“Jack, anh yêu em, cho nên lần tới khi anh ích kỷ muốn trói chặt đôi cánh của em, hãy nhắc nhở anh.”
————–
Nói xong Cal lập tức dập ống nói trên tay xuống.
Không lâu sau ngoài cửa truyền tới tiếng phun nước, từng đợt thét chói tai vang lên, rất nhanh nhà Hockley đã yên tĩnh trở lại.
Cal thỏa mãn tươi cười ra ngoài cửa bắt tay trưởng cục cảnh sát: “Cảm tạ ngài đã mang lại yên bình cho một công dân Mĩ.”
Cục trưởng cục cảnh sát gật đầu, sau đó anh lấy ra một quyển sổ, nhỏ giọng nói: “Có thể để cậu Dawson ký tên cho tôi không? Vợ tôi là di dân Đức, cô ấy rất thích tranh của cậu Dawson.”
Động tác của Cal dừng một chút, sau đó khôi phục nụ cười vừa ôn hòa lại dối trá: “Cảnh trưởng, tôi nghĩ ngài hiểu lầm, nhà tôi không có người như vậy, nên tôi mới gọi ngài tới hỗ trợ. Bằng không ngay khi con tôi bị dọa khóc lên, tôi đã đuổi cậu ta đi rồi.”
“Ồ, là như vậy sao? Kia thật sự rất đáng tiếc.” Cảnh trưởng nói xong thở dài, ủ rũ rời khỏi.
Tươi cười nơi khóe miệng Cal lập tức biến thành âm trầm, rốt cuộc ai làm lộ ra tin tức về Jack! Khi mọi người còn tò mò tuổi tác diện mạo của “Jack · Dawson”, thế nhưng lại có người biết Jack theo hắn về nhà, việc này rất đáng ngờ!
“Abner, tôi là Cal, giúp tôi điều tra xem ai tiết lộ tin tức Jack đang ở nhà tôi, đúng, chuyện này không bình thường. Tôi cam đoan lúc Jack ra khỏi khoang thuyền không một người nhận ra y!” Cal bất bình oán giận với ông bạn học, bên kia điện thoại Abner lại nhăn mày.
“Cal, vì sao cậu lại cản Jack được phóng viên phỏng vấn, đây là cơ hội nổi danh của cậu ấy, bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, cậu ấy muốn được toàn cầu chú ý thì rất khó khăn — thái tử không phải mỗi ngày đều chết.”
Lời Abner nói lập tức khiến Cal tỉnh táo lại, trong nháy mắt vừa rồi hắn muốn làm là đem Jack triệt triệt để để giấu đi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì Jack?
Mồ hôi lạnh nhất thời làm ướt áo sơmi của Cal, hắn thở dài một hơi vào điện thoại, im lặng một lát rồi mở miệng: “Abner, quên yêu cầu vừa rồi của tôi đi, ba tháng sau, tôi muốn mở triển lãm tranh cho Jack, giúp tôi đặt trước một phòng triển lãm tốt nhất, không cần để ý giá cả.”
“Được, ngày mai tôi sẽ báo cho cậu biết.”
Giải quyết xong vấn đề này, Cal thoát lực ngồi xuống sô pha phía sau, hắn nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu. Kỳ thật trong lòng không tình nguyện, miệng nói hay cách mấy đều gạt người. Dục vọng độc chiếm của đàn ông cùng tình yêu không quan hệ, Jack thuộc về hắn, bởi vậy hắn không hy vọng những người khác chú ý tới Jack.
Jack không biết bản thân thu hút người khác như thế nào, lúc y liều mạng cố gắng hoàn toàn xem nhẹ mọi “Phong cảnh” ven đường đang ngoắc tay với y, nhưng điều này không có nghĩa Cal chưa từng phát hiện, hắn không chỉ phát hiện mà còn vô cùng vô cùng ghen tị. Jack nổi danh rồi thì tiền tài và địa vị xã hội theo nhau kéo đến, đương nhiên, còn có vô số nam nam nữ nữ.
Bất luận “Nghệ thuật gia” ở niên đại nào đều có sức hút hơn mấy tên “Thương nhân” đầy mùi tiền, Cal sợ nhất chính là điểm này, cho tới bây giờ hắn chưa xác định Jack rốt cuộc có là đồng tính luyến ái hay không, nên Cal buồn rầu phát hiện hai giới tính nhân loại trên thế giới đều là tình địch của hắn.
