỏ đi ra ngoài. Bàng Suất nắm thật chặt tay Hoa Kì, theo đội ngũ xuống dưới giếng, dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, càng đi xuống mùi khí than càng đặc, may nhờ đội cứu hộ tùy thân dẫn theo mặt nạ trừ độc, chia cho mỗi người một cái mang vào liền tiếp tục gian nan đi về phía trước.
Đội cứu hộ đi vào trước đã nghiên cứu cặn kẽ địa hình, tập trung cứu hộ ở nơi làm việc, còn những nơi không quan trọng chỉ có thể làm sơ bộ, dù sao phải tận dụng thời gian ít ỏi tranh thủ cứu ra nhiều người nhất.
Đường đi của ray xe cáp dưới giếng sớm bị tảng đá và than đá bịt kín, đến một chỗ đoàn người đều phải tập trung hỏa lực tiến hành khuân vác, Hoa Kì và Bàng Suất đương nhiên cũng không tị hiềm, hai người tham dự giúp một tay đào đường hầm.
Trong bóng tối, chỉ có một bóng đèn trên đầu phát sáng, đào lấy đào để có thể thấy tay hoặc chân lộ ra phía dưới, càng sâu là đầu, cảnh này khiến trong lòng mỗi một người cứu hộ đều khẽ run rẩy, nhưng cùng với đó là vui mừng, bởi vì bị chôn thời gian ngắn nên bây giờ được moi ra thật là chuyện tốt.
Hoa Kì nhìn người này tiếp người kia được moi ra khỏi trong đất đá, lại một người được đưa lên mặt đất, tâm tình của cậu lại càng khẩn trương hơn, bởi vì trong đám người này không có ai là Trang Hào. Đối với cậu, thời gian càng dài tỷ lệ sống sót càng mong manh, nhưng cậu không vội được, dù gấp cũng không thể dùng.
Dưới giếng tối đen, thời gian bất tri bất giác trôi qua hồi lâu, dù sao Hoa Kì chưa từng làm công việc dùng thể lực như vậy, vóc người lại không khỏe mạnhbằng Bàng Suất và những nhân viên cứu hộ khác, có thể chịu đựng đến bây giờ đã thực không dễ.
Công việc cứu hộ còn đang tiếp tục, nhưng bọn họ cũng là người, cho nên lúc một nhóm nhân viên cứu hộ khác xuống liền nghỉ ngơi tại chỗ rồi, tiếp đó có người phát nước và thức ăn, một chai nước suối cùng một cái bánh bao. Đoàn người đều nhanh chóng giải quyết bữa cơm ở nơi đầy mùi khí than, sau đó lại bắt đầu một vòng cứu hộ mới.
Ăn xong Hoa Kì lại có sức lực, tập trung tinh thần trên từng người được cứu ra ngoài, dù mặt bọn họ đen tới thế nào, Hoa Kì vẫn có thể phân biệt ra người này không phải là Trang Hào từ ánh mắt đầu tiên.
Thật ra Hoa Kì không kiên cường như bề ngoài, nội tâm của cậu đang cầu khẩn, thỉnh thoảng lẩm bẩm đôi câu, ông trời phù hộ, để Trang Hào bình an vô sự.
Bàng Suất cách Hoa Kì tương đối gần, thỉnh thoảng có thể nghe được cậu đang lẩm bẩm gì đó. Cứu người đồng thời Bàng Suất luôn có thể khắc từng cử động thậm chí là biểu cảm của Hoa Kì vào trong đầu, bởi vì sợ nếu hắn không chú ý thì Hoa Kì cũng xảy ra chuyện.
“A...... Nơi này có người, mau đưa cáng tới đây, hắn bị kẹp giữa xà ngang.” Trong bóng tối đột nhiên có người la một câu.
Hoa Kì dấy lên hi vọng lần nữa, Bàng Suất đi theo chạy tới.
Trong bóng tối, một người bị hai cột gỗ kẹp giữa, nửa người lộ bên ngoài, nón an toàn trên đầu không biết đã đi đâu, trên mặt lấm tấm bụi đen. Lúc Hoa Kì thấy người trong bụng liền vừa mừng vừa sợ, vì đây không phải là ai khác, chính là Trang Hào.
“Anh......” Hoa Kì vội vàng tháo mặt nạ, gào thét vọt tới, ai ngờ dưới chân bị vấp một cái, trọng tâm không yên Hoa Kì liền té xuống, tiếp theo là một cơn đau đớn thấu tâm khiến cậu không nhịn được hô lên.
“Hoa Kì” Bàng Suất nghe được tiếng gào của Hoa Kì liền chạy tới, nói chạy có chút dễ dàng, thật ra Bàng Suất là bò tới. Đợi bò đến bên cạnh Hoa Kì hắn liền mắng: “Cậu giỏi, cậu không thể chậm một chút sao?” Bàng Suất kéo Hoa Kì lên, dùng đèn trên đầu quan sát Hoa Kì: “Có chuyện gì không?”
Hoa Kì cắn răng, ngay cả khi trên mặt đen như mực cũng có thể nhìn cậu khổ sở.
