Chuyện của Chương Thỉ gác qua một bên không nói tới, uống một lúc, Bàng Suất đã bắt đầu gà gà say, vào lúc này lại đang lo lắng đến việc mẹ mình ngã bệnh nằm viện, các chuyện xảy ra liên tiếp khiếm Bàng Suất thở không nổi.
Nhưng mà, có một điều hắn không bao giờ ngờ rằng, ở gần thì chẳng gặp nhau mấy, tự dưng lại gặp ở nơi này, vô tình gặp Trang Hào cùng Hoa Kì, đời thật nhiều cái không ngờ được. Bình thường gặp mặt là kẻ thù, bây giờ ngồi ăn hàn huyên như bạn tri giao, đúng như câu nói, trên thế giới này, không có ai vĩnh viễn là kẻ thù, cũng chẳng có ai là bằng hữu suốt đời cả.
Nhìn lại Trang Hào, tâm tình hai người bây giờ quả thật là giống nhau, mặc dù bên cạnh còn có Hoa Kì, nhưng rất nhiều lời anh là không thể nói với Hoa Kì. Anh tình nguyện đem toàn bộ đau khổ và buồn bực cất dấu trong lòng cũng không nguyện ý than thở nửa câu với Hoa Kì, đây là chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của anh. Mà thực sự, Trang Hào cũng muốn tìm một người nói những tâm sự chất chứa ở trong lòng. Trước kia anh từng nghĩ tâm sự với Quách Tĩnh, nhưng Quách Tĩnh quả thật không phải là người có thể tâm sự quá nhiều, có lúc cậu ta thật không biết điều, rất lỗ mãng, nói không chừng bị người đâm mà miệng vẫn sẽ không ngừng được, toàn làm ra những điều dại dột.
Cùng một thời lận đận, thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này Trang Hào cùng Bàng Suất chạm mặt đều do trời cao an bài, từ thù địch thành anh em trên bàn nhậu, đó cũng có thể coi là duyên phận đi.
Trên bàn rượu, Trang Hào và Bàng Suất nâng ly cạn chén uống khí thế ngất trời, mà Hoa Kì ngồi một bên lặng lẽ bồi rượu, trong lòng buồn bực cũng chẳng chen vào chuyện của hai người, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười đáp lại chuyện của bọn họ. Như Bàng Suất nói, ưu điểm lớn nhất của Hoa Kì là rất hiểu chuyện, dù ở đâu cũng không gây phiền toái cho người khác, thật là hiếm có khó tìm.
Trang Hào tương đối đồng ý với lời nhận xét của Bàng Suất, hiếm có khi nào Trang Hào kéo lấy cậu giữa chốn công cộng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bàng Suất nhìn động tác thân mật của bọn họ, yêu thích và ngưỡng mộ vô cùng, không khỏi chậc 1 tiếng, tiếp tục ngửa đầu uống hết một li rượu, cảm giác cay xè kéo dài từ miệng xuống dạ dày, trên thực ra là đang cố che giấu cảm xúc của mình, dường như không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được cảm xúc trong lòng hắn bây giờ.
Bữa cơm này kéo dài đến hơn chín giờ, vừa đúng thời gian đông khác của quán ăn nhỏ. Mà lúc này hai người kia đã uống say mèm rồi, dưới mặt bàn rải đầy các chai rượu rỗng, thấy hai người kia chắc không có ý kết thúc cuộc hàn huyên tâm sự này, bất đắc dĩ, Hoa Kì không thể làm gì khác hơn là tự đi tính tiền, phải mất rất nhiều sức lực mới lôi được 2 con ma men này từ quán ra ngoài.
Hoa Kì nghĩ thầm kéo hai người về nhà trước, sau đó để bọn họ ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ nghĩ thì như vậy, nhưng tắc xi chạy đầy đường chẳng ai chịu chở bọn họ cả, thử nghĩ, nếu như Hoa Kì là một tài xế, chắc chắn cũng chẳng chịu chở 2 con ma men này đâu? Ngộ nhỡ ói ở trong xe, mất công phải đi dọn 1 đống bầy nhầy, kinh chết đi được.
Hoa Kì đứng ở trên đường cái hơn nửa ngày, tức giận nhẫn nhịn mãi mới ngăn được một chiếc xe ba bánh chở thóc đang đi. Hoa Kì thương lượng với tài xế một lúc, lúc này mới xem Bàng Suất và Trang Hào như 2 con heo nhét vào phía sau toa xe, sau đó xe lăn bánh về nhà.