Suy nghĩ này thật sự không ổn! Bởi vì suy đoán này, Cal lại càng muốn đem Jack giấu đi không cho bất luận kẻ nào phát hiện. Nụ cười tự giễu trên mặt hắn biến thành cười khổ, chỉ cách vài giây, hắn có thể đã hủy diệt cơ hội tốt của Jack. Có một người yêu như hắn, đối với Jack mà nói thật sự là uy hiếp trí mạng.
“Cal, anh làm sao vậy? Xin lỗi, em rước lấy phiền toái cho anh, kỳ thật em có thể chậm rãi vẽ sau đó mở triển lãm tranh sau.” Jack vươn ngón tay ấm áp vuốt ve mặt Cal, từ mũi đến bờ môi của hắn, Cal hé miệng ngậm lấy ngón tay Jack nhẹ nhàng mút vào liếm cắn, sau đó mở mắt.
“Ba tháng sau, tại nơi phồn hoa nhất New York sẽ có cuộc triển lãm tranh đề tên em, Jack, hãy quên hết mọi việc, bắt đầu vẽ tranh đi. Tác phẩm của em vẫn chưa đủ không phải sao?”
Lời Cal nói khiến Jack rung động tại chỗ, y ôm lấy cổ Cal không ngừng hôn lên môi hắn. Jack biết rõ lúc này nhân cơ hội nhận phỏng vấn là thời điểm dễ dàng nổi danh nhất, nhưng bộ dạng Cal nổi giận đùng đùng có thể thấy rõ hắn không thích Jack ‘Nổi danh’.
Bất luận tại thời điểm nào, trong đoạn tình cảm vẫn phải có một bên thoái nhượng. Jack cảm thấy Cal trả giá quá nhiều, lúc này đây y nguyện ý người trả giá là y, nhưng…. Cal cho y một niềm vui bất ngờ. Jack hoàn toàn không nghĩ tới Cal không thích y gây náo động, lại an bài một cuộc triển lãm tranh — nếu thời gian thật vào ba tháng sau, như vậy trong một tuần sẽ đăng báo tuyên truyền, toàn bộ New York đều nhớ kỹ tên Jack.
“Jack, anh yêu em, cho nên lần tới khi anh ích kỷ muốn trói chặt đôi cánh của em, hãy nhắc nhở anh.” Cal vuốt ve hai má Jack chân thành nói, Jack là lương tâm duy nhất của hắn trên đời này, hắn không muốn cũng không thể vứt bỏ cảm tình của Jack.
“Nếu về sau anh thật sự nghĩ như vậy, em nguyện ý buông bỏ cơ hội khoe ra thanh danh.” Jack một lần nữa hôn môi Cal, sau đó chạy về phòng vẽ tranh. Từ ngày này thẳng đến trước ba ngày triển lãm tranh diễn ra, ngoài phòng ăn Cal không gặp qua Jack nơi nào khác.
Người phụ trách – ông bạn Abner không chỉ giúp Cal chọn lựa địa điểm tốt nhất, đồng thời cũng tìm được người lộ tin tức về Jack ra. Một người Cal hoàn toàn không hề nghĩ đến — Rose tiểu thư. Cal nhìn tên này đột nhiên nở nụ cười, thoạt nhìn Rose tiểu thư hẳn đã đoán ra mối quan hệ của hắn và Jack, sau đó có nghĩa là, Rose tiểu thư dựa vào hiểu biết về chủ nhân cũ khối thân thể này đánh bậy đánh bạ phỏng đoán ra hắn quá phận chiếm hữu Jack.
Cal bất đắc dĩ lắc đầu, hắn có thể làm gì Rose đây? Mục đích của Rose hoàn toàn vì tốt cho Jack, nếu không phải Cal cuối cùng từ trong dục vọng chiếm hữu quá độ tỉnh táo lại, rất có thể hắn và Jack lúc đó kịch liệt cãi nhau sau đó mỗi người một ngả.
Hơn nữa, sau khi tách ra khỏi Cal, sẽ có rất nhiều ‘bạn bè’ có tiền vui vẻ giúp đỡ y — bất luận nam nữ — giúp Jack tổ chức triển lãm tranh. Jack cuối cùng sẽ đi con đường danh vọng đầy hoa tươi của y, chẳng qua đến lúc đó không có Cal mà thôi. Cảm tạ Thượng Đế, chuyện không biến thành như vậy.
Một tuần sau mặc cho chiến cuộc Âu Châu xảy ra vài lần biến chuyển, đầu đề [Thời báo New York] vẫn là tin tức Jack muốn tổ chức triển lãm tranh. Cal luôn là thương nhân thành công, hắn không hiểu cái gì là nghệ thuật chân chính, cũng không đủ lĩnh hội Picasso hoặc là Nietzsche có bao nhiêu tuyệt vời, nhưng Cal am hiểu quảng cáo và doanh thu.
Trên mặt báo [Thời báo New York] là một thanh niên tuấn mỹ xuất hiện với ánh mắt sạch sẽ, tươi cười sáng lạn, mặc kệ là nam hay nữ đều bị Jack bắt làm tù binh, so với tranh của y càng nổi danh nhanh hơn là tướng mạo anh tuấn của Jack. Chỉ tính là vì mỹ mạo của thanh niên trên báo, cũng không ít người đặt vé tham dự cuộc triển lãm tranh.
Cal vừa lòng nghe tổng biên tập [Thời báo New York] ca ngợi trong điện thoại, hắn đương nhiên biết Jack vĩ đại cỡ nào, nên hắn để cho phóng viên có lối hành văn tuyệt đẹp, viết ra tin tức như tiểu thuyết tiến đến phỏng vấn Jack — nhất định phải nhấn mạnh là, Cal cố ý lựa chọn nữ phóng viên.
Có gì có thể so sánh với một thanh niên tuấn mỹ thuật lại thời kỳ thơ ấu vui vẻ của mình, thời kỳ niên thiếu nghèo khó cho tới một thanh niên rực rỡ chói mắt bắt tù lòng phụ nữ như hiện nay chứ? Hơn nữa, Jack không phải người nói dối, y đem thời thơ ấu của mình kể lại đơn thuần tốt đẹp, thời gian gian nan mưu sinh, cầu học lại càng làm người khác không chịu nổi.
Sách lược của Cal thành công, nữ phóng viên này đem thân thế của Jack miêu tả làm người ta lã chã rơi lệ. Bởi vậy, tuy rằng Jack mỹ mạo nổi danh, nhưng không ai cảm thấy y chỉ có mẽ ngoài. Jack được Cal đắp nặn thành đại biểu tinh thần của Mĩ trong kỳ giao tranh, thần tượng của thanh thiếu niên.
Dù cho triển lãm tranh vẫn chưa bắt đầu, Jack cũng đã thành công — truyền kỳ của y sẽ không bị phục chế.
Đứng ở cửa triển lãm hỗ trợ tiếp đón các nhân vật nổi tiếng, Cal nhìn Jack không ngừng trình bày tác phẩm của mình vui mừng lộ ra tươi cười, hắn rốt cục không vì ích kỷ, tham lam, ghen tị mà hủy đi Jack. Jack cũng hoàn thành hứa hẹn với hắn, hào quang tỏa ra bốn phía đứng ở vị trí khiến người ta phải ngước nhìn.
“Cậu Dawson, tôi có thể hỏi tác phẩm đang bị che phủ này khi nào thì trưng bày không?” Một nữ phóng viên đứng trước một tác phẩm cực lớn hỏi, trên thực tế, so với các tác phẩm được trưng bày, bức tranh vẫn bị vải trắng bao phủ này tràn ngập cảm giác thần bí, nó càng thêm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Jack ngượng ngùng cười cười, đứng trước bức tranh vuốt ve tấm vải, nói rõ: “Bức họa này tôi không có tư cách quyết định triển lãm nó. Nó chỉ thuộc về một người ba lần cải biến vận mệnh tôi, nếu hắn lựa chọn công khai bí mật này, như vậy bức họa sẽ được trưng bày, nếu hắn không muốn, như vậy tôi không thể để nó xuất hiện.”