“Sao? Rốt cuộc có chuyện gì.” Bàng Suất gấp gáp nói.
Một lúc lâu Hoa Kì mới chậm rãi giơ tay lên, bàn tay phải của cậu bị một cây đinh đâm xuyên qua, đang chảy máu ra ngoài, hòa lẫn với muội than.
Bàng Suất gấp gáp nói: “Không có chuyện gì, chúng ta đi theo Trang Hào ra ngoài thôi.” Bàng Suất đỡ Hoa Kì đứng lên, dặn dò: “Cậu đứng ở đây, tôi và bọn họ đem Trang Hào ra.”
Hoa Kì cầm tay nói: “Không cần để ý đến tôi, cứu anh ấy trước.”
“Thao, tôi biết rồi.” Bàng Suất xoay người chạy tới.
Lúc này, đội cứu hộ đã cạy mở hai cột gỗ, lộ ra khe hở đủ để kéo Trang Hào từ bên trong ra ngoài. Đoàn người cùng nhau kêu một hai ba, tiếp đó dùng sức kéo Trang Hào ra ngoài khe hở.
Một khắc Trang Hào được kéo ra, Bàng Suất chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trang Hào hình như là may mắn, anh không bị chôn ở trong đất đá mà bị kẹp giữa hai cột gỗ, Bàng Suất cảm thấy anh vẫn hô hấp, đợi cáng được mang tới, Bàng Suất và một người khác một trước một sau mang Trang Hào đi ra ngoài, lúc đi qua Hoa Kì liền nói: “Đi theo tôi, cẩn thận lạc đường.”
Hoa Kì gật đầu một cái, dùng cánh tay không bị thương kéo vạt áo Bàng Suất, bước chân gian nan đi tới.
Rốt cuộc thì cũng ra ngoài, vừa ra tới mới biết đã là nửa đêm, bên ngoài vẫn rất nóng, nhưng so với dưới giếng đã là thiên đường.
Nhân viên cứu hộ không ít người đều chờ đợi nơi này, đợi bọn họ vừa đi ra liền tới, nhanh chóng kiểm tra một chút cho Trang Hào liền chuyển dời đến xe cứu thuơng, Hoa Kì và Bàng Suất theo sát phía sau, đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, trong lối đi nhỏ chật ních người nhà và công nhân xảy ra sự cố được cứu lần này, Trang Hào đang nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Một nháy mắt thấy cửa phòng cấp cứu đóng lại, cuối cùng Hoa Kì cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó buông mình té xuống.
Hoa Kì dựa vào tường mà ngồi, nón an toàn trên đầu đã rớt xuống một nửa, giắt ngang trên đầu, khuôn mặt đầy vết đen xám rốt cuộc cũng thấy được một chút xíu vui sướng.
Bàng Suất mệt không nhẹ, dựa vào tường đứng móc ra điếu thuốc trong túi quần, ngậm lên môi mới phát hiện trước khi xuống giếng đã ném bật lửa rồi.
“Ai......” Bàng Suất dùng chân đá đá Hoa Kì: “Tay không đau sao? Tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.”
Nghe vậy, Hoa Kì cúi đầu nhìn qua tay phải của mình, nói thật, bây giờ đã hết đau, sớm chết lặng. Nhưng mà...... Cái đinh đâm vào trong tay nhìn thật dọa người.
Bàng Suất thấy Hoa Kì sững sờ, bất đắc dĩ thở dài, tiện tay ném thuốc ra ngoài cửa sổ, tiếp đó đưa tay lôi Hoa Kì khỏi mặt đất: “Đi, tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.” Bàng Suất tha Hoa Kì rời khỏi phòng cấp cứu, nhưng ánh mắt Hoa Kì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
“Được rồi, Trang Hào không chết được, cậu suy nghĩ cho bản thân mình một chút đi.”
Hoa Kì bị Bàng Suất mạnh mẽ dẫn tới phòng cấp cứu, bác sỹ lấy cái đinh dài hai tấc ra khỏi lòng bàn tay Hoa Kì, băng bó tiêm phòng xong lại chuyền chai nước chống viêm. Vừa ghim kim chuyền xong Hoa Kì liền cố chấp muốn tới phòng cấp cứu chờ Trang Hào ra ngoài. Bàng Suất không thể làm gì cậu đành giúp cậu cầm chai truyền nước đi tới cửa phòng cấp cứu lần nữa.
Hoa Kì ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa không chịu dời đi nửa phần.
“Có đói bụng không?” Bàng Suất mệt mỏi nói.
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không đói bụng.”
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Thao, tôi thật sự không biết nói cậu thế nào, cậu mới là đàn ông đích thực.” Bàng Suất cười đùa, chỉ để Hoa Kì có thể thư thái một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoa Kì không biết đã đợi bao lâu, đến khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sỹ từ bên trong đi ra tháo khẩu trang nói: “Các người là người thân của Trang Hào?”
“Phải” Hoa Kì đứng lên, lo lắng nói: “Anh của tôi sao rồi?”