Chuyện cũng không đơn giản như tưởng tượng, hai con ma men nốc đầy rượu, ầm ĩ không thôi, lại vật lộn điên hơn nửa tiếng đồng hồ. Lúc vừa mới vào cửa, hai người như cùng hẹn trước, đồng thời ói hết ra, đợi sau khi bọn họ ói xong, Hoa Kì liền nhìn ra ngoài cửa cảm thán, người tốt cuối cùng vẫn phải chịu thiệt thôi.
Hoa Kì biết rõ tâm tình bọn họ không tốt, dù thế nào cũng phải có chỗ phát tiết, nhưng uống say như vậy cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Nếu biết trước sẽ thành như bây giờ, Hoa Kì nên ngăn bọn họ ngay từ đầu, để cho bọn họ uống một tí thôi.
Hoa Kì một trước một sau kéo hai người vào nhà, sau khi trải chăn trải chiếu đàng hoàng mới đưa bọn họ vào nằm, sau đó đành phải tự mình đi dọn dẹp bãi chiến trường.
Hoa Kì chổng mông quét dọn bãi nôn vào trong thùng giác, lấy nước cọ sạch mặt đất, mạnh tay khiến bàn chải cọ kêu soàn soạt liên tục. Lúc cậu đang tập trung làm việc, cách đó không xa có tiếng người cười dài vọng lại.
Hoa Kì buồn bực nghiêng đầu sang, nhìn thấy Cao Quân đang đứng đấy cười đểu.
“Anh cười cái gì?” Hoa Kì buồn bực nói.
Cao Quân khẽ nhíu mi: “Hoa Kì, anh cậu uống rượu sao?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Ừ, uống nhiều lắm, hơn chục chai chứ ít gì.”
Cao Quân híp mắt cười: “Tôi thấy còn một người nữa, là ai vậy?”
“A, là một người bạn cũ ý mà.” Hoa Kì vừa nói vừa cọ rửa mặt đất.
Cao Quân gật đầu một cái, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hắn có thích nam không?”
Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên: “Anh đừng có nghĩ, hắn là trai thẳng, vốn không có hứng thú với đàn ông.”
Cao Quân rất không đồng tình, bĩu môi: “Tôi đã nói cái gì đâu, sao cậu phản ứng mạnh như thế? Hay...” Cao Quân không biết xấu hổ nhướng mày, cười giỡn nói: “Cậu và hắn đang léng phéng với nhau?”
“Anh đừng có mà nói bậy, tôi với hắn chẳng xấu xa thế đâu.” Hoa Kì bị Cao Quân nói như thế cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng dọn dẹp thật nhanh, nhanh chóng đi vào nhà tránh mặt Cao Quan.
Hoa Kì vừa vào nhà liền đơ một lúc, hai ông tướng nằm ngủ không có hình tượng tí nào. Người nằm sấp, người kia chổng vó lên trời, trong không khí toàn mùi rượu.
Hoa Kì thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là ôm chậu rời khỏi phòng lần nữa.
Mệt nhọc cả ngày, cả người Hoa Kì dính đầy mồ hôi, đành đi tắm rửa qua một chút. Lúc tắm xong còn gặp phải Giang Hạo vừa mới về. Giang Hạo ôm một túi trái cây, bắt gặp Hoa Kì từ trong phòng tắm đi ra thì hơi ngạc nhiên: “Tắm à?”
“Ừ, tắm.”
Giang Hạo cười cười, giơ tay lên nói: “Có trái cây ướp lạnh đây, cậu muốn ăn quả gì?”
Hoa Kì cùng Giang Hạo biết nhau đã khá lâu, vừa là bạn cũng là thầy trò, rất tự nhiên cười nói: “Sầu riêng đi.”
Giang Hạo cười mở túi ra, lấy hộp sầu riêng đưa cho Hoa Kì, mắng đùa: “Thằng nhóc cậu khôn lắm cơ, sầu riêng bây giờ đắt lắm đấy.”
Hoa Kì cợt nhã nói: “Sao nào? Không muốn cho à?”
“Sao lại không cho, mau ăn đi.” Giang Hạo đưa sầu riêng tới.
Hoa Kì nhận lấy, hít hà, nói: “Người khác đều chê mùi sầu riêng hôi, nhưng tôi lại không thấy như vậy, rất thơm, nhỉ?”