Cal đứng vị trí cách xa Jack nhất, hắn cảm thấy hô hấp mình đều dừng lại, ngực vì lời Jack nói dâng lên một ngọn lửa cực nóng. Cal hiểu rõ người Jack nói chính là hắn, cũng chỉ có thể là hắn, nhưng…. Cal thở ra một hơi, lúc này đây hắn làm Jack thất vọng rồi, bất luận Jack đưa cho hắn cái gì, hắn không thể đến mở nó ra.
Jack căn bản không cần che dấu bản thân, tác phẩm của y cũng đồng dạng tràn đầy tình cảm, bởi vậy, chỉ cần Cal mở tác phẩm này ra, bất luận trên bức tranh là cái gì, người có mắt đều hiểu rõ Jack yêu hắn rất sâu đậm.
Thời cơ chưa tới, Cal trầm mặc tự nói với bản thân. Chỉ cần qua năm năm nữa thôi, hắn sẽ đem bức họa này triển lãm dưới ánh mặt trời. Năm năm sau, Cal sẽ có năng lực khiến Jack và hắn cùng nhau đi dưới ánh dương quang! Nhưng mà hiện tại, vô cùng xin lỗi, Cal trầm mặc.
Jack xuyên thấu qua đám người cùng Cal dừng mắt ở đối phương, Cal không tiếng động giật giật môi. Jack trong mắt đồng thời hiện lên cảm xúc né tránh kích động và tiếc nuối, sau đó Jack thở dài, y xin lỗi nhìn nữ phóng viên cười: “Thực xin lỗi, hắn cảm thấy bức họa này không thể chia sẻ với người khác, cho nên, bức họa này là một điều bí ẩn trong cuộc triển lãm tranh mà thôi.”
Nữ phóng viên tiếc nuối rời đi hiện trường, vây quanh tác phẩm bị che lại này bộc phát ra tranh luận kịch liệt. Có lẽ là nữ thần may mắn chiếu cố, triển lãm tranh của Jack chẳng những không vì bức họa mà xuất hiện điều gì đáng tiếc, ngược lại càng làm các nhà bình luận không chút khách khí nói: “Tuyệt, cuộc triển lãm của cậu Dawson vô cùng khả thi.”
Triển lãm tranh chấm dứt, Jack bán toàn bộ tác phẩm, chỉ để lại một tác phẩm không trưng bày, từng có phú thương ra giá một trăm vạn muốn mua bức [Bí mật] này — sau khi Jack cự tuyệt công khai nó, “Bí mật” liền trở thành tên của nó — nhưng bị Jack cự tuyệt.
Ngài Andrew cho Cal câu trả lời thuyết phục, bọn họ một nhà theo Cal đến Tennessee bắt đầu cuộc sống khác. Hết thảy hướng tới sự phát triển tốt hơn, thời gian cũng trôi đến ngày 7 tháng 5 năm 1915, một tin tức khiếp sợ khác của nước Mĩ quốc lên báo.
Tàu Lusitania bị tàu ngầm Đức đột kích, trên danh sách sự cố xuất hiện tên ngài Guggenheim, ngài Astor và ngài Vanderbilt. Ngày hôm sau một tin tức khác triệt để châm ngòi tinh thần hóng chuyện của người dân Mĩ. — tàu Titanic nguyền rủa!
Các phóng viên không biết từ đâu lật ra quyển tiểu thuyết, nội dung bên trong trùng hợp ăn khớp với chuyện tàu Titanic chìm, duy nhất không giống chính là nhân số tử vong, hơn nữa bọn họ đem những trừơng hợp liên tiếp dựa theo nội dung phân loại sửa sang lại thành sách đăng ra. Trên báo chí, người chết đều là người sống trên tàu Titanic, bọn họ có người là thành viên của xã hội thượng lưu, có người là công nhân lao động bên trong nhà xưởng, nhưng có một điểm chung hiện tại những người này đều một lần nữa trở về ‘vương quốc trên mây’ — bao gồm chủ bách hóa Messi – vợ chồng ngài Nathan · Strauss đến ngài Ismay cũng không ngoại lệ, ngay cả trước vài ngày còn cùng Cal uống rượu – ngài Astor không tránh khỏi một kiếp.
Trong khoảng thời gian ngắn “Tàu Titanic nguyền rủa” phát hành, tác giả quyển tiểu thuyết này không chịu nổi áp lực dư luận tự sát! Sự tử vong của hắn càng làm cho câu chuyện thần bí âm trầm này chuyển sang một hướng khác.