(Snoo: ta đã cố nhưng không thể nào mê nổi cái mùi sầu riêng, ăn thì được, mỗi tội vừa ăn vừa phải bịt mũi)
“Tôi cũng thấy nó rất thơm.” Giang Hạo nhìn Hoa Kì khẽ mỉm cười: “Được rồi, lấy về ăn đi, tôi cũng mang sang cho Cao Quân một ít.” Nói xong, Giang Hạo xách đồ đi đến chỗ Cao Quân.
“Cái đó......” Hoa Kì muốn nói lại thôi.
Giang Hạo nghe tiếng dừng bước, tò mò quay đầu lại: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Hoa Kì do dự một hồi lâu: “Ưkm, thật ra thì, Cao Quân thật sự rất thích anh, nhưng anh ấy sợ anh không ưng anh ấy thôi.”
“Tôi biết.” Giang Hạo mím môi: “Được rồi, chuyện của chúng tôi cậu đừng quan tâm, mau về đi.”
Nhìn bóng lưng Giang Hạo, Hoa Kì có cảm giác nói không nên lời, mặc dù cậu và Cao Quân quen nhau không lâu nhưng cậu vẫn có thể hiểu tình cảm của Cao Quân. Cậu và Cao Quân mặc dù đều ở dưới (bi đè),nhưng dầu gì cũng là một người đàn ông, lúc chưa quen Trang Hào, cứ nhìn thấy trai đẹp là 2 mắt sang như sao. Cho nên nói, Cao Quân một khi đã xác định được mục tiêu, một khi có người nguyện ý muốn hắn rồi, mục tiêu dĩ nhiên sẽ cố định.
Cho nên nói, Hoa Kì cũng muốn giúp anh ta một chút.
Hoa Kì đưa sầu riêng về phòng, Trang Hào và Bàng Suất vẫn đang say sưa giấc nồng. Cậu để chậu xuống đất, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa vào tường, vừa ăn vừa hưởng thụ không gian yên tĩnh.
Hoa Kì rất ít khi ăn sầu riêng, thứ nhất là vì quá đắt, thứ hai là mỗi lần ăn sầu riêng thì lại làm cho phòng bay đầy mùi, bị mẹ mắng hơn nửa tiếng mới xong. Giang Hạo cho Hoa Kì thật đúng lúc, vài miếng liền chén hết sạch, hài lòng, Hoa Kì liền mặc quần cộc trùm chăn ngủ ở chân tường.
Nửa đêm, Hoa Kì nóng quá tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi, trước ngực còn có một cánh tay đang đè lên, mở mắt liền giật mình.
Hoa Kì từ từ nghiêng đầu qua, liếc nhìn Bàng Suất đang nằm bên cạnh, hắn ngủ trầm ổn, hô hấp đều đều.
Hoa Kì nhẹ nhàng nhấc tay Bàng Suất ra, từ từ bỏ vào trong chăn, mãi mới thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này, Hoa Kì làm thế nào cũng không ngủ được, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà.
“Ưm......” Bàng Suất rên lên một tiếng, đột nhiên giơ cánh tay lên, xoay thân hình, cánh tay lần nữa khoác lên trên người của Hoa Kì. Lúc Hoa Kì đang định tránh ra, bắp đùi Bàng Suất cũng theo tới, thật giống như cả người cậu đều bị hắn kéo vào trong ngực.
Hoa Kì không thích cảm giác này tí nào cả, thử đẩy Bàng Suất một cái nhưng không có hiệu quả gì.
Bất đắc dĩ, Hoa Kì chỉ có thể dùng sức đẩy hắn ra. Bất chợt, Hoa Kì cảm thấy được điều gì đó, vừa nghiêng đầu liền thấy một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của mình từ trong con ngươi của hắn.
“Anh........ anh đã tỉnh?” Hoa Kì lúng túng nói.
Bàng Suất mở trừng hai mắt không lên tiếng.
“Anh khát không? Tôi lấy nước cho anh uống nhé?” Hoa Kì không biết nói gì hơn.
Bàng Suất vẫn như cũ không lên tiếng, cánh tay ôm thật chặt Hoa Kì.
Hoa Kì cố gắng lách ra, nhỏ giọng nói: “Anh định làm gì?”
“Không có gì.” Bàng Suất nhỏ giọng đáp lại, cánh tay lại ôm càng thêm chặt. Một lát sau, Bàng Suất tới gần, cằm chống trên bả vai Hoa Kì, nói: “Hoa Kì, để tôi ôm 1 lát